Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 181: Bồng Lai sơn chủ

Nghe xong lời này của Tô Tiểu Thất, vốn vẻ mặt của âu Dương vẫn còn đang lo lắng lập tức trở nên nhẹ nhõm, thì ra không phải sư muội nhà mình thiên phú không tốt mà là do thiên phú quá tốt!
Trên khuôn mặt của âu Dương lại lộ ra nụ cười vui mừng như lão phụ thân sau khi nghe thấy khuê nữ của mình được người khác khen ngợi.
Tô Tiểu Thất nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào âu Dương đang cười ha hả, nhìn đến khi hắn cảm thấy hơi sợ rồi nàng mới tiếp tục mở miệng nói với lời lẽ đầy thấm thía:
"Ngươi và sư phụ của ngươi thật sự là rất giống, sư phụ của ngươi mỗi lần nhắc tới ngươi cũng là cái vẻ mặt này."
Nghe nhắc đến Hồ Vân, nụ cười của âu Dương hơi dừng lại, nhưng Tô Tiểu Thất làm như không thấy mà vẫn tiếp tục nói:
"Các ngươi giống như luôn lo lắng về những người bên cạnh, thế nhưng các ngươi hình như lại quên đi chính mình.”
âu Dương cười hì hì nói:
“Ngươi nói cứ như ta là người công bằng không tự tư tự lợi vậy.”
Tô Tiểu Thất nhẹ giọng hỏi:
"Tiểu tử ngươi luôn trợ giúp các sư đệ sư muội của ngươi tìm Kiếm đạo của bọn họ, vậy đạo của ngươi đâu?"
âu Dương lấy tay nâng đầu, vẻ mặt lại không thèm để ý:
"Về mặt tu đạo, ta chính là một kẻ gà mờ, cho nên những chuyện này ta cũng không hề ép buộc. Bây giờ ta còn có thể giúp bọn họ một số thứ, nhưng sau này cũng chỉ có thể dựa vào chính bọn họ mà thôi.”
Tô Tiểu Thất nhìn thấy âu Dương đúng là không thèm để ý chút nào. Khi lần đầu tiên nhìn thấy âu Dương, mình đã phát hiện ra thiếu niên này có một phong cách rất khác. Đó là một loại hòa hợp với tự nhiên và cái cách mà hắn ở chung luôn tạo cho người ta một cảm giác hết sức thoải mái. Tất cả những điều này đều làm cho Tô Tiểu Thất vô cùng yêu thích âu Dương
Người tu đạo không đi truy tìm đạo của mình, chẳng qua là mạnh hơn người bình thường một ít mà thôi. Tại trong mắt của những tu sĩ lâu năm, loại mạnh mẽ này chắc chắn chỉ là phù dung sớm nở tối tàn và cũng chỉ có thể tỏa sáng trong một thời gian ngắn.
Tuy âu Dương làm mọi chuyện thường hay thất thường và không ngừng mắc những lỗi nhỏ, nhưng hắn chưa bao giờ làm chuyện gì trái với môn quy, dưới khuôn mặt bất cần đời kia lại ẩn chứa những suy nghĩ rất trưởng thành.
Tô Tiểu Thất chợt cảm thấy tiếc cho âu Dương, người có thể đẩy ngang một đại tu sĩ có cảnh giới cao mà chỉ dựa vào lượng chân nguyên mạnh mẽ của mình, cũng lại là người sống không thoải mái nhất.
"Vậy ngươi có muốn làm gì không?"
Tô Tiểu Thất có chút thương tiếc nhìn vào âu Dương và mở miệng hỏi.
“Muốn làm chuyện gì? Không phải ta đang làm sao?”
âu Dương không hiểu ra sao mà nhìn vị sư thúc ở trước mặt. Ánh mắt của vị sư thúc này sao lại trông lạ lùng như vậy, nhìn mình cứ như là đang quan tâm người thiểu năng.
Vị sư thúc này của mình suy nghĩ còn muốn nhiều hơn người khác, hơn nữa lại còn là một người đa sầu đa cảm.
Ý mà Tô Tiểu Thất vừa nói, trong lòng của âu Dương rất rõ ràng.
Không gì khác hơn ngoài việc chính là lo lắng ta không thể tìm được đạo của riêng mình trên con đường tu luyện sau này.
Nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện mà mình có thể tự quyết định, bởi vì còn phải xem nhiệm vụ thứ hai là gì sau khi hệ thống cập nhật xong nữa.
Có được hệ thống rác rưởi này thật sự là xui xẻo của mình.
Tuy nói vậy nhưng trên thực tế, nó cũng là thứ mà âu Dương quý trọng nhất và còn quan trọng hơn tự mình tu luyện nữa.
Kí ức kiếp trước của hắn đã mơ hồ rất nhiều. Nhưng trong ký ức đó, chính mình của kiếp trước cùng lắm cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi sống trong cô nhi viện mà thôi.
Sau một đám cháy thiêu rụi hết tất cả mọi thứ của mình, chính mình cũng chỉ còn lại một mình lẻ loi.
Nhưng bây giờ, sau khi xuyên việt đến thế giới này, mình đã có sư đệ sư muội và có cả Tiểu Sơn phong là nơi để trở về.
Chính mình thầm nghĩ phải bảo vệ thật tốt Tiểu Sơn phong và các sư đệ sư muội còn chưa trưởng thành này.
Cho dù bọn họ là thiên kiêu thì bọn họ vẫn chỉ là những hài tử trước khi trở thành cự phách một phương.
Chính mình là đại sư huynh, những gì mình có thể làm chính là vì bọn họ che chút mưa gió mà thôi.
Tông môn và các sư huynh đệ chẳng bằng nói là nhà và gia đình.
Trên người âu Dương mặc y phục màu xanh, tay nâng đầu nhìn lên bầu trời với bộ dạng hờ hững. Bầu trời xanh thẳm giống như đang nhỏ giọt vào trong con ngươi của âu Dương vậy.
Tô Tiểu Thất nhìn âu Dương ở trước mặt, vào giờ phút này, hắn giống như cùng với bóng dáng của Hồ Vân hòa lại làm một vậy. Tô Tiểu Thất thân là kỳ Độ Kiếp lại nhìn âu Dương đầy ngơ ngác, nàng chợt cảm thấy khóe mắt cay cay nên đã quay đầu qua một bên
Khi nàng một lần nữa nhìn về phía âu Dương, âu Dương lại bắt chước giọng nói của Hồ Vân mà nói ra lời lẽ đầy thấm thía:
"Tiểu Thất à, sau này ngươi đừng hở ra là đánh người nữa, sẽ không lấy được chồng đâu."
Một bàn tay trắng nõn lập tức nhéo mạnh vào lỗ tai của âu Dương. Trong tiếng cầu xin tha thứ của hắn, Tô Tiểu Thất mới lạnh lùng buông tay ra rồi hừ lạnh một tiếng nói:
"Hồ Đồ Đồ có tư chất thật là kinh diễm, cũng không riêng về cầm đạo, hôm qua ta nhìn thấy nó lắc trống vậy mà cũng có thể tạo ra tiết tấu. Nói cách khác, bất cứ nhạc cụ nào có thể phát ra âm thanh nó đều có thể tạo ra tiết tấu, ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?"
âu Dương gãi đầu, cẩn thận trả lời:
"Có nghĩa sư muội nhà ta là một thiên tài?"
“Nói nhảm!”
Tô Tiểu Thất liếc mắt nhìn tên rác rưởi không chịu thua kém ở trước mặt này rồi tiếp tục mở miệng nói:
"Đạo âm luật là tiến hóa lên từ tất cả các loại âm thanh, lấy âm nhập đạo và mỗi người chỉ có thể dùng một loại âm thanh. Nhưng nàng ta có thể sử dụng tất cả âm thanh, nói cách khác, nữ tử này sinh ra là dành cho đạo âm luật!"
Đạo âm luật và Kiếm đạo đều giống nhau vì chúng đều là đại đạo duy nhất, nhưng chúng lại có vô vàn những nhánh nhỏ. Một vị tu sĩ cả đời cũng chỉ có thể tại một nhánh nhỏ này mà cố gắng đến bạc đầu.
Cho dù là Lý Thái Bạch là một vị Kiếm tiên Thượng Cổ thì chẳng qua cũng mài giũa Thanh Liên kiếm ý đến mức cao nhất mà thôi. Hơn nữa Thanh Liên kiếm ý cũng chỉ là một trong những nhánh nhỏ của Kiếm đạo.
Nhưng dù sao cũng không thiếu thiên tài có thể làm cho vô số những nhánh nhỏ này cộng hưởng với nhau, đây chính là năng khiếu bẩm sinh của thiên kiêu.
Nhưng điều này cũng mang đến phiền não cho thiên tài, đó chính là nhánh nhỏ thích hợp với mình nhất rốt cuộc là cái gì!
Tô Tiểu Thất thân là kỳ Độ Kiếp mà cũng phải cảm thấy hơi ghen tị với Hồ Đồ Đồ. Vì cho dù là mình thì cũng chỉ là nhập đạo từ đàn mà thôi, nhưng sau này Hồ Đồ Đồ lại có thể lấy nhiều loại nhạc cụ hỗn tạp để trở thành một cao thủ!
Thu lại suy nghĩ của chính mình, Tô Tiểu Thất nói với âu Dương lời lẽ đầy thấm thía:
"Năng khiếu tất nhiên là quan trọng, nhưng dù thiếu cố gắng hay tài nguyên thì cũng không được. Cố gắng thì chúng ta còn có thể kiểm soát, nhưng chúng ta vẫn không thể làm gì đối với khối tài nguyên này."
"Sư thúc nói đùa gì vậy, Thanh Vân tông của chúng ta là một trong chín đại thánh địa, tài nguyên có vô số. Tuy nói Tiểu Sơn phong của ta có chút nghèo, cùng lắm thì ta đi đến đại trận hộ sơn của Thanh Vân phong mượn!"
âu Dương mở miệng nói với vẻ không chút nào để ý.
Tô Tiểu Thất đưa tay vỗ một cái xuống đầu của âu Dương rồi tức giận nói:
"Tài nguyên mà ta đang nói đến là thứ có một không hai kìa."
âu Dương xoa xoa đầu và chỉ có thể tiếp lời của vị sư thúc kỳ mãn kinh nàyvới vẻ oan ức:
"Vậy thứ có một không hai mà sư thúc nói là gì?"
Tô Tiểu Thất mở miệng nói:
"Người mới học cần có một nhạc cụ tiện tay, mà tất cả các loại nhạc cụ trong thiên hạ đều xuất phát từ Bồng Lai tiên sơn. Hơn nữa, vì Đồ Đồ có thể làm cho cho tất cả các nhạc cụ cộng hưởng, cho nên nhạc cụ nàng cần cũng càng thêm đặc biệt, nghĩa là nó phải là một loại pháp khí có thể tiến hóa thành nhạc cụ! Mà loại pháp khí này e rằng chỉ có đạo bảo trấn sơn - Vạn Nhạc tiên bảo của Bồng Lai tiên sơn mà thôi!"
"Hít... Vậy nghĩa là ta sẽ mời chưởng giáo viết một phong thư cho Bồng Lai tiên sơn để mượn đạo bảo trấn sơn của bọn họ dùng?"
âu Dương mở miệng nói với vẻ không chắc lắm.
Tô Tiểu Thất tức cười:
"Ngươi cảm thấy khi thánh địa khác đưa đến một phong thư và muốn mượn bí bảo của Thanh Vân, chưởng giáo sư huynh sẽ đồng ý sao?"
"..."
âu Dương lập tức cứng họng, Bồng Lai tiên sơn và Thanh Vân tông đều là một trong chín đại thánh địa, nên hắn muốn mượn đạo bảo trấn sơn của người khác, cho dù là dùng bí bảo của Thanh Vân để đổi lấy thì chỉ sợ người khác cũng sẽ không vui lắm.
Nhưng ta vẫn còn một con chó lạp xưởng Tịnh Tử, nếu mình đổi con chó đó cho đối phương... hay là thôi đi…
Nghe Tô Tiểu Thất nói xong, âu Dương không khỏi cảm thấy hơi đau đầu.
Nhìn thấy vẻ mặt u sầu của âu Dương, Tô Tiểu Thất giả vờ nói:
"Tuy ta và sơn chủ của Bồng Lai tiên sơn có chút giao tình, nhưng cũng chỉ là quen biết sơ, chẳng qua có một người ngươi có thể lấy ra dùng đấy."
Nghe được lời này của Tô Tiểu Thất, cặp mắt của âu Dương chợt sáng lên, nhưng tiếp đó một ý nghĩ xấu lại mọc lên từ trong đáy lòng của hắn. Nhìn thấy Tô Tiểu Thất như cười như không nhìn mình, hắn lập tức nói với vẻ hết sức nhạt nhẽo:
"Sư thúc, ta muốn hỏi một chút là vị sơn chủ này là nam hay nữ vậy?
Nghe vậy, Tô Tiểu Thất cất tiếng cười to, nàng cười đến mức run rẩy hết cả người làm cho âu Dương nhìn đến hoa mắt chóng mặt. Tô Tiểu Thất lấy tay lau nước mắt vừa cười vừa mở miệng nói:
"Ngươi đoán không sai, vị sơn chủ này là một nữ tu sĩ, hơn nữa còn có giao tình không cạn với sư phụ nhà ngươi!”
Nghe thấy điều này, âu Dương đúng là ngẩn người mất một lúc.
"Mẹ kiếp! Không ngờ lại là một vị sư nương!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận