Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 127: Tà áo xanh

"Không hổ là thí luyện Kiếm tiên, ta đã cảm nhận được cảm giác áp bách trên bậc thang này!"
"Cảm giác bậc thang này rất khó để leo lên, chỉ mới tới gần đã khiến ta cảm thấy sợ hãi rồi!"
"Nhiều bậc thang như vậy, liệu có phải mỗi lần đi lên áp lực sẽ tăng gấp đôi không?"

Tiếng thảo luận mồm năm miệng mười từ bốn phía truyền đến tai Âu Dương, khóe miệng của Âu Dương cũng bắt đầu hơi giật giật.
Chẳng lẽ chỉ có mình là không nhìn thấy thôi sao?
Cũng bởi vì cảnh giới của mình thấp kém ư?
Đây không phải là đang ức hiếp người lương thiện à?
"Đại sư huynh, cảm giác áp bách mà bậc thang này mang đến cho ta cũng rất lớn, ngươi đừng căng thẳng quá, nếu như không được thì ngươi cứ ra ngoài chờ chúng ta trước." Trần Trường Sinh nhìn thấy sắc mặt của Âu Dương hơi khó coi nên khéo hiểu lòng người mà khuyên bảo.
"Bậc thang này có chín mươi chín tầng, chỉ sợ sẽ có rất ít kiếm tu có thể kiên trì đi được lên trên!" Bạch Phi Vũ cảm thán nói.
Màn thí luyện này có vẻ hơi hà khắc.
Mà Âu Dương thì lại nhìn hai thằng con trời đánh vẫn còn đang cảm thán bằng gương mặt táo bón.
Xem thường ta?
Âu Dương trừng mắt liếc nhìn Trần Trường Sinh, mà Trần Trường Sinh lại chỉ gãi đầu khẽ cười.
Mà kiếm tu ở xung quanh đã bắt đầu nhao nhao đi về phía thềm đá dài trong mắt mình.
Khi chân đạp lên thềm đá, trong lòng như bị một tảng đá lớn đè nặng, tu sĩ nào có tâm tính không kiên định là sẽ đặt mông ngồi thẳng xuống mặt đất.
Nhưng không có người lên tiếng bỏ cuộc, thân là tán tu, vất vả lắm họ mới tới được đây, sao có thể bỏ lỡ một cơ duyên lớn đối với mình chứ.
Tất cả mọi người đều đang cắn răng kiên trì, chầm chậm nhúc nhích thân thể của mình, dùng đủ loại tư thế kỳ dị bò lên thềm đá.
Tất cả mọi người đều biết, Kiếm tiên Lý Thái Bạch là đang dùng Đăng Kiếm đài này để kiểm tra căn cốt và tâm tính của mình.
Nhìn xem mình có khả năng kế thừa truyền thừa của Kiếm tiên không!
Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ liếc nhau một cái, Bạch Phi Vũ dẫn đầu bước lên thềm đá. Vừa giẫm một bước lên thềm đá, Bạch Phi Vũ cũng cảm thấy trong lòng trầm xuống, nhưng rất nhanh sau đó đã bình thường trở lại.
Bạch Phi Vũ bước lên một cách nhẹ tênh, chín mươi chín tầng bậc thang chỉ trong một cái quay người là hắn đã đi được quá nửa số đó.
Trần Trường Sinh có chút lo lắng liếc nhìn Âu Dương đang đứng tại chỗ, Âu Dương trấn an nhìn hắn một cái, bấy giờ Trần Trường Sinh mới bước lên bậc thang.
Giẫm một bước lên bậc thang, áp lực vô tận dâng lên từ đáy lòng trực tiếp đè bẹp Trần Trường Sinh xuống đất, cơ thể con rối do hắn chế tác cũng bị ép thành mảnh vỡ trong nháy mắt.
Trần Trường Sinh cũng không phải là kiếm tu thuần túy, khi hắn leo lên toà Đăng Kiếm đài này chắc chắn sẽ bị kiếm ý trên Đăng Kiếm đài xé thành mảnh nhỏ chỉ trong nháy mắt.
Một màn như vậy cũng làm cho Triệu Tiền Tôn vẫn luôn trốn trong đám người quan sát ba người Âu Dương nhìn thấy hết, trong lòng hắn ta cũng lập tức trầm xuống.
Một giây sau, Trần Trường Sinh lại nguyên vẹn không chút tổn hại nào mà xuất hiện trên thềm đá thứ hai.
Chỉ cần mình đặt con rối lên bậc thang tiếp theo trước khi bước lên đó, vậy mình sẽ có thể bước lên Đăng Kiếm đài chín mươi chín tầng này mà không gặp chút áp lực nào.
Nhưng Trần Trường Sinh vừa mới xuất hiện trên bậc thang thứ hai lập tức bị ép thành mảnh vỡ chỉ trong nháy mắt, nhưng ngay một giây sau hắn lại xuất hiện trên bậc thang thứ ba.
Trần Trường Sinh như một cái BUG mà phi thẳng một đường về phía bậc thang cao nhất.
Bạch Phi Vũ một đường nhẹ nhàng, Trần Trường Sinh thì lại một đường quỷ dị, nhưng bất kể dùng phương pháp gì thì hai người đều đã bỏ xa tất cả các kiếm tu khác với một khoảng cách rất lớn.
Âu Dương dưới chân bậc thang nhìn đám kiếm tu đang làm trò con bò trên phiến đá xanh kia mà rơi vào khoảng lặng.
Bất kể là đám kiếm tu này hay là Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh, tất cả mọi người đều đang dậm chân tại chỗ trên phiến đá xanh này!
Ngươi thấy đúng rồi thấy.
Tất cả mọi người đều đang dậm chân tại chỗ!
Ở trong mắt Âu Dương, Trần Trường Sinh nhanh chóng thay đổi con rối, mỗi lần dậm chân tại chỗ là sẽ thay một con rối mới, mà con rối bị ép thành mảnh vỡ thì lại biến mất ngay vị trí cũ.
Còn mấy kiếm tu đang cố hết sức leo lên trên kia thì cũng đang làm trò hề trên phiến đá xanh này, cảnh này rơi vào mắt Âu Dương trông cực kỳ buồn cười.
Vãi, chuyện này cũng mất mặt quá rồi!
Âu Dương đang định nhấc chân thử xem cái bậc thang ở trước mắt mình rốt cuộc có năng lực gì mà thậm chí ngay cả tiểu Bạch và Trường Sinh cũng bị lừa.
Vừa nhấc chân thì bả vai hắn đã hơi trầm xuống, tựa như có một bàn tay đè lên vai Âu Dương.
Một tà áo xanh che khuất hai mắt của Âu Dương, giọng nói lanh lảnh vang lên: "Phá một lần là được rồi, đừng phá lần thứ hai!"
Âu Dương nghiêng đầu sang nhìn, phát hiện một người đàn ông với vóc người khôi ngô, cũng mặc áo xanh giống mình đang ngậm sợi cỏ, cười nhìn mình.
"Ngươi chính là người điều khiển nơi này?" Âu Dương nhìn người đàn ông trước mắt mà hỏi.
Người đàn ông nhìn xung quanh một chút, giơ tay lên rồi nói: "Đây không phải là nơi để nói chuyện, đi theo ta!"
Nói xong người đàn ông và Âu Dương lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Đến lúc xuất hiện trở lại, Âu Dương và người đàn ông đã đứng trên một mặt hồ, Âu Dương nhìn khung cảnh có phần quen thuộc xung quanh, hai mắt lập tức trợn trừng nhìn người đàn ông ở trước mặt mà nói: "Ngươi là tiên nhân chủ nhân của thế giới con này sao?"
Mình không nhìn thấy giao diện thuộc tính của người đàn ông ở trước mắt này, điều đó có nghĩa là người đàn ông này cũng không phải là người!
Người đàn ông ngậm sợi cỏ mỉm cười, tiến lên khẽ sờ cái đầu chó của Tịnh Tử ở bên hông Âu Dương, Tịnh Tử có chút kháng cự phát ra tiếng rên ư hử.
Mà người đàn ông thì lại có chút cảm thán mà nói: "Là của ta nhưng bây giờ không còn là của ta nữa."
"Vậy ngươi là ai?" Âu Dương nhìn người đàn ông ở trước mắt.
"Ta cũng đã quên mất mình là ai, hình như ta là Lý Thái Bạch, nhưng cũng có thể là một người bạn cũ của hắn." Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia mê mang.
Đây là đâu ta là ai đang làm gì?
Xưa nay ghét nhất là mấy người hay ra câu đố!
Âu Dương rút Tịnh Tử ra, giơ lên trước mặt người đàn ông mà hỏi lại: "Vậy sao con chó này lại giống như không biết ngươi?"
"Có lẽ là thời gian lâu rồi, ta đã quên mất tên của mình thì sao lại nhớ được tên của Tịnh Tử chứ?" Người đàn ông nói với dáng vẻ thờ ơ không quá quan tâm.
Không phải ngươi đã nói tên ra rồi sao?
Mà Tịnh Tử bị Âu Dương giơ lên, nhìn người đàn ông ở trước mắt rồi bắt đầu sủa ầm ĩ: "Gâu gâu gâu!"
Âu Dương chẳng buồn để ý đến mấy lời nói nhảm của người đàn ông ở trước mắt, hắn ngồi bệt xuống mặt hồ, nhìn người đàn ông rồi hỏi: "Rốt cuộc thì lão nhị nhà ta có thể đạt được truyền thừa của tiên nhân Lý Thái Bạch không?"
"Sao ta biết được, các kiếm tu trong thiên hạ đều cạnh tranh công bằng, ai có duyên thì sẽ được." Người đàn ông nhún vai đáp.
"Vậy ta đây trở mặt nhé? Nếu lão nhị nhà ta không chiếm được vậy thì dẹp mẹ đi!" Âu Dương giơ chó con lên mà nói với người đàn ông.
"Ta phục con mẹ nó ngươi luôn đấy, cửa ải ta hao tâm tổn trí bày ra cuối cùng lại bị ngươi quấy thành một nồi phân!" Người đàn ông nghe được câu đó của Âu Dương, lập tức chửi Âu Dương như tát nước.
"Cho nên, cuối cùng chốt cho ta một câu rõ ràng đi!" Âu Dương thúc giục.
Người đàn ông thở dài một tiếng: "Hắn quả thật là người thích hợp nhất, cũng là người thừa kế duy nhất!"
"Vậy tại sao còn phải cởi quần đánh rắm để nhiều kiếm tu tới tham gia bí cảnh tiên nhân này như vậy." Âu Dương bất mãn cằn nhằn.
Rất mệt với mấy người thích làm màu như vậy, rõ ràng muốn cho ngươi nhưng hết lần này tới lần khác cứ phải thêm thắt vài vòng mới chịu được, cuối cùng bắt người khác phải dốc hết sức mới có thể lấy được.
Người đàn ông ngậm sợi cỏ nhìn Âu Dương ở trước mặt, nói ra một cách đầy ẩn ý: "Lâu không dùng kiếm sẽ bị gỉ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận