Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 222: Thần

Bạch Phi Vũ đứng giữa biển hoa nhìn chằm chằm vào quyển nhật ký trong tay.
Hắn thấy trên một trang giấy trống là một chữ viết màu vàng giống như một sợi dây lụa cổ xưa đang trôi nổi hiện lên trên mặt giấy.
Chữ viết màu vàng sậm mang theo hơi thở huyền ảo thần bí, người bên ngoài nhìn vào hoàn toàn xem không hiểu ý nghĩa tượng trưng của chữ viết này.
Nhưng Bạch Phi Vũ lại có thể đọc hiểu.
Chữ viết này chính là tiên văn lưu thông giữa các tiên nhân.
Mà mỗi tiên nhân đều sẽ có một chữ bổn mạng tượng trưng cho đạo của mình.
Chữ viết trên tờ giấy này có ý nghĩa là: "Khí"!
Cũng chính là cái tên của lão mập.
Một khi tên thật của tiên nhân ký xuống sẽ tượng trưng đạo của mình phải phụ thuộc dưới một đạo khác.
Mặc kệ tu vi của đối phương như thế nào, đạo mà đối phương đại biểu sẽ vĩnh viễn cao hơn chính mình.
Đây cũng chính là lý do vừa rồi cho dù như thế nào thì Khí tổ cũng không muốn ký xuống. Nhưng cuối cùng sau khi Tiểu Bạch tự tiết lộ thân phận, hắn vẫn ngoan ngoãn ký xuống tên của mình.
Danh dự? So với tên điên ở trước mắt, Khí tổ vẫn lựa chọn sống sót.
Không có người nào hiểu rõ sự đáng sợ của Lý Thái Bạch hơn Khí tổ, cái loại đáng sợ này là phát ra từ chân linh, kể cả đạo của chính mình cũng bắt đầu run rẩy vì sợ hãi!
Vốn tưởng rằng thiếu niên Nhân tộc ở trước mắt chẳng qua là con chó mà mình nuôi dưỡng đầu thai, ai có thể nghĩ đến vậy mà thật sự để cho mình đụng phải vận cứt chó tận mắt gặp được đầu thai của Lý Thái Bạch.
Một giây trước Khí tổ còn vênh váo tự đắc và thà chết chứ không chịu đầu hàng, trong nháy mắt lại thuận theo mà sảng khoái ký xuống tên của mình.
Thua con chó mà mình từng nuôi là điều không thể, nhưng nếu đó là Lý Thái Bạch mà nói thì có lấy đi tất cả cũng không phải là không thể!
Sâu thẳm trong lòng của Khí tổ vẫn luôn nhớ hình dáng Lý Thái Bạch như trích tiên vung kiếm chém tiên vào năm đó.
Cái phong độ vô song, phong thái độc nhất trên thế gian kia, từ lâu đã khắc sâu vào trong tâm trí của Khí tổ.
Yêu thích kẻ mạnh là bản tính của sinh linh và nó cũng đúng đối với tiên nhân.
Tiên nhân không có khái niệm về giới tính, từ lúc vừa sinh họ đã tượng trưng cho sự tồn tại của đạo, có khái niệm giới tính hết sức mơ hồ.
Cho nên Khí tổ mới giả làm đạo lữ của Lý Thái Bạch, lấy tình báo do âu Dã Tử cung cấp cho mình để biên soạn thành một đoạn chuyện tình đẹp mà buồn.
Trong tận xương tủy, khi Khí tổ bị Lý Thái Bạch một kiếm chém xuống chân linh rơi ra từ trong đạo, đã sinh ra lòng ngưỡng mộ đối với Lý Thái Bạch!
Cho nên sau khi Tiểu Bạch tự tiết lộ thân phận mình là Lý Thái Bạch đầu thai, Khí tổ vốn đã liều chết cắn răng chuẩn bị chịu đựng sự tra tấn trong những năm tháng dài vô tận, lại lập tức đầu hàng!
Thua bởi Lý Thái Bạch cũng không mất mặt tiên, vì các tiên khác đều đã từng thua.
Vì thế, tự nhiên cũng không có vấn đề gì khi làm chó cho Lý Thái Bạch cả.
Sau khi Khí tổ dùng một tia chân linh ký tên thật của mình lên trên quyển nhật ký kia, hắn hơi cúi đầu trước Bạch Phi Vũ rồi lập tức bay vào trong quyển nhật ký.
Trong nháy mắt đó, tên thật vốn màu vàng sậm lại có thêm một chút linh tính giống như sống lại vậy.
Bạch Phi Vũ nhẹ nhàng khép quyển nhật ký lại rồi đứng ngẩn người mà nhìn trang bìa trống rỗng.
Vốn chính mình chỉ nghĩ đơn giản rằng quyển nhật ký này chẳng qua là trò giải trí giữa hai người âu Trị Tử và âu Dã Tử khi rảnh rỗi mới cách không làm ra.
Nhưng âu Dã Tử lại dùng tâm huyết cả đời của chính mình vì mình mà chế tạo ra một món đồ không phải là Đạo Bảo lại càng hơn cả Đạo Bảo này!
Đây là một pháp bảo có thể trưởng thành vô hạn!
Mình đã cảm thấy kỳ lạ ngay từ lúc tiếp nhận truyền thừa của âu Dã Tử rồi, đó là tại sao lại tiếp nhận truyền thừa của âu Dã Tử đúng dịp như thế chứ.
Đến bây giờ Bạch Phi Vũ cuối cùng cũng hiểu được, cũng không phải chính mình đúng dịp tiếp nhận truyền thừa của âu Dã Tử mà là âu Dã Tử đã tin tưởng vững chắc chính mình sẽ đầu thai một lần nữa và sống sót.
Cũng chính vì thế hắn mới lên kế hoạch cho đến tận giờ, âu Dã Tử làm tất cả mọi thứ đều là vì lưu lại chuẩn bị to lớn này ở phía sau cho chính mình.
Chính là vì sau khi mình chém hết tiên nhân trong thiên hạ, vì những tiên nhân chết mà không chịu thua kia mà để lại chuẩn bị to lớn này ở phía sau.
"Không hổ là người đứng thứ hai thiên hạ chỉ vẻn vẹn xếp sau ta? âu Dã Tử, ngươi thật đúng là tài giỏi!" Bạch Phi Vũ nhẹ giọng than thở.
Chính mình vứt bỏ kiếm đạo đỉnh cao của kiếp trước, từ bỏ đại đạo Thái Thượng Vong Tình tối cao và cũng bỏ luôn cảnh giới cao nhất là nhân kiếm hợp nhất.
Trên con đường kiếm đạo, mình đã định trước là sẽ không thể đi đến đỉnh điểm.
Một đạo chỉ có duy nhất một người có thể leo lên đỉnh cao.
Nhị sư huynh đã tiếp nhận truyền thừa của mình từ kiếp trước sẽ một lần nữa đi lên con đường kiếm đạo kia và cũng trở thành như chính mình của kiếp trước!
Cho nên trên thực tế, Bạch Phi Vũ cũng đang hoang mang đạo của mình rốt cuộc là ở chỗ nào. Thẳng đến sau khi chính mình tiếp nhận truyền thừa của âu Dã Tử thì chợt có cảm giác từ cõi u minh, mình hình như có một lựa chọn khác trong cuộc đời này.
Vạn vật đều là kiếm của ta!
Chính mình tu luyện tử khí trong trời đất, chính là vì tham vọng bừng bừng muốn tu luyện tất cả các đạo!
Chỉ là vạn vật kia đến tột cùng tượng trưng cho cái gì mà làm cho chính mình vẫn luôn phải hoang mang như vậy?
Đến nỗi trong lòng của Bạch Phi Vũ còn có thêm một ý nghĩ đại nghịch bất đạo.
Vì sao trên thế giới này chỉ có một con đường để tu tiên?
Vì cái gì tu tiên tu đến cuối cùng sẽ trở thành loại sinh vật xem sinh linh không ra gì kia.
Ngoại trừ tu tiên ra chẳng lẽ không có con đường tu hành nào khác sao?
Mà khi mình gặp lại Khí tổ, Bạch Phi Vũ thậm chí còn tức giận đến bật cười.
Những tiên nhân kia thật giống như con gián đánh mãi không chết vậy, bị chính mình của kiếp trước chém rơi chân linh từ trong đạo.
Thế nhưng vẫn có thể ngoan cường sống đến bây giờ.
Điều này cũng làm cho Bạch Phi Vũ trở nên cảnh giác, xem như là chính mình hoàn toàn giết chết tất cả tiên thì cũng chưa biết chừng sẽ còn có những sinh linh khác trở thành tiên nhân trong tương lai.
Khi tiên nhân mới được sinh ra, mọi thứ đều sẽ trở lại giống như thời Thượng Cổ.
Nó giống như một cái vòng tròn khép kín vậy, làm cho Bạch Phi Vũ có cảm giác muốn ngạt thở.
Bây giờ Bạch Phi Vũ lại nghĩ đến một con đường, một con đường chưa bao giờ xuất hiện trên thế giới này.
Hôm nay, Bạch Phi Vũ cuối cùng đã biết đạo của mình ở chỗ nào!
Vạn vật chính là tượng trưng cho đạo sau lưng của các tiên nhân!
Nếu đã không có cách nào ngăn chặn sự tồn tại của tiên, chẳng bằng ràng buộc tất cả các tiên lại và cũng ràng buộc luôn đạo mà bọn họ tượng trưng!!!
Để cho các tiên nhân đã từng được vô số sinh linh quỳ bái kia biến thành những vị tiên bị ràng buộc giống như sinh linh bình thường!
Quyển nhật ký ở trong tay này đã trở thành điểm mấu chốt, chỉ cần tiên nhân dùng chân linh để lại tên thật ở trên nhật ký.
Vậy tượng trưng cho tiên nhân tiếp nhận sự ràng buộc của chính mình! Chỉ cần mình đặt ra luật lệ nhằm vào tiên nhân, như vậy tiên nhân sẽ không bao giờ có thể nhấc lên sóng gió giống như thời Thượng Cổ nữa!
Ý nghĩ này giống như đã làm cho tinh thần của hắn trở nên trong sáng, trong nháy mắt, linh đài của Bạch Phi Vũ đã rõ ràng hơn trước rất nhiều.
Vì thế hắn tự nhiên mà bước vào Xuất Khiếu. Trong nháy mắt bước vào Xuất Khiếu, hắn vậy mà đạt đến cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn.
Nếu như không phải mình mạnh mẽ áp chế, chỉ sợ sẽ không chỉ dừng lại ở đó.
Cảnh giới cũng không có bao nhiêu tác dụng đối với người đã sớm đạt đến đỉnh điểm ở kiếp trước như mình.
Đi tìm đạo chỉ thuộc về mình mới là điều mà mình theo đuổi.
Bây giờ chính mình hiểu ra đạo này, chính là đạo mà trước kia chưa từng có ai và sau này cũng sẽ không có người nào khác!
Sắc mặt của Bạch Phi Vũ trông thì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như sóng cuộn dữ dội, cơ thể của hắn đều đang nhẹ run rẩy.
Mà độ khó để thực hiện được chuyện này còn khó khăn hơn so với mình chém tiên ở kiếp trước nữa.
So với chém giết, muốn thu phục đám tiên nhân ngồi ngay ngắn ở trên cao vô số năm kia, thật sự giống như người si nói mộng!
Tiên nhân vốn luôn theo đuổi sự tự do cao nhất mà tiên bị ràng buộc thì còn có thể gọi là tiên sao?
Vậy không gọi là tiên thì nên gọi là gì?
Bạch Phi Vũ có vẻ hoang mang rồi lập tức cúi đầu mà nhẹ giọng phun ra một chữ:
"Thần!"
Tiên nhân bị mình ràng buộc sẽ trở thành thần!
Quyển nhật ký này sẽ trở thành thủ đoạn để ràng buộc tiên nhân, mà mình cũng sẽ trở thành chủ nhân chung của các tiên nhân!
Tiên nhân bị ràng buộc sẽ được gọi là thần, mà mình cũng sẽ trở thành Thần chủ mới ngồi ngay ngắn ở phía trên sương mù!
Bạch Phi Vũ nghĩ rõ ràng tất cả mọi thứ, nên hắn đã cười lên ha hả rồi lập tức vỗ lên trên đỉnh đầu của mình.
Thần hồn trên linh đài nhảy thẳng ra ngoài cơ thể rồi lấy tay làm bút mạnh mẽ và cứng cáp viết xuống một chữ có ánh vàng rực rỡ ở trên bìa của quyển nhật ký màu xanh:
"Thần"
Bạn cần đăng nhập để bình luận