Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 154: Ngôi sao

âm thanh xích sắt vỡ vụn, giống như chỉ có một mình Thái A nghe được, Thái A thì thào tự nói, đột nhiên lại điên cuồng cười rộ lên, cười đến chảy cả nước mắt.
"Thú vị, thú vị, vốn dĩ ta cho rằng ta chỉ là thiếu Hồ Vân một cái nhân quả, không nghĩ tới, không nghĩ tới vậy mà nhân quả này lại lớn như vậy!" Vị kiếm đạo tuyệt đỉnh này cười lau khóe mắt, tự nói.
Nói xong, Thái A cúi đầu nhìn về phía âu Dương. âu Dương đang trợn tròn mắt nhìn Thái A. Tuy rằng mình đã đoán được thân phận của Thái A, nhưng không nghĩ tới, Thái A cũng nhận ra thân phận của hắn!
Mình có thể điểm hóa sinh linh, âu Dã Tử thân là chú kiếm sư đệ nhất thượng cổ dùng thân đúc tiên kiếm, làm sao có thể không mở ra linh trí cho kiếm?
Khi âu Dã Tử nói ra tiên kiếm mình chế tạo tên là Thái A, âu Dương đã nghĩ đến tông chủ Kiếm tông Thái A hiện tại!
Ít nhất tiên kiếm như Thái A cũng phải là một đạo bảo? Đạo bảo như vậy coi như là vỏ kiếm đều sinh ra linh trí, không có lý do gì mà thanh kiếm sẽ không sinh ra linh trí.
Cũng chính là lúc thanh kiếm này thành hình thì đã mở ra linh trí, âu Dã Tử lấy thân đúc kiếm, trở thành kiếm linh của thanh kiếm này.
Linh trí vốn có của thanh kiếm đành bị gạt ra khỏi thanh kiếm, sau khi chuyển thế lại thành Thái A.
So với Tiểu Bạch chuyển thế có ký ức của mình, linh trí mới sinh của Thái A kiếm có thể có ký ức gì?
Căn cứ theo âu Dương phỏng đoán, nếu như không có mình đi sửa chữa thời gian, chỉ sợ khi lão nhị nhà mình tiếp nhận truyền thừa của Kiếm tiên Lý Thái Bạch, chính là lúc Thái A chết!
Nhưng mà hiện tại Thái A đang yên đang lành đứng ở chỗ này, đã chứng minh rõ tác dụng của việc mình thay đổi tuyến thời gian!
Cái kiểu bố cục này rốt cuộc là hệ thống quấy rầy bố cục tiên nhân, hay là sư phụ nhà mình quấy rối thì không biết, chờ sư phụ trở lại, trói hắn ở trên cây hỏi một chút là biết được!
Thái A một thân thoải mái nhìn âu Dương trước mắt: "Nếu nhân quả lớn như vậy, vậy thì đưa Vấn Kiếm trì này cho các ngươi mượn cũng không có vấn đề gì!”
Thái A nhấn rất mạnh chữ mượn, nói đến chết cũng là cho mượn!
âu Dương thấy Thái A buông bỏ, ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, ôm chân chó nói với Thái A: "Sư thúc thật sự là biết lo nghĩ đại cuộc, ngàn đời vẫn lợi!”
Nếu vỗ mông ngựa là đã có lợi rơi vào trên người, âu Dương không chút keo kiệt nào mà nịnh nọt.
Mượn? Mình thích nhất là mượn đồ, còn khi nào trả thì liên quan gì đến ta!
Thái A điều chỉnh lại tâm tình một chút, lần thứ hai nhìn thoáng qua Tịnh Tử đang nhắm mắt treo mình bên hông âu Dương, mở miệng nói: "Ta trở về Kiếm tông một chuyến, qua mấy ngày chờ tiểu tử áo đen kia thức tỉnh, ta sẽ đưa các ngươi trở về Thanh Vân tông!”
Nói xong trực tiếp xé mở không gian, rời khỏi Trì Vấn Kiếm chỉ còn lại một mảnh nham thạch nóng chảy.
âu Dương đứng tại chỗ nhìn theo Thái A rời đi, trong lòng ngược lại có muôn vàn suy nghĩ, lần đến Kiếm tông này đãu sắp đốt cháy cả CPU của mình.
Rốt cuộc là Lý Thái Bạch để lại bao nhiêu hậu thủ?
Vỏ kiếm, tua kiếm, thân kiếm, kiếm linh, kiếm tâm, mình!
Thằng cha Lý Thái Bạch này cho rằng bản thân là Bàn Cổ đại thần sao? Phân hóa thành thiên địa!
Rõ ràng là Lý Thái Bạch sẽ chuyển thế, vậy sao Lý Thái Bạch để lại nhiều hậu thủ như vậy mà Tiểu Bạch nhà mình lại giống như bạch liên hoa, cái gì cũng không biết?
âu Dương chỉ cảm thấy trong đầu giống như bột nhão, không hiểu nổi.
Xoay người nhìn thấy Tiểu Bạch, ngay lập tức tức giận, năm mươi năm thọ mệnh của mình đều phải dùng để đi cứu tên bại gia tử này!
Càng nghĩ càng tức giận, âu Dương trực tiếp nhảy dựng lên, nhào về phía Tiểu Bạch mà siết chặt cổ Tiểu Bạch, tay nắm thành quyền day mạnh đầu Tiểu Bạch!
“Một hai nghịch tử, không ai để cho ta bớt lo!” âu Dương vừa ra tay với Tiểu Bạch, vừa mở miệng mắng.
Mà Bạch Phi Vũ còn chưa kịp phản ứng thì đã trúng chiêu, Bạch Phi Vũ vẫn rất để ý hình tượng của mình. vừa định dùng chân nguyên đánh bay đại sư huynh đầu óc thiếu gân trước mắt ra ngoài.
Chân nguyên còn chưa động thì lại bị chân khí khổng lồ của âu Dương che đậy!
Vậy mà tên này lại ra tay thật!
Trong nháy mắt Bạch Phi Vũ không dám động, bình thường khi âu Dương vận dụng chân khí ngăn chặn chân nguyên của mình, chứng tỏ âu Dương thật sự tức giận.
Trong lòng Bạch Phi Vũ không hiểu tại sao, mình thành thật đánh xì dầu đánh đến bây giờ, sao đột nhiên âu Dương trút giận với mình?
Liếc trái phải liếc qua, ánh mắt rơi vào trên người Trần Trường Sinh đang mang vẻ mặt vui vẻ, biểu cảm trên mặt Bạch Phi Vũ vô cùng đặc sắc.
Lãnh Thanh Tùng vẫn hôn mê bất tỉnh, chỉ có Trần Trường Sinh luôn ở bên cạnh đại sư huynh, chắc chắn là tiểu tử này lại đi nói xấu mình cái gì đó!
Bạch Phi Vũ cắn răng nhìn Trần Trường Sinh đang tươi cười, oán hận nghĩ: "Lại là lão tam tên đạo sĩ sống chó này tính toán ta! Ngươi chờ mà xem!”
Vốn Trần Trường Sinh thấy một màn ấm áp trước mắt nên nở nụ cười từ nội tâm, đột nhiên sau lưng lạnh lẽo, giác quan thứ sáu nhạy cảm nên ngay lúc này nhận hắn ra có người muốn hại mình.
Đang lúc mình và Lăng Phong cùng nhau xuất quan, chẳng lẽ Lăng Phong có ác ý với mình gì?
Nụ cười tươi của Trần Trường Sinh cứng đờ, ngay lập tức lại khôi phục nguyên trạng, Trần Trường Sinh ở trong mật thất bên trong Tiểu Sơn phong mở mắt, ngón tay nhanh chóng lướt qua.
âu Dương và Bạch Phi Vũ đùa giỡn một hồi, âu Dương lấy lại uy nghiêm của đại sư huynh, thần thanh khí sảng buông tha cho Tiểu Bạch, nhìn về phía Triệu Tiền Tôn mà cười nói: "Cảm giác thế nào?”
"Đa tạ âu Dương đạo huynh quan tâm! Ta ổn!” Triệu Tiền Tôn không chút hoang mang, há miệng lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn, hành lễ về phía âu Dương.
âu Dương thở dài một hơi, nhìn Triệu Tiền Tôn mà nghiêng đầu nói: "Nghiêm túc mà nói, thà không nhìn bộ dáng này của ngươi, ta còn rất muốn nghe ngươi mắng ta một câu!”
Triệu Tiền Tôn cười gượng một tiếng: "Đạo huynh nói cái gì, hai chúng ta vừa gặp đã thân, làm sao ta có thể mắng ngươi chứ?”
Mà trong lòng Triệu Tiền Tôn đã sớm mắng ngập trời, âu Dương chắc chắn là đang kìm nén ý định xấu xa nào đó, chỉ cần mình dám há miệng, một giây sau bạt tai đã bay tới!
Hiện tại ta là thịt cá, hắn là đao, bản thân mình thật sự ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
âu Dương nhìn Triệu Tiền Tôn mang vẻ mặt tươi cười nhưng lại phòng bị mười phần, hắn không thèm để ý: "Có muốn đi theo chúng ta hay không?”
"Đi? Đi đâu vậy?” Triệu Tiền Tôn nghi ngờ mở miệng hỏi.
âu Dương nghiêm túc nói: "Ta là thủ tịch đại đệ tử của Tiểu Sơn phong là phong thứ mười hai trong Thanh Vân tông, họ là sư đệ của ta, có muốn trở thành đệ tử như chúng ta không?”
Triệu Tiền Tôn nhìn âu Dương chân thành hời hợt nói ra thân phận của mình, trên mặt kinh ngạc, nhưng trong lòng đã hiểu rõ.
Phong cách làm việc của mấy người âu Dương hoàn toàn không giống với tán tu bình thường, không phải xuất phát từ đại gia tộc nào thì cũng là đệ tử danh môn.
Không nghĩ tới còn là đệ tử Thanh Vân tông, một trong chín đại thánh địa!
Đối với việc một mình tiêu dao đã quen, Triệu Tiền Tôn lại hiếm thấy nghiêm túc mà lắc đầu nói: "Đa tạ đạo huynh nâng đỡ, Triệu Tiền Tôn ta tư chất thấp, thật sự là không leo lên được cây đại thụ Thanh Vân tông này!”
Có thể tiến vào Thanh Vân tông, đối với tán tu mà nói có lẽ là kỳ ngộ một bước lên trời, vậy mà Triệu Tiền Tôn lại không chút suy nghĩ đã từ chối!
Nhưng mà điều này cũng nằm trong dự liệu của âu Dương, âu Dương nhìn Triệu Tiền Tôn nói: "Nếu đạo huynh không muốn gia nhập Thanh Vân tông thì thấy Kiếm tông như thế nào?”
Triệu Tiền Tôn cười khổ khoát tay áo, nhìn ánh mắt âu Dương, nói: "âu Dương đạo huynh, từ nhỏ ta đã là thiên sát cô tinh, ta đã tự do quen rồi, cũng quen với cuộc sống nhàn vân dã hạc, thật sự là không tuân thủ nổi giới luật môn quy của danh môn đại tông!”
“Vậy có duyên gặp lại!” âu Dương không chút lưu luyến, chắp tay nói với Triệu Tiền Tôn.
“Lần sau gặp lại, chắc chắn sẽ phải cảm ơn đạo huynh!” Triệu Tiền Tôn cũng chắp tay nói.
Khi Triệu Tiền Tôn biến mất trước mắt, dọc theo phương hướng xuống núi đi tới, Bạch Phi Vũ ở một bên mới nói: "Đại sư huynh, hắn thật sự là một mầm non tốt!”
Trần Trường Sinh cũng đi tới nói: "Đại sư huynh, muốn nhổ cỏ tận gốc sao?”
Ngôi sao trong tay âu Dương được Động Hư Tử để lại sau khi trảm nguyệt biến mất không lưu lại dấu vết khỏi tay hắn, âu Dương mới bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, chúng ta còn có thể gặp lại, đây là số mệnh của hắn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận