Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 956: Thiên Nguyên Quải

Chương 956: Thiên Nguyên QuảiChương 956: Thiên Nguyên Quải
“Không ngờ khí linh mở Cổ Ngọc Hiên ra chỉ để cho vui.” Lục Huyền lắc lắc đầu, trong lòng có phần cảm khái trước hành vi của đổi phương, sau đó lại tiếp tục đi thử một khối cổ thạch khác.
“Hử, có hàng?” Khi hắn gieo khối cổ thạch phát ra bạch quang mờ ảo khác xuống, tâm thần ngưng tụ theo bản năng, ai ngờ lần này trong đầu lại hiện lên một luồng ý niệm.
[Thiên Nguyên Quả, linh thực lục phẩm, linh chủng bị kỳ thạch che kín, tránh trôi mất sinh cơ.)
[Linh thực ẩn chứa tỉnh hoa sinh mệnh cực mạnh, cần sử dùng linh nhưỡng linh tuyển nồng đậm sinh cơ để tầm bổ và bổi dưỡng. Sau khi linh thực trưởng thành, trong linh quả có thể sinh ra một mảnh sinh cơ cuồn cuộn không ngừng, phản lão hoàn đồng, gia tăng tuổi thọ.} [Tiên thiên nguyên khí, cực kỳ cực kỳ bổl] Một ý niệm hiện lên trong đầu. “Mở ra đại bảo bối rồi!” Trong lòng Lục Huyền mừng rỡ vô cùng nhưng vẻ mặt lại không để lộ một chút dị thường nào. “Ta đã nói nếu bên trong kỳ thạch thật sự có linh chủng thì kiểu gì nó cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay ta mài Linh chủng Thiên Nguyên Quả lục phẩm! Ấn chứa tiên thiên nguyên khí, sau khi sử dụng có thể gia tăng tuổi thọ. Công hiệu của thứ này cũng tương tự với Dị Thọ Bàn Đào ta từng gieo trồng khi trước, chăng qua phương thức bổi dưỡng Dị Thọ Bàn Đào khá là tà dị, sau khi sử dụng còn có thể dẫn tới phản ứng không tốt, cũng có nguy cơ phát sinh dị biển. So ra thì Thiên Nguyên Quả này tỉnh khiết hơn nhiều.”
Phát biết rằng, bên trong động phủ của Lục Huyền cũng chỉ có vài loại linh chủng lục phẩm, mỗi loại đều vô cùng quý hiếm, có thể nhận được một hạt linh chủng từ bên trong cổ thạch đúng là ngoài dự liệu của hắn. Hắn không hề do dự đã nhanh chóng đưa ra quyết định, trực tiếp lựa chọn khôi cổ thạch giông như bạch ngọc ấy, rồi đi tới trước mặt Ngọc Hoàn Chân có khí chãt ôn hòa kia.
“Ngọc đạo hữu, ta chọn khối cổ thạch này, nhờ đạo hữu mở ra giúp.” Lục Huyền đưa hai trăm linh thạch trung phẩm qua rồi nói với Ngọc Hoàn Chân. Lai lịch của cổ thạch không rõ, hắn không dám chắc mình có thể mở nó ra một cách đơn giản rồi sau đó chắc chắn là sẽ lầy được hạt linh chủng hoàn chỉnh bên trong, bởi vậy vì cần thận cứ mở thạch tại Cổ Ngọc Hiên thì hơn. Vậy để tại hạ giúp đạo hữu mở thạch?” Ngọc Hoàn Chân lấy ra món pháp khí hình lưỡi dao bán trong suôt kia, cười cười hỏi lại Lục Huyền.
“Làm phiền Ngọc đạo hữu rổi.” Lục Huyền gật đầu xác nhận.
Trong đại sảnh có không ít tu sĩ cũng chú ý tới động tĩnh bên này, cả đám đồng loạt đặt tâm trí vào cổ thạch. Với các tu sĩ ở đây, cảm giác kích thích khi đổ thạch cực kỳ mãnh liệt, bởi vậy môi khi có tu sĩ lựa chọn mở thạch, bọn họ đều sẽ để ý một chút.
Trong cảm nhận linh thức của Lục Huyền, vô số đường cong trong suốt vồn đang di chuyển bên ngoài cổ thạch lại nhanh chóng nổ tung khi lưỡi dao hạ xuống. Lưỡi dao vững vàng mà chậm rãi cắt vào bên trong cổ thạch.
“Có hàng!"
“Không biết là bảo vật gì đây!” Không bị những đường cong kỳ dị bên ngoài cổ thạch che chăn, rất nhanh linh chủng bên trong đã bị đông đảo tu sĩ phát hiện ra. Hạt linh chủng bên trong tràn ngập linh khí màu trăng sữa, có hình thái như sương khói, sinh cơ nồng đậm tản ra bôn phía.
“Không ngờ lại là linh chủng.” Giọng điệu của các tu sĩ xung quanh có chút thất vọng, bởi trong các loại bảo vật thì linh chủng bị coi là loại có giá trị thâp nhât.
“Đừng vội coi thường hạt linh chủng này, nhìn sinh cơ thể kia thì hắn là một hạt linh chủng lục phẩm.” Một nữ tu trong trẻo lạnh lùng có tu vi Kết Đan hậu kỳ lạnh nhạt nói.
“Không sai, đó là Thiên Nguyên Quả lục phẩm, không thuộc về giới vực này. Sau khi bổi dưỡng thành thục, ăn linh quả vào, trong cơ thể sẽ sinh ra nguyên khí vô tận, gia tăng tuổi thọ, dù với tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh cũng có hiệu quả không tầm thường.” Đằng xa, một tu sĩ có khí tức sâu như biển chợt mở miệng nói.
Tu sĩ này chắc là một vị Nguyên Anh Chân Quân, đổi phương rất có uy thể giữa đám người, bởi vậy lời nói ra cũng không bị bãât cứ ai nghi ngờ cả.
“Chúc mừng đạo hữu đã mở ra linh chủng lục phẩm từ cổ thạch!" Ngọc Hoàn Chân không hề tỏ vẻ khác thường, hai tay nâng linh chủng, vừa cười nói vừa đưa cho Lục Huyền. “May mắn thôi may mắn thôi.” Lục Huyền vội vàng nhận lấy, trong miệng hô lên mình thật là may mãn.
“Vị đạo hữu này phúc duyên thâm hậu thật đây."
Trong mắt phần lớn những tu sĩ đang có mặt ở đây, linh chủng lục phẩm cũng được coi như bảo vật hiếm thấy rồi, mọi người đều lộ vẻ hâm mộ nhìn Lục Huyền cất linh chủng vào túi trữ vật.
“Nếu may mắn thì linh chủng lục phẩm có thể bán được gần mười vạn linh thạch hạ phẩm, hai vạn đổi mười vạn, hời to rồi!" Có tu sĩ tính toán lợi nhuận sau khi Lục Huyền mở thạch, cảm giác ghen tị trong lòng càng sâu hơn.
Vị đạo hữu này, tuổi thọ của tại hạ không còn nhiều nên muốn mua lại linh chủng Thiên Nguyên Quả từ trong tay đạo hữu, không biết có thể nói chuyện với đạo hữu hay không?” Một lão giả Kết Đan trung kỳ khí tức có vẻ suy kiệt đi tới trước mặt Lục Huyền, nghiêm mặt hỏi. “Thật có lỗi, tại hạ muốn tự mình bồi dưỡng hạt linh chủng này, tạm thời không có ý định bán ra.” Lục Huyền khéo léo từ chối, ý nghĩa của linh chủng với hắn không đơn giản chỉ ở chính bản thân nó, mà quan trọng hơn là phần thưởng tới từ quầng sáng sau khi bồi dưỡng thành thục kìa. Độ phong phú của phần thưởng bên trong quầng sáng thường cao gấp mấy lần giá trị của bản thân linh thực, thử hỏi làm sao hắn có thể nhịn đau từ bỏ, chắp tay nhường linh chủng cho người khác được?
“Long mô nguyện ra giá mười một vạn linh thạch hạ phẩm, cái giá này đã rất có thành ý rồi." Lão giả vân cổ hỏi. “Đạo hữu vẫn nên tìm cách khác đi, có thể trực tiếp đi mua linh đan linh dược gia tăng tuổi thọ sẽ tốt hơn, dù sao bổi dưỡng linh chủng lục _ phẩm thành công cũng không dễ." Lục Huyền không hề bị lay động, lại trầm giọng đáp.
Lão giả bất đắc dĩ chỉ đành rời đi. Lục Huyền lại đi tới chỗ những khối cổ thạch vẫn chưa kiểm tra.
“Cơ hội kiếm linh chủng đời này khó được, nhất định phải nắm chặt!"
Sau khi mở ra một hạt linh chủng Thiên Nguyên Quả lục phẩm từ bên trong cổ thạch, hắn đã trở nên hăng hái vạn phần rồi. Nếu là hoàn cảnh bình thường, lây được một hạt linh chủng lục phẩm đã đủ hời rồi, kháng định là hắn sẽ dừng lại đúng lúc, nhưng Cổ Ngọc Hiên lại do khí linh bảo lâu mở ra, đương nhiên là hắn cũng không cần lo chuyện mình kiểm chác quá mức sẽ dân tới phiền phức.
Với sự ham vui của khí linh, chỉ sợ nó còn ước Lục Huyển lại mở ra vài món đại bảo bồi nữa cũng nên! Quả nhiên, khi cảm nhận được ánh mắt của Lục Huyền, trung niên gầy gò do khí linh hóa thành lập tức quay đầu lại, nghịch ngợm nháy nháy mắt với hắn.
“Tiền bối có thể biến ra cái túi da khác đẹp hơn rồi hãy làm mấy động tác này được không..." Lục Huyền có phần bât đắc dĩ mà không dám nói, chỉ biết mỉa mai nghĩ thầm, đồng thời ý định phải vặt hết lông dê của con hàng này lại càng bùng lên mãnh liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận