Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 121: Quang minh chính đại

Âu Dương lại lấy từ trong túi trữ vật một nắm hạt dưa, bắt đầu gặm.
Còn tưởng rằng vị Tống sư huynh rất tự tin này sẽ có con át chủ bài nào đó?
Gia sư Thái A?
Ít nhiều cũng tạo được áp lực.
Khi đối mặt với biển người, có vẻ như câu nói này rất hữu ích, đám tu sĩ vốn dĩ đang dũng mãnh nhao nhao lao về phía cổng thành đã dừng lại.
Kiếm tu áo trắng đứng cầm kiếm trước mặt tự xưng là đệ tử thân truyền của tông chủ Kiếm tông, đây chẳng phải là người nối nghiệp tương lai của tông chủ Kiếm tông sao?
Tên tuổi của một trong chín đại thánh địa đã đủ để dọa người, hiện tại lại gặp phải thân truyền của tông chủ Kiếm tông, ai còn dám tiến lên phía trước.
Ánh mắt của đám tu sĩ nhìn Triệu Tiền Tôn đang đứng trên bục cao, Triệu Tiền Tôn cũng không ngờ ở trước cổng thành lại có một vị đệ tử thân truyền của Kiếm tông.
Đầu óc nhanh chóng chuyển động, Triệu Tiền Tồn ngôn chính danh thuận nói: “Các vị huynh đệ, chúng ta cũng không phải muốn áp chế Kiếm tông, chúng ta chỉ đưa ra yêu cầu hợp lý, cho nên chúng ta chỉ cần yên lặng ngồi ở trước cửa, không kháng cự, chỉ cần ngồi yên lặng, ta nghĩ Kiếm tông, một trong Chín đại thánh địa nhất định sẽ cho chúng ta một lời giải thích!”
Đám tu sĩ ở xung quanh Triệu Tiền Tôn lần lượt gật đầu, bọn họ mới định nghe theo lời của Triệu Tiền Tôn, đang chuẩn bị ngồi yên lặng bày tỏ ý phản đối.
“Hắn là ai? có quyền nhắc nhở chúng ta?”
Giọng nói của Thái A từ xa truyền đến, chân nguyên mênh mông cuốn lấy kiếm ý vô thượng lao đến cổng thành.
Những tu sĩ đang định ngồi im lặng để phản đối sự độc đoán của Kiếm tông, bất kể cảnh giới của bọn họ như thế nào đều bị chân khí mãnh liệt thổi bay sang một bên.
Đứng trên đài cao, Triệu Tiền Tôn đưa hai tay ra trước mặt, cố gắng hết sức chống đỡ, cũng có rất nhiều tu sĩ bị bài phát biểu của hắn khuyến khích đã đứng ngăn ở trước mặt hắn.
Đứng trên cổng thành, toàn thân Thái A tràn đầy kiếm ý ngang nhiên đảo qua đám tu sĩ ở ngoài thành, ánh mắt rơi vào đám người Âu Dương, sau đó lập tức kinh thường hừ lạnh nói: “Một đám gà đất chó sành!”
Thanh âm không lớn nhưng lọt vào trong lỗ tai của mọi người rất rõ ràng, Âu Dương híp mắt nhìn Thái A trên tường thành, trong lòng âm thầm ghi chép lại.
Ngay cả mấy nghìn vạn tư sĩ cũng không có dũng khí để ngẩng đầu lên đối mặt với Thái A.
Vị này nổi tiếng đệ nhất thiên hạ về tính tình hung hãn, ngay cả đệ tử tông môn hắn cũng nói đánh là đánh.
“Kiếm tông muốn lấy lớn hiếp nhỏ sao? Vậy mà còn là một trong chín đại thánh địa!” Sau khi Triệu Tiền Tôn nhìn thấy Thái A ra sân làm đám tu sĩ mơ hồ muốn lui ra sau, hắn lập tức hét lớn.
Thái A nhìn Triệu Tiền Tôn, giơ tay lên, không gian đã bị bóp méo.
Trong lòng Triệu Tiền Tôn sửng sốt, đưa hai ngón tay lên chuẩn bị chạy trốn nhưng đã quá muộn.
Một cỗ lực hút trực tiếp hút Triệu Tiền Tôn vào trong.
Khi xuất hiện trở lại, Triệu Tiền Tôn đã bị Thái A bóp lấy cổ và xách trong tay.
Thái A liếc mắt nhìn đám tu sĩ ở giữa sân, hừ lạnh nói: “Khi nào kiếm tu còn cần tu sĩ khác ra mặt thay? Kiếm trong tay kiếm tu bị rỉ sét sao?”
Thái A vừa nói ra lời này, kiếm tu ở trong đám người liền cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Triệu Tiền Tôn muốn phản bác, nhưng lại bị Thái A bóp chặt cổ.
Toàn thân Triệu Tiền Tôn bị kiếm ý của Thái A khóa chặt, chân nguyên trong đan điền của hắn dường như đã biến mất.
Không có sự khuyến khích của Triệu Tiền Tôn, dưới sự áp bức của Thái A, đám đông trong sân bắt đầu có dấu hiệu tán loạn.
Thái A tiến lên một bước, lớn tiếng nói: “Bí cảnh này là phần mộ của lão tổ Kiếm tông Lý Thái Bạch, tất cả kiếm tu thiên hạ đều có thể tới đây, Kiếm tông ta có ngăn cản sao?”
Khi Triệu Tiền Tôn nghe thấy Thái A nói, khuôn mặt hắn lập tức xám như tro, biết tất cả mọi việc hắn làm vừa rồi đều uổng phí.
Nhưng Thái A vẫn như cũ nói: “Kiếm tông ta là người đứng đầu kiếm tu, là kim chỉ nam của kiếm tu, nhưng kiếm tu các ngươi lại xem thường mà nghe lời xúi giục của người khác. Thân là một kiếm tu lại dám làm kẻ thù của Kiếm tông, các ngươi không thấy xấu hổ sao?”
“Đạo trong tay do chính các ngươi nắm giữ chẳng lẽ là do người khác bố thí cho sao? Các ngươi còn dám cầm kiếm trong tay sao?”
Giọng nói của Thái A không dùng chân nguyên, chỉ dựa vào hơi thở mà lan truyền trong đám đông, nổi lên một trận náo động trong đám đông.
Vô số kiếm tu cầm kiếm lần lượt đi ra từ trong đám người, đi tới trước cổng thành, quay người rút kiếm đối mặt với đám tu sĩ còn lại.
Triệu Tiền Tôn trông có vẻ như tro nguội, tình thế hắn vừa tạo ra đã hoàn toàn bị vài lời của Thái A vặn ngược lại.
Kiếm tông là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt trong Chín đại thánh địa, bởi vì Kiếm tông chỉ chấp nhận kiếm tu.
Người đứng đầu kiếm đạo thuần túy, kiếm tu khinh thường cái đạo khác, chỉ tin kiếm ở trong tay mình.
Thân là người đứng đầu kiếm tu, Kiếm tông vạch ra lối thoát cho kiếm tu thì hoàn toàn không sai.
Dù sao khi vào Chú Kiếm thành cũng không quan trọng bao nhiêu tuổi, tu vi như thế nào, miễn ngươi có thể ngưng tụ kiếm khí là được.
Sau đó Kiếm tông lập tức thừa nhận ngươi là một kiếm tu và cho phép ngươi đi vào thành!
Vì vậy, hành động của Kiếm tông lần này không có gì sai, tuy Triệu Tiền Tồn vừa dùng chính nghĩa để trấn áp Kiếm tông, nhưng bây giờ đã hoàn toàn phản tác dụng.
Kiếm tu ở trong đám tu sĩ hoàn toàn đứng đối lập với đám tu sĩ ở trước mặt Triệu Tiền Tôn đang bị Thái A nắm cổ, Thái A lại bước lên cổng thành, cười lớn và nói: “Kiếm tu chúng ta chỉ tin tưởng kiếm trong tay, kiếm ý, kiếm đạo, những cái khác đều không bao giờ bằng kiếm trong tay! Các ngươi hiểu chưa?”
“Tuân lệnh Tông chủ Kiếm tông!” Kiếm tu ở trong đám tu sĩ đều cầm kiếm đứng ở trước cửa thành mà lớn tiếng đáp.
Kiếm tu là kiêu ngạo, suốt ngày đều trông rất chảnh.
Cũng thường thường cũng vì chuyện này mà bị đánh tàn nhẫn nhất và chịu nhiều đau khổ nhất.
Nhưng chuyện này cũng khiến kiếm tu trở thành tồn tại mạnh mẽ nhất trong tất cả các tu sĩ!
“Mở cửa thành! Kiếm tu vào thành!” Thái A lại nói.
Khi cổng thành mở ra một lần nữa, tất cả các kiếm tu đều cùng nhau thu kiếm lại, hơi cúi đầu trước cổng thành trước Thái A rồi tiến vào thành phố.
Âu Dương lui tới trước mặt hai người Bạch Phi Vũ, gặm hạt dưa nói: “Nói cho ta xem tại sao lão gia hỏa Thái A này lại có thể chiếm thế thượng phong vậy?”
“Thực lực quá cách xa!” Mặc dù Bạch Phi Vũ rất không hài lòng với lão gia hỏa tiết lộ quá khứ đen tối của mình trước mặt mọi người, nhưng không thể không nói, lời phát biểu về kiếm tu lần này thật sự đã làm động lòng Bạch Phi Vũ.
“Tông chủ Kiếm tông trước dùng thực lực trấn áp người, sau đó lại dùng thế chấn nhiếp người, sau đó là dùng lời nói đả động người, chỉ trong ba bước đã có thể chuyển bại thành thắng!” Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, mới đưa ra câu trả lời toàn diện nhất.
Âu Dương mỉm cười, lắc đầu và nhìn Thái A ở trên cổng thành.
Mà Thái A đang nhìn chằm chằm Triệu Tiền Tồn trong tay, thầm nghĩ thật đáng tiếc, tiểu tử này bụng dạ tuy không tốt nhưng tư chất lại rất cao, đáng tiếc hắn không phải kiếm tu, nếu không hắn thật sự muốn thu tên tiểu tử trước mặt vào trong Kiếm tông.
Thái A ném Triệu Tiền Tôn xuống đất, thấy Triệu Tiền Tôn vẫn có chút không phục thì cười nói: “Tiểu tử ngươi biết mình thua ở chỗ nào không?”
Triệu Tiền Tôn ho khan hai tiếng, xoa xoa cổ, quay đầu nói với Thái A: “Tông chủ Kiếm tông lợi hại, vãn bối đương nhiên không bằng!”
Thái A cười to vài tiếng, cúi đầu nhìn Triệu Tiền Tồn nói: “Tiểu tử, đầu óc ngươi cũng không tồi, ít nhất so với những tiểu tử thúi Kiếm tông kia cũng hơn nhiều lắm, nhưng lòng đầy mưu mô thủ đoạn cũng không giúp ngươi cho đến cuối cùng, ngươi phải biết cho dù ngươi đi đến tình trạng nào, thì cuối cùng, thứ ngươi nhất định phải có được chính là…”
Âu Dương quay đầu nhìn sang hai nghịch tử ở trước mặt,mở miệng gần như cùng lúc với Thái A đang nói với Triệu Tiền Tôn ở trên tường thành: “Quang minh chính đại!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận