Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 144: Đằng sau tất cả sự tình cờ đều tồn tại sự chắc chắn

âu Dã Tử kinh ngạc nhìn âu Dương, khi nói xong những lời này, trên mặt hắn đã không có sự oán hận, ngay cả sự oán hận trong những năm tháng dài đằng đẵng cũng không làm được.
Hệ thống mượn tay của mình thay đổi dòng thời gian quá khứ, loại chuyện này âu Dương cũng nói không nên lời, chỉ có thể có chút áy náy nói: "Xin lỗi."
âu Dã Tử lắc đầu tiếp tục nói: "Trở thành quân cờ của tiên nhân và trở thành quân cờ của ngươi cũng không có gì khác nhau, ngươi cũng không có làm ra quyết định cho ta, mà là ta tự mình lựa chọn."
Trở thành quân cờ của tiên nhân, kết quả xấu nhất cũng chỉ là chết, trở thành quân cờ của âu Dương lại khiến bản thân sống không bằng chết vượt qua không biết bao nhiêu năm tháng, thậm chí còn đau khổ hơn cả trở thành quân cờ của tiên nhân.
Nếu ta chưa từng nhìn thấy ánh sáng mặt trời, ta có thể chịu đựng bóng tối.
Hối hận sao? Ngay từ đều hối hận, nhưng bây giờ tất cả đều đã qua.
âu Dương ngồi thẳng người, nhìn âu Dã Tử nói: "Ta cần sửa chữa ngươi một chút, một cái là quân cờ của tiên nhân, một cái là trở thành người sống sót."
"Nếu như trở thành người, còn đau khổ hơn so với làm quân cờ tiên nhân thì sao?" âu Dã Tử mở miệng hỏi.
Những lời này làm cho âu Dương không có lời nào để phản bác được, chưa từng trải qua sự thống khổ của âu Dã Tử, hắn không thể đi đánh giá phần thống khổ này được.
âu Dã Tử nhìn âu Dương đột nhiên nở nụ cười: "Thực ra ta rất ghen tị với ngươi!"
"?" âu Dương nghi hoặc nhìn âu Dã Tử.
âu Dã Tử có chút cảm thán nói: "Ta ở bên cạnh Lý Thái Bạch nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn chỉ xem ta như một nô bộc có thể thay thế bất cứ lúc nào, nhưng chỉ bởi vì một câu nói của ngươi, hắn lại xem ngươi trở thành như thành ngươi, cho dù sau khi ngươi đã rời khỏi, hắn vẫn như trước xem ta là người."
âu Dương nghe thấy những lời này của âu Dã Tử, lắc đầu nói: "Sau khi ta đi, người vẫn làm bạn với hắn chính là ngươi, hắn cũng chân chính tán thành ngươi."
âu Dã Tử nghiêng đầu nhìn âu Dương, nâng hai bàn tay hư hóa lên, nhẹ giọng nói: "Đó là người không biết, sau khi ngươi rời đi, ta gọi là âu Trị Tử, hắn không cho phép ta nhắc tới ba chữ âu Dã Tử này, mãi cho đến khi ta lấy thân quăng lô cũng chưa từng có thay đổi, rõ ràng ta đã cố gắng thay đổi giống như ngươi, nhưng ngươi lại biến thành không thể thay thế được."
Rất tàn nhẫn, âu Dương để cho âu Dã Tử nhặt tình cảm của nhân loại lên một lần nữa nhưng phần tình cảm này lại không nhận được sự khẳng định của người khác, thậm chí cuối cùng đã hy sinh chính mình cũng không thể đổi lại được phần tôn trọng kia của mình.
âu Dương đột nhiên có chút áy náy, âu Dã Tử ở trước mắt này từ một quân cờ của tiên nhân, ngoại trừ sự tín ngưỡng hắn hoàn toàn không biết gì cả, đến cuối cùng có được tình cảm của con người lại không được coi trọng.
Dường như cả cuộc đời của hắn đều sống trong bi kịch.
âu Dã Tử thấy được ánh mắt có chút thương hại của âu Dương, cười ha ha, tiếng cười vang vọng khắp không gian.
Ha ha ha!
Dường như khóe mắt của âu Dã Tử màu đỏ nhạt đều cười ra nước mắt, cười đến mức âu Dương không hiểu tại sao.
âu Dã Tử ngừng cười, khí chất cả người đột nhiên trở nên nhảy thoát, vẻ mặt lười nhác nhìn âu Dương nói: "Ngươi cho rằng ta là đang kể khổ với ngươi?"
âu Dương đứng lên, mặt không chút thay đổi nâng bàn tay lên.
âu Dã Tử nhìn xem bàn tay đang giơ lên của âu Dương, vội vàng lắc đầu nói: "Không có, không có, ta chỉ là đang cảm thán, những lời vừa rồi kia là chuyện ta đã suy nghĩ ngay từ đầu."
"Vậy bây giờ ngươi đang làm gì?" âu Dương nhìn chằm chằm âu Dã Tử trước mắt đang đùa giỡn mình mở miệng hỏi.
âu Dã Tử ngừng cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn âu Dương nói: "Cám ơn ngươi!"
?
âu Dương đã hoàn toàn bị âu Dã Tử trước mắt làm cho hồ đồ.
Nhưng âu Dã Tử lại lộ ra vẻ mặt cảm thán nói: "Từ sau khi ngươi đi, sự tình cũng không phải như ngươi nghĩ, ta và Lý Thái Bạch đã trở thành bằng hữu, nói chính xác hơn là hắn đang cứu vớt ta!"
Sau khi âu Dương rời đi, Lý Thái Bạch có sự kiên nhẫn khác thường đối với âu Dã Tử nắm giữ thân thể một lần nữa, thậm chí cực kỳ thân thiện với âu Dã Tử.
Hai người du lịch hơn nửa thế giới, cùng nhau mở mang cảnh sắc núi sông hùng tráng tú lệ của toàn bộ thế giới, cũng thấy được từng màn vui buồn hợp tan của nhân gian.
Từ sau khi âu Dương rời đi quan hệ của hai người không trở về điểm đóng băng, mà giống như quen biết một lần nữa, cả hai người bắt đầu chân chính nhận định đối phương là bạn thân của đối phương.
Cho dù thỉnh thoảng Lý Thái Bạch vẫn sẽ gọi mình là âu Trị Tử, nhưng giây tiếp theo sẽ nghiêm túc xin lỗi với mình, mà âu Dã Tử cũng không thèm để ý chút nào.
Từ khi sinh ra mình đã được giáo huấn rằng tiên nhân chính là tất cả của mình, mình chưa từng đơn thuần sống vì mình như vậy!
Thẳng đến cuối cùng, kiếm bản mệnh của Lý Thái Bạch bị gãy, chính mình làm việc nghĩa không có chùn bước dấn thân vào lò kiếm, đều là cam tâm tình nguyện.
Nếu như Lý Thái Bạch chỉ đơn thuần xem mình như vật thay thế của âu Trị Tử, âu Dã Tử cũng làm không đến mức độ này.
Đây cũng là điều âu Dương hy vọng nhìn thấy, kết quả Lý Thái Bạch và âu Dã Tử cứu rỗi lẫn nhau.
Cuối cùng âu Dã Tử lấy thân hóa kiếm, Lý Thái Bạch trảm tiên nhân đến người chết đạo tiêu, cuối cùng hai người đều không tiếc dùng cái chết mà hoàn thành số mệnh của mình.
"Ngươi biết không? Trong những năm tháng vô tận như thế, thứ khiến ta vẫn luôn giữ được sự tỉnh táo chính là nhớ lại những ngày ta và Lý Thái Bạch ở bên nhau. Mà một ta khác mà ngươi gặp phải chính là sự điên cuồng và tuyệt vọng đã bị ta vứt bỏ." âu Dã Tử cười mở miệng nói.
Thực ra âu Dã Tử lý trí kia chỉ là hóa thân của sự điên cuồng và tuyệt vọng của âu Dã Tử, lý trí đó biến thành một kẻ điên mới có thể tồn tại trong suốt thời gian không biết bao nhiêu năm.
âu Dã Tử giơ tay lên, khẽ vỗ về trường kiếm màu đỏ như máu bên cạnh, màu đỏ như máu dần dần rút đi, để lộ ra một thân kiếm dài nhỏ trắng như tuyết.
Mà ở chỗ chuôi kiếm biên khắc hai chữ:
"Thái A!"
Cầm dao đằng lưỡi, để người nắm chuôi!
Kiếm uy đại đạo, một kiếm trảm tiên!
Lấy thân tế kiếm, coi là cầm dao đằng lưỡi.
Một kiếm trảm tiên, hành động này lộ rõ uy của Kiếm tiên!
âu Dã Tử hài lòng nhìn thanh trường kiếm mà mình đúc hài lòng nhất này, quay đầu nói với âu Dương: "Người ta đều gọi Lý Thái Bạch là Kiếm tiên, ta liền bám lấy người ta hỏi ta nên gọi là gì, người khác đều ấp úng."
"Nhưng hôm nay ta tự xưng là một tiếng Kiếm tiên, không có vấn đề chứ?”
âu Dương chắp tay, tỏ vẻ không có ý kiến, âu Dã Tử cười ha ha, sờ về phía bên hông lại sờ không tới hồ lô rượu, chỉ có thể tiếc nuối đập chậc lưỡi: "Nói thật sống thành bộ dáng của ngươi, ta mới phát hiện thế giới này có nhiều màu nhiều vẻ như vậy, sinh ra làm người nên như thế!"
"Nếu đã như vậy, tại sao ngươi còn muốn giết nhiều kiếm tu như vậy?" Lúc này âu Dương mới mở miệng hỏi.
âu Dã Tử nhìn âu Dương, thấp giọng nói: "Tiểu tử áo đen kia có vấn đề, sau khi hắn giết chết tu sĩ có thể cướp lấy kiếm ý của người khác tăng cường bản thân, như vậy đối với hắn mà nói có thể nhanh chóng tăng lên đến cảnh giới tiên nhân! Loại thủ đoạn này là thủ đoạn tiêu chuẩn của tiên nhân! Việc này cũng chính là ta muốn nói với ngươi: tiên nhân chính là tiên nhân, cho dù là bỏ mình, đến bây giờ tiên nhân vẫn tồn tại như trước!"
"Thế là sao?" âu Dương mở miệng hỏi.
"Rốt cuộc tiểu tử áo đen bên ngoài kia có phải là chuyển thế của Lý Thái Bạch hay không?" âu Dã Tử đột nhiên hướng âu Dương hỏi về Lãnh Thanh Tùng.
âu Dương sửng sốt một chút, lắc đầu nói: "Không phải, nhưng cũng có liên quan."
"Đây chính là tính toán của tiên nhân đã tính đến hiện tại, dường như tiên nhân có thể đã biết bọn họ sẽ bỏ mình, cho nên bố cục vẫn đang được tiến hành đến bây giờ, tiểu tử áo đen kia chính là người bọn họ lựa chọn!" âu Dã Tử suy nghĩ một chút rồi nói.
"Ngươi giết nhiều kiếm tu như vậy là vì xác minh thủ đoạn của tiên nhân?" âu Dương kinh ngạc hỏi.
âu Dã Tử có chút buồn bực nhìn âu Dương trước mắt, rõ ràng tiểu tử này có thể sắp đặt cả chuyện trong quá khứ, vì sao hiện tại lại lộ ra vẻ ngu xuẩn như vậy?
âu Dương nhìn thấy ánh mắt xem kẻ ngốc của âu Dã Tử, lập tức có chút tức giận nói: "Mẹ nó đời này ta ghét nhất chính là người thích đánh đố!"
Thân ảnh âu Dã Tử dần dần tiêu tán, mà trước khi tiêu tán âu Dã Tử còn nhẹ giọng nói:
"Đằng sau tất cả sự tình cờ đều tồn tại sự chắc chắn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận