Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 117: Truyền thừa

Bản thân hắn kiếp trước đã trở thành thanh kiếm sắc bén nhất, kết thúc một thời đại.
Còn kiếp này thì sao?
Bạch Phi Vũ mơ màng, hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi đạo của mình, rõ ràng là đạo do chính hắn lựa chọn, nhưng cuối cùng vẫn có chút liên quan đến kiếp trước của hắn.
Chẳng lẽ là có một bàn tay nào ở phía sau tiếp tục thúc đẩy mọi thứ của mình sao?
“Lão tam, con mẹ nó ngươi giữ kiểu gì vậy, con chó chạy mất rồi!!”
Tiếng la hét của Âu Dương vang lên ở bên tai của Bạch Phi Vũ.
Ngay sau đó vang lên một trận ồn ào náo loạn, Âu Dương cùng Trần Trường Sinh đuổi theo chó lạp xưởng đang chạy như bay quanh Vấn Kiếm trì.
Chó lạp xưởng là Đạo bảo nhưng thật sự không chịu nổi cảm giác khi Âu Dương quan sát mình, cuối cùng nắm lấy cơ hội thoát khỏi sự kiểm soát của Trần Trường Sinh, đá mạnh vào Âu Dương và vắt chân lên cổ bỏ chạy.
Âu Dương hét lên rồi cùng với Trần Trường Sinh mà đuổi theo phía sau.
Ngay khi lĩnh hội được chiếc trâm gỗ và bút kí tiên nhân, Lãnh Thanh Tùng khẽ mở mắt ra, kiếm khí lưu chuyển trong người, vô số kiếm khí bắn về phía chó lạp xưởng đang chạy như bay kia.
Phạm vi bao trùm của kiếm khí còn bao gồm cả hai người Âu Dương và Trần Trường Sinh.
Đất đá bay mù trời xen lẫn với tiếng chửi rủa giận dữ của Âu Dương đối với Lãnh Thanh Tùng, khiến khung cảnh càng thêm hỗn loạn!
Bạch Phi Vũ mỉm cười, giải phóng sự mù mịt ở trong lòng ra ngoài: “Kiếp này, ta không còn là Kiếm tiên Lý Thái Bạch tu luyện kiếm đạo vô thượng nữa. Đời này ta đã có nhiều thứ hơn kiếp trước.”
Lần đầu hắn nhìn thấy Âu Dương, hắn đã xem Âu Dương như người mặc áo xanh ở kiếp trước.
Mặc dù bọn họ trông khác nhau, nhưng khí chất, phong thái và thậm chí cả giọng điệu khi nói chuyện cũng rất giống nhau.
Đều phóng túng, không muốn bị trói buộc, thích làm gì thì làm đó.
Cho nên sau khi Bạch Phi Vũ chuyển thế, lần đầu tiên nhìn thấy Âu Dương, khi nghe thấy Âu Dương nói chuyện, ánh mắt của hắn vẫn luôn không chịu rời khỏi người của Âu Dương.
Nhưng ngày tháng chậm rãi trôi qua, Âu Dương và bóng người mặc áo xanh đã hoàn toàn tách khỏi nhau.
Hai người lại trở thành hai con người hoàn toàn khác biệt.
Mặc dù người áo xanh rất tiêu dao nhưng lại rất vững lòng với tín ngưỡng của mình, thậm chí còn coi trọng hơn cả mạng sống của mình.
Nhưng Âu Dương lại hoàn toàn khác, Bạch Phi Vũ không thể phân biệt được rõ ràng, nhưng ngay từ đầu thì hắn vẫn coi Âu Dương là người mặc áo xanh chuyển thế, đến bây giờ Bạch Phi Vũ lại không thể nói ra tại sao trong lòng hắn đã hoàn toàn thừa nhận Âu Dương là một người khác.
Điều duy nhất Bạch Phi Vũ có thể xác nhận là nếu một ngày nào đó hắn thật sự muốn làm phản, đại sư huynh hắn nhất định sẽ vả cho hắn một cái trước, sau đó mới đứng trước mặt ngăn hắn lại!
Người áo xanh đó là cái đuôi của Kiếm tiên thượng cổ Lý Thái Bạch, còn Âu Dương thì là đại sư huynh của Bạch Phi Vũ!
Hắn cũng không còn là một Lý Thái Bạch đơn độc giơ kiếm hỏi trời nữa, mà bây giờ chỉ là một đệ tử bình thường của Thanh Vân tông, Bạch Phi Vũ.
Cho dù trở thành một con cờ thì đã thế nào, Kiếm tiên Lý Thái Bạch kiếp trước cũng có thể giơ kiếm lên hỏi trời, vậy tại sao Bạch Phi Vũ kiếp này lại không được chứ?
Dám xem hắn như một quân cờ, hắn sẽ hạ vài nước rồi nhảy ra khỏi bàn cờ!
Trong mắt Bạch Phi Vũ hiện lên một tia sáng, thần sắc bình tĩnh, đạo tâm vốn là hoảng sợ và hoang mang lại bình tĩnh trở lại.
Là một đại tu sĩ đã đạt đến đỉnh phong ở kiếp trước, rất khó có chuyện việc chọn đạo có thể ảnh hưởng đến đạo tâm của hắn.
Bạch Phi Vũ nhìn Lãnh Thanh Tùng đang ngồi ở trên tảng đá, một tay cầm tờ nhật ký của mình, tay kia cầm chiếc trâm gỗ từng của Âu Trị Tử.
Đạo kiếp trước của hắn vẫn còn lưu lại trên hai món đồ này.
Có vẻ như sư phụ Hồ Vân chuẩn bị để Lãnh Thanh Tùng đi trên con đường giống như kiếp trước của mình.
Mà chính Bạch Phi Vũ thì lại đi lên con đường kiếp trước của Âu Trị Tử.
Nói cách khác, sau này có phải hắn cũng phải đối mặt với việc lựa chọn giống như Âu Trị Tử?
Bạch Phi Vũ sửng sốt một lúc, rồi lập tức cười lắc đầu, chắc sẽ không đâu.
Kiếp này hắn không còn đơn độc một mình nữa, hắn có sư phụ, cũng có sư huynh đệ, thậm chí còn có một đại sư huynh rất không đàng hoàng!

Âu Dương bắt lấy con chó lạp xưởng Tịnh Tử đang chuẩn bị chạy trốn, ôm thật chặt con chó lạp xưởng Tịnh Tử, trên mặt nhe răng cười tà mị nói: “Ngươi chạy đủ chưa? Ta khỏe lắm, xem thử ngươi còn dám làm trò nghịch ngợm cỏn con gì!”
Một lời mà có thể làm cho sư đệ của mình ngộ Đạo, hay là hình dáng con chó này là chìa khóa, cho thấy Tịnh Tử nhất định còn có những năng lực mà hắn không biết.
Chó ở trong bí cảnh tiên nhân thần bí nhất định phải có nhiều bí mật!
Tại sao không để hắn khai thác thật tốt?
Tịnh Tử liều mạng giãy dụa muốn trốn khỏi ma trảo của Âu Dương, bản thân nó là Đạo bảo vô cùng trân quý giữa thế gian này, được cung phụng đàng hoàng mỗi ngày tế bái là còn không đủ, vậy mà chưa đến một ngày đã bị vạch chân sau ra mấy lần!
Tuy hiện tại nó là một con chó! Nhưng chó không có tôn nghiêm sao?
Khi chó lạp xưởng còn muốn phản kháng, nó đột nhiên cảm thấy bụng dưới nóng lên, cảm giác căng thẳng quen thuộc lại ập đến.
Vẻ mặt Âu Dương cười xấu xa nhìn chó lạp xưởng ở trước mặt, hắn đã truyền chân khí vào trong cơ thể của chó lạp xưởng.
Khi thấy Âu Dương cười xấu xa nhìn chằm chằm mình, chó lạp xưởng Tịch Tử khẽ cúi người, nôn ra tiếng ọe ọe, chân phí bị phun ra biến thành một quả cầu chân khí giống như đạn, bắn về phía mặt đất!
“Bùm!”
Vụ nổ lớn làm cho toàn bộ Vấn Kiếm trì hơi chấn động.
Âu Dương ôm chó lạp xưởng Tịch Tử lên, cười tủm tỉm nói: “Ngoan ngoãn đi theo bên cạnh ta, ngươi cũng không muốn khi rảnh rỗi lại phải nôn thêm mấy lần nữa chứ nhỉ? Ngươi không muốn để người khác biết chuyện ngươi bị đánh nhưng lại thấy thoải mái đến mức sủa lên tiếng chó đâu, đúng không?”
Tịnh Tử nhìn Âu Dương trước mặt, trong mắt nó, trên đầu của Âu Dương từ từ nhô ra hai chiếc sừng thú giống như của ác quỷ bò ra từ Địa phủ vậy!
Ngay khi Âu Dương chuẩn bị nghiên cứu kỹ càng Tịnh Tử, đột nhiên Lãnh Thanh Tùng đang trên tảng đá phía sau lưng khẽ quát lớn.
Một đóa hoa sen lớn màu xanh mờ ảo thành hình phía sau lưng Lãnh Thanh Tùng.
Bạch Phi Vũ đứng chỗ đó, ngồi cùng trên một tảng đá, một tay chống trên mặt đất, tay kia cầm bầu rượu mà không ngừng rót rượu vào trong miệng.
Bạch Phi Vũ không dùng chân nguyên của mình để giải rượu, chỉ một lát đã uống đến hai mắt mơ màng.
Nhìn Lãnh Thanh Tùng giữa bông sen màu xanh ở phía xa, dường như hắn nhìn thấy chính mình ở kiếp trước!
Vô số tiếng kiếm kêu vang vọng giữa trời đất, cả đất trời tràn ngập tiếng kiếm kêu ong ong, dường như tất cả kiếm trên thế giới đều đang chúc mừng điều gì đó.
Lãnh Thanh Tùng ở trên tảng đá khẽ mở mắt ra, trong đôi mắt nở rộ hai đóa hoa sen màu xanh.
Nhưng hoa sen sau lưng lại run lên, cánh hoa khép chặt lại với nhau, trên khuôn mặt nghiêm nghị của Lãnh Thanh Tùng toát ra những hạt mồ hôi dày đặc.
Bạch Phi Vũ vốn đã uống đến mơ màng, quần áo có chút xốc xếch bỗng đứng lên, nhìn Lãnh Thanh Tùng rồi đột nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng thì thầm nói: “Đừng đợi ta, hoa nên nở.”
Ngay khi Bạch Phi Vũ vừa dứt lời, Lãnh Thanh Tùng lên tiếng hừ lạnh:
“Nở!”
Những cánh hoa vốn đang khép chặt lại vươn ra bốn phía như đang nở rộ.
Mười hai cánh hoa cùng nở rộ!
Mà vô số thanh phi kiếm ở trong Vấn Kiếm trì bay ra khỏi Vấn Kiếm trì, mặc dù bay ra khỏi mặt nước nhưng chúng không đứng lửng lơ trên không như Bạch Phi Vũ vừa rồi mà chỉ dán trên mặt nước, hơi cong mũi kiếm xuống theo hướng của Lãnh Thanh Tùng giống như có linh hồn.
Một khi mười hai cánh sen nở, vạn kiếm gặp ta phải cúi đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận