Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 971: Huyền Quỳ!

Chương 971: Huyền Quỳ!Chương 971: Huyền Quỳ!
Chẳng nói đâu xa, chỉ tính tới chuyện con Lôi Long Hồng vồn có tính cách quái gở cổ quái kia, sau khi được Lục Huyền dân đi, đã có những biên hóa nghiêng trời lệch đất cũng đủ hiểu tài năng của hắn rồi.
Tính tình của nhóc con ấy đã thay đổi rất nhiều, tốc độ gia tăng thực lực cũng vượt xa nhóm đồng tộc khác, thậm chí hạt sen Lôi Bạo Liên tứ phẩm cũng chỉ là đồ ăn vặt của nó mà thôi.
Phải biết rằng, với thực lực và địa vị của Thanh Giác Lôi Hủy hiện nay, cũng không thể thỏa thích hưởng dụng linh quả tứ phẩm như thế.
Có Lục Huyền chăm sóc cẩn thận, điều kiện bồi dưỡng lại tốt đến cực hạn, khẳng định là tương lai của âu thú Lôi Long Hồng sẽ bao la đền không thể nào đong đếm được. Thanh Giác Lôi Hủy phân ra một giọt tỉnh huyết cũng vì kết môi thiện duyên này, để một khi nó chết đi, lỡ như tộc Lôi Hồng Thú rơi vào nguy cơ diệt tộc thì nghĩ tới tình cảm hôm nay, rất có thể Lục Huyền sẽ giúp đỡ một tay.
“Vẫn bối xin ghi lòng tạc dạ lời dặn dò của tiền bổi! Nếu tộc Lôi Hống _ Thú gặp nguy hiểm, chỉ cần vãn bối đủ khả năng thì nhất định sẽ dốc hết sức tương trợ. Đương nhiên, văn bồi tin răng thọ nguyên của tiền bối vẫn có thể kéo dài được - thêm ngàn vạn năm, rât khó xuât hiện một ngày như vậy.” Lục Huyền trịnh trọng hứa hẹn, sau cùng còn không quên nịnh nọt thêm một cầu.
“Ha ha! Mượn lời chúc tốt lành của Lục tiểu hữu.” Thanh Giác Lôi Hủy khoan khoái cười nói, khiển vô sô lôi đình xuất hiện, lập tức chạy ngang chạy dọc bên trong lãnh địa Lôi Hồng Thú.
Nó mượn hơi rượu, trên đường trở lại lôi trì, lội đình lập tức lan tràn bên dưới căng chân duy nhất tựa như một đóa hoa sen, chỉ thoáng chốc đã nghe thầy tiềng ngáy như sấm rền nổ vang.
Ở lại lãnh địa Lôi Hống Thú một ngày, một người một thú Lục Huyền và Lôi Long Hồng từ biệt Thanh Giác Lôi Hủy cùng với nhóm Lôi Hống Thú xung quanh, sau đó một lần nữa tiển vào trong Lôi Hải mênh mồng.
Hắn cố ý tránh đi phương hướng của Lôi Cơ Động, để đi sưu tầm linh lôi bình thường bên trong Lôi Hải. Lôi dịch màu xanh sâm quá mức trân quý, chỉ có thể dùng để bồi dưỡng Tử Vi Huyền Lôi Quả lục phẩm cùng với Ất Mộc Thanh Lôi Đẳng thất phẩm, dùng ở nơi khác, cũng có chút phung phí của trời. Lôi Bạo Liên cùng với Ngũ Lôi Tịnh Đề Hoa, dùng linh lôi bình thường đi bổi dưỡng là đủ.
Trong quá trình sưu tập linh lôi, hắn đã được chứng kiến càng nhiều vụ giết người đoạt bảo hơn bình _ thường. Có người bày ra cạm bây, mai phục nhóm tu sĩ còn lại, cũng có người vì tranh đoạt bảo vật mà liều chết vật lộn với đồng bạn của mình. Hắn mượn nhờ các loại bảo vật trong tay, Hư Không Yểm Mục, Thanh Phù Vũ Y, còn có cả ( Thổ Nguyên Bí Sách } , để cố ý tránh né đám tu sĩ gần đó, miễn đưa tới _ những phiền toái không cần thiết. Cũng không phải vì lo lắng thực lực của bản thân không đủ, mà vì xưa nay Lục Huyền luôn thân thiện, - thích giúp mọi người làm điểu tốt, hoàn toàn không muốn rơi vào trong những vòng xoáy này. Đương nhiên, nếu đụng phải thứ không có mắt, hắn cũng không ngại thuận tay giải quyết đôi phương một phen, cho những gốc linh thực tà dị trong linh điển âm phủ kia thêm chút phân bón thượng đăng. "Mu~" Ngày hôm đó, trong lúc hắn đang thu thập linh lôi tại một cái khe sâu chứa đầy lôi mang, bỗng nhiên bên tai lại truyền đến một tiếng trâu rống trầm thấp.
"Hả?" Lục Huyền lộ ra vẻ mặt khác thường, lập tức nhìn theo hướng âm thanh phát ra. Chỉ thây cách đó chừng mười mây trượng có một con yêu thú cự ngưu đang nhìn chăm chăm vào hãn.
Toàn thân con yêu thú này óng ánh long lanh như bạch ngọc, chỉ mọc ra duy nhât một chân, linh quang không ngừng lưu chuyển dưới chân, một tầng bạch quang nhàn nhạt bao phủ thân thể, toát lên một luồng khí tức thánh khiết tỉnh khiêt.
Có thể thấy trạng thái hiện giờ của nó không được tốt lắm, có từng sợi hắc khí quanh quần xung quanh đầu nó, đang muốn tìm mọi cách chui vào trong khiêu huyệt của con trâu khổng lồ kia.
"'Yêu thú loài trâu khổng lổ này đã tìm được ta như thế nào chứ? Không ngờ ngay cả Hư Không Yểm Mục cũng không cảm nhận được một chút dị thường nào?"
Lục Huyền lộ vẻ mặt trấn định, nhưng trong nội tâm lại nổi sóng mãnh liệt, tâm niệm vừa động, Thái Ất Lôi Phù ngũ phẩm đã từ trong ông tay áo trượt xuông bàn tay. Tuy ở dưới hoàn cảnh đầy trời lôi mang như thế nào, hiệu quả điều tra của Hư Không Yểm Mục sẽ bị ảnh hưởng trở nên cực kỳ yếu ớt, nhưng con trâu lớn thần bí trước mắt có thể lặng yên không tiếng động xuất hiện ở gần hắn như vậy, đã đủ để nói rõ điểm cường đại của nó rồi.
"Hình như nó không có ác ý, ngược lại còn đang muôn xin sự giúp đỡ từ phía ta." Lục Huyền hơi nhíu mày, hắn đã cảm nhận được ý tứ ẩn chứa bên trong tiêềng rồng của con Bạch Ngọc Cự Ngưu trước mặt.
"Hiện tại nước bên trong cái đầm Lôi Hải này quá sâu, vân không nên gia tăng phiền phức cho mình thì tốt hơn. Còn nữa, ta cũng không dám cam đoan bên trong chuyện này có thể ẩn giấu cạm bây gì hay không." Hãn do dự một chút, cuôi cùng vân lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt. Hắn thoáng phân biệt phương vị, sau đó thi triển Lôi Độn Thuật, hóa thành một luồng quang mang trăng bạc, xuyên qua lôi mang cực nhanh.
Một lát sau, Lục Huyền nhẹ nhàng hạ xuống đất, đang muốn trở về động phủ của mình, bông nhiên, linh lực phía trước bạo động, một tiếng “lạch cạch” vang lên, một con yêu thú cực lớn rơi xuồng trước người hắn, tập trung nhìn vào, hóa ra nó chính là con Bạch Ngọc Cự Ngưu mới thần bí xuất hiện vừa nãy.
Nhìn ra được trạng thái của cự ngưu lúc này còn nghiêm trọng hơn lúc nãy rất nhiều, hắc khí xung quanh đầu nó càng ngày càng ít, trên mặt đột nhiên xuât hiện từng cái ông nhỏ màu xanh đen giống như con giun, không ngừng vặn vẹo.
"Cứu ta." Bạch Ngọc Cự Ngưu cố sức mở to mắt, dường như một hành động này đã dùng hết khí lực toàn thân nó, giọng nói khàn khàn truyền vào trong đầu Lục Huyền, nội dung chỉ có hai chữ mang theo hơi thở mong manh.
Sau đó, con yêu thú trước mặt chợt rơi vào trong giấc ngủ say, hoàn toàn không nhúc nhích nữa, chỉ có một chút hơi thở thoi thóp cùng với một tia sinh cơ yêu ớt toát lên từ trong cơ thể cho thây nó vân chưa trực tiếp chết đi.
"Làm sao cứ nhìn chằm chằm vào tới ta chứ?" Trong lòng Lục Huyền vô cùng nghi hoặc, ánh mắt nhìn về phía con Bạch Ngọc Cự Ngưu vừa một lần nữa tìm được mình, trong lòng có phần rối rắm. Rất nhanh sau đó, hắn đã quyết định sẽ nhìn xem tình huồng của yêu thú cự ngưu rồi quyết định sau.
Trong lòng nghĩ vậy, quầng sáng màu xanh nhạt trong đan điền khe khẽ xoay tròn, một sợi Thanh Mộc nguyên khí giống như tiểu xà, nhanh chóng tiển vào trong cơ thể yêu thú cự ngưu. Ngay sau đó, tâm thần của hắn ngưng tụ trên thân thể con yêu thú khổng lồ kia, rất nhanh, toàn bộ tin tức chỉ tiết về Bạch Ngọc Cự Ngưu đã xuât hiện trong thức hải của hẳn.
[ Huyền Quỳ, linh thú ngũ phẩm, trong cơ thể ấn chứa một tia huyêt mạch dị thú thượng cổ Quỳ Ngưu, chính là linh thú hộ tông của Ly Dương Đạo Tông, thể hoàn chỉnh có thực lực của yêu thú thất phẩm. ]
[ Trời sinh tính tình thánh khiết, thân cận với tự nhiên chỉ đạo, tỉnh thông lôi pháp. ]
Bạn cần đăng nhập để bình luận