Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 186: Mỗi người đều có lòng riêng

“Lăng sư huynh, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy trực tiếp xông vào hoàng thành, sau đó chất vấn vị nữ hoàng kia sao?"
Trần Trường Sinh có chút lo lắng.
Lăng Phong ngồi ở trên chim hạc màu vàng hơi tỏ ra ngạc nhiên nhìn Trần Trường Sinh:
"Điều này cũng không giống ngươi lắm nhỉ Trần sư đệ, trước đây ngươi rất quyết đoán khi một kiếm chém Ma tộc mà, sao bây giờ lại lề mề như vậy?"
Nghe được câu hỏi của Lăng Phong, Trần Trường Sinh không khỏi bắt đầu có chút hoài nghi cuộc đời mình. Chính mình vẫn là lần đầu tiên nghe được có người nhận xét mình không quyết đoán, điều này làm cho Trần Trường Sinh cũng hơi thiếu tự tin.
Lăng Phong nhìn về phía hoàng thành với ánh mắt kỳ dị mà nói:
“Thế hệ tu sĩ chúng ta nên thẳng tính mà làm, đối diện với suy nghĩ thật trong lòng mình. Nếu cứ sợ này sợ nọ như vậy, ngược lại sẽ không có lợi cho việc theo đuổi đạo của chính mình.”
Nghe Lăng Phong nói như vậy, Trần Trường Sinh âm thầm gật đầu, không hổ là đệ tử thân truyền của chưởng môn, há mồm là ra đạo lý. Sau khi vị Lăng sư huynh này chém cái gọi là tâm ma, hắn hoàn toàn trở thành một người sư huynh hoàn hảo!
Lăng Phong không chút nào để tới suy nghĩ của Trần Trường Sinh, ngược lại nhìn chằm chằm về phía hoàng thành mà không nói một lời, chính mình vừa cùng Tạ Tân Tri hợp sức diễn một vở kịch ở trước mặt của Trần Trường Sinh, hắn đẩy tất cả hướng đi về phía Hoàng thành, bởi vì ở đó mình có một món quà lớn muốn tặng cho Trần Trường Sinh ở trước mặt đây.
Lại nói, không biết có phải nguyên nhân do cái tên ngu ngốc kia đoạt xá quá nhiều lần hay không mà ảnh hưởng của Lâm Phong đối với Tạ Tân Tri có thể nói là hết sức nhỏ bé. Đến nỗi chủ suy nghĩ vẫn luôn là tên gọi là Tạ Tân Tri người thường kia!
Làm sao một người thường lại có thể ngăn chặn thần hồn đoạt xá của tu sĩ? Thật sự là kỳ lạ hết sức.
Ngay cả nếu không phải Lâm Phong đầu tiên là cướp lấy thân thể của Tổ Uyên, sau đó mạnh mẽ cướp lấy thiên phú thần thông của Tổ Uyên thì nói không chừng khi hắn đoạt xá Tạ Tân Tri đã trực tiếp bị Tạ Tân Tri cắn nuốt rồi.
Tên Lâm Phong ngu ngốc này, đầu tiên là bị người khác dễ dàng phá hủy cơ thể Ma tộc Thánh Tử Tổ Uyên khi vừa mới đạt được. Ngay sau đó, đến nỗi đoạt xá một người thường mà còn bị người thường đó áp chế ở trong cơ thể!
Mặc dù trong đó có mùi tự mắng mình, nhưng Lăng Phong vẫn phải thầm mắng một tiếng: Thật sự là rác rưởi!
Đúng là thế giới này chưa bao giờ thiếu hụt thiên tài, cho dù là ở thế giới người thường mà cũng có thiên tài có tư chất kinh diễm như vậy!
Tuy rằng Tạ Tân Tri chiếm cứ địa vị chủ đạo, nhưng dù sao Lâm Phong đã hòa làm một thể cùng với hắn, Lâm Phong thân là Ma tộc cùng Tạ Tân Tri hòa làm một thể, như vậy Tạ Tân Tri xem như là nửa Ma tộc. Cho dù là Tạ Tân Tri không muốn, nhưng bây giờ Tạ Tân Tri và Lăng Phong giống như hai con châu chấu cùng cột trên một sợi dây vậy.
Sau khi Lăng Phong sử dụng thần hồn truyền âm cho Tạ Tân Tri biết, Tạ Tân Tri chỉ là tự hỏi một lát thì đã đồng ý cùng hợp sức với Lăng Phong.
Bọn họ cùng nhau diễn một vở kịch lớn cho Trần Trường Sinh xem và kết cục cuối cùng của vở kịch này chính là Lăng Phong sẽ tặng cho Trần Trường Sinh một món quà!
Cho dù cuối cùng bại lộ, chẳng qua tất cả những chuyện này đều do chính tâm ma của mình mạnh mẽ cướp lấy cơ thể của tên gọi là Tạ Tân Tri người thường kia, có quan hệ gì với Lăng Phong ta?
Đang cưỡi trên con hạc màu vàng, Lăng Phong chợt lấy ra một bầu rượu rồi mở nắp ra uống một ngụm rượu ngon, sau đó xoay người ném bầu rượu này cho Trần Trường Sinh rồi cười phá lên.
Nghe Trần Trường Sinh phía sau mở miệng cảm tạ, trong lòng của Lăng Phong hết sức tò mò thầm nghĩ: Trần sư đệ, khi ta tặng cho ngươi món quà lớn này, không biết ngươi sẽ lựa chọn như thế nào đây?
Mà lúc này, Tạ Tân Tri ở trong Phong Diệp thành đang nhìn tấm bản đồ khổng lồ ở trước mặt. Tấm bản đồ này chính là con đường tiến công của phản quân các nơi Đường quốc hiện giờ. Tạ Tân Tri đứng trước tấm bản đồ khổng lồ này và chìm vào suy nghĩ.
Vốn đây chỉ là một vở kịch lớn thay đổi hoàng quyền bình thường, nhưng bây giờ có sự nhúng tay của các tu sĩ, nó đã dần thay đổi mùi vị.
Tụ Linh đan mà âu Dương để lại cho Phong Diệp thành đã tạo ra trăm vị Tiên Thiên đại tông sư và đã để hắn có vốn liếng để lật đổ hoàng triều.
Mà khi lão hoàng đế đoạt xá cơ thể của Huyên Nhi và lên ngôi làm nữ hoàng, Tạ Tân Tri biết ngay, thời cơ của Tạ gia đã đến rồi!
Tuy ngay từ đầu, lão hoàng đế đã giữ lại vô số chuẩn bị ở sau dùng để giúp mình trước tiên ổn định lại triều đình. Nhưng ở bên ngoài hoàng thành mọi người chỉ biết đó là do một nữ nhân đoạt vị mà thôi.
Vì vậy, cho Tạ gia một cơ hội hoàn hảo nhất để tạo phản, khẩu hiệu vừa mở miệng là ra: ‘Diệt trừ gian ác, hồi phục hoàng thất’.
Mà ngay khi khẩu hiệu này vừa được hô lên, dưới động tác ngầm của Tạ gia, vô số thành trì liên tiếp hưởng ứng, trong nháy mắt thổi bùng lên ngọn lửa chiến tranh trong toàn bộ Đường quốc!
Thiên hạ đều phản, nhìn kỹ lại thì tất cả đều là phản binh. Lúc mới phản loạn, Tạ Tân Tri cũng đã có thể hợp tung liên hoành, cùng nhiều mặt hợp tác với nhau cùng đánh vào hoàng thành.
Vị trong hoàng thành kia tuy giỏi về quyền mưu, nhưng đối với điều binh bố trận cũng không thành thạo. Vì thế, cấm vệ quân trong hoàng thành giống như đội cứu hỏa vậy, chỗ nào có phản loạn sẽ chạy đến chỗ đó làm cho người người mệt mỏi rã rời.
Một thùng nước tràn đầy lỗ thủng không đi đổi một thùng mới mà lại đi lấp lỗ thủng, cho dù là lấp lại toàn bộ thì cũng khó bảo đảm không có nước rỉ ra.
Xem như là nội tình Hoàng thành hơn xa những thành trì khác thì như thế nào?
Một đám chó hoang đói đến cặp mắt xanh lè theo dõi một con sói cô độc, con sói cô độc này sớm muộn gì cũng bị đám chó hoang từ từ hút máu đến chết!
Mà kẻ chiến thắng cuối cùng sẽ chính là con chó hoang kiên nhẫn nhất, kẻ sẽ khoác lên mình bộ lông của con sói đơn độc đã chết và trở thành một con sói đơn độc mới!
Mà Tạ Tân Tri vẫn luôn làm chính là lợi dụng sức mạnh của các thành trì khác để tiêu hao binh mã của hoàng thành. Tuy loại tiêu hao này tốn nhiều thời gian nhất, nhưng lại là phương pháp an toàn nhất.
Và trong vô số cuộc chiến cường độ thấp này, vậy mà con số thương vong đã tăng lên theo cấp số nhân.
Với loại tăng trưởng này, vô số vong hồn đã chết và huyết khí lại trở thành thứ mà Lâm Phong cần nhất trong cơ thể của Tạ Tân Tri!
Lâm Phong dựa vào huyết khí và vong hồn không ngừng tẩm bổ thần hồn, biến thành sức mạnh tinh thần tinh khiết rồi nuôi ngược lại Lâm Phong và Tạ Tân Tri.
Điều này cũng làm cho Tạ Tân Tri thân là người thường nhưng linh hồn lại không ngừng lớn mạnh, đến mức đã xảy ra sự thay đổi bản chất trong căn cốt.
Người thường trên thế giới này không có căn cốt, nhưng bây giờ Tạ Tân Tri đã không còn là người thường nữa!
Tạ Tân Tri xoay người lại và đi đến ngồi trên một cái ghế, ngón tay không ngừng xoa vào chiếc nhẫn ngọc lục bảo đang đeo trên ngón tay cái.
Tên tu sĩ chợt xông vào cơ thể của mình này hình như có chút quá mức ngu ngốc. Chẳng qua hắn là một tên ngu ngốc bị sức mạnh và hận thù che đậy hai mắt mà thôi.
Nếu không phải chính mình mang hạo nhiên chính khí, còn có khí vận Nhân Hoàng thêm vào trên thân thì thiếu chút nữa đã bị tu sĩ này cướp lấy cơ thể rồi!
Ngay cả tên tu sĩ gọi là Lăng Phong kia, xem như là cùng chính mình hợp tác thì cũng là biểu hiện ra vẻ chỉ tay năm ngón.
Những người thường trên thế giới này có nên bị những tu sĩ này xem như là heo chó không? Gọi là đến, đuổi là phải đi?
Trên khuôn mặt của Tạ Tân Tri hiện lên một tia hung ác, gương mặt tuấn tú lịch sự giờ đây lại tràn đầy sát ý.
Dựa vào cái gì? Xuất thân tốt là có thể tùy ý chà đạp cuộc đời của người khác?
Vậy Tạ Tân Tri ta là người đầu tiên không đồng ý!
Chỉ cần mình tiêu hao hết sức mạnh của hoàng thành và thành công đánh vào hoàng thành rồi giết chết lão hoàng đế đi đoạt xá người khác kia thì mình sẽ có thể trời cao mặc chim bay!
Về phần có bao nhiêu người sẽ vì chuyện này mà tan cửa nát nhà, vợ con ly tán, vậy thì sao, một tướng công thành vạn cốt khô, dưới chân mọi kẻ thắng là vô số xương máu không phải sao!
Cho dù sự tình bại lộ, tất cả chuyện xấu đều là do Lâm Phong trong cơ thể của mình làm ra.
Có liên quan gì đến Tạ Tân Tri ta?
Lúc này, Lăng Phong và Trần Trường Sinh đang đứng ở trên tầng mây trong hoàng thành của Đường quốc. Hai người nhìn xuống và thấy hoàng thành ngày thường đồ sộ trang nghiêm thì giờ đã trở thành một mớ hỗn loạn.
Cả thành trì đều trở nên hoảng loạn, cứ như những bức tường thành đang sụp đổ vậy.
Trần Trường Sinh sử dụng Vọng Khí thuật nhìn lại thì thấy ở trung tâm của hoàng thành, khí vận Nhân Hoàng đang cuồn cuộn quay cuồng, nơi đó chính là phương hướng của hoàng cung.
"Lăng sư huynh, khí vận Nhân Hoàng có áp chế rất mạnh với tu sĩ chúng ta, nếu như chúng ta tùy ý đi tới, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm."
Trần Trường Sinh mở miệng nói.
Lăng Phong nhẹ gật đầu, nhưng lại lắc đầu nói:
"Cũng không rắc rối như vậy, thành trì này hình như bị người bố trí đại trận Huyết Tế. Hơn nữa, sát khí đang nhiễu loạn khí vận Nhân Hoàng, tuy tu vi của chúng ta bị áp chế, nhưng muốn thong dong thoát thân vẫn không thành vấn đề."
Đối với thế giới người thường này, Lăng Phong và Trần Trường Sinh đều không có quá để ở trong lòng, thế giới người thường cùng lắm là nơi người thường sinh sống chứ không có bất cứ chỗ tốt nào đối với tu sĩ ngoài việc rèn luyện đạo tâm.
Trần Trường Sinh và Lăng Phong bay xuống rồi rơi thẳng xuống đại điện của hoàng cung.
Lúc này, trong hoàng cung đều đề phòng rất nghiêm ngặt, hai người chợt xuất hiện đã lập tức làm cho hoàng cung xảy ra rối loạn!
Rất nhiều cấm vệ quân mặc áo giáp màu đen vọt tới từ bốn phương tám hướng, mà ở trước cung điện lớn nhất trong hoàng cung có một vị nữ tử mặc long bào đi ra.
Bên cạnh nàng chính là vị tướng quân đang chỉ huy cấm vệ quân kia.
“Tiên nhân?” Vị nữ tử mặc long bào này chính là Huyên Nhi, cũng có thể nói là lão hoàng đế.
Lúc này, nàng đã hoàn toàn nắm giữ đại quyền trong hoàng thành. Tuy nhấc lên một cơn gió tanh mưa máu, nhưng dưới sự che chở của khuyển thần trung thành ở bên cạnh, nàng vẫn tiến hành chuyển giao hoàng quyền mà không gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Trong đầu của tên ngu ngốc này chỉ có tình yêu, nên đã bị lão hoàng đế có lòng dạ thâm sâu đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Chỉ sợ đến chết hắn cũng sẽ không biết, nữ nhân mà chính mình yêu sâu đậm, trên thực tế lại có linh hồn của một lão nam nhân!
"Không thích hợp, hơi thở trên người vị nữ hoàng này có kỳ quái!"
Đối với một người cực kỳ am hiểu thần hồn như Trần Trường Sinh thì chỉ cần liếc mắt một cái hắn đã nhìn ra nữ tử mặc long bào này có chỗ kỳ quái.
Tuy nói là nữ hoàng, nhưng Trần Trường Sinh cũng không có nhìn ra khí vận Nhân Hoàng từ trên người nữ tử này.
Trong thân thể của nữ tử này vốn có hai linh hồn đang dây dưa lẫn nhau, nhưng lại bị người khác mạnh mẽ tách ra, thật sự là hết sức kỳ quái
Loại phương pháp đoạt xá thần hồn thô ráp này chắc chắn không phải do Tổ Uyên gây ra.
Hơn nữa ở trên người nữ tử này lại có một loại sức mạnh mà Trần Trường Sinh có cảm giác hết sức quen thuộc, đó chính là kiếm ý.
Cặp mắt của Trần Trường Sinh nheo lại, nhìn nữ tử mặc long bào ở trước mặt.
Trong lòng đã có thể xác định: Trong linh hồn kỳ quái của nữ tử này còn sót lại kiếm ý của nhị sư huynh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận