Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 228: Chỗ này là vương quốc của ta

âu Dương xoay người đi về phía khu phố xá sầm uất và xa hoa trụy lạc kia, ngõ nhỏ ở phía sau lưng dần trở nên mơ hồ không rõ.
Tâm trạng của âu Dương thật tốt nên đã lững thững đi dạo trong khu phố xá sầm uất, lúc này đã là đêm khuya gần rạng sáng, rạng sáng ở thành phố lớn nhiều nhất chính là những người trẻ tuổi say xỉn.
Cởi bộ đồ giao đồ ăn ra, âu Dương cũng là một người trẻ tuổi, hắn bước chân nhẹ nhàng đi lại ở bên trong khu phố xá sầm uất, thậm chí miệng còn ngân nga một bài hát.
Vừa rồi hắn không cẩn thận bị trẹo chân vậy mà không biết đã lành lại từ bao giờ.
Đi dạo trong khu phố xá sầm uất, âu Dương có cảm giác tâm trạng trước giờ chưa từng được thả lỏng đến như vậy. Cả người có chút nhẹ nhàng lâng lâng.
Rõ ràng không có uống rượu, ngược lại có cảm giác hơi say do uống rượu.
Trên đường đi, âu Dương thỉnh thoảng sẽ xoay một vòng, lâu lâu lại nhảy lên một cái, hoặc nhảy một đoạn Audition, hay đọc diễn cảm một bài thơ với cảm xúc dạt dào.
Người đi đường đi ngang qua bên cạnh hắn nhao nhao dùng một loại ánh mắt nhìn đồ đần nhìn về phía âu Dương, bộ dáng điên điên khùng khùng như vậy chính xác làm cho người ta có một loại cảm giác đầu óc của hắn có vấn đề.
Nhưng âu Dương không thèm để ý, thậm chí càng làm càn hơn, đến cuối cùng còn lăn lộn trên mặt đất rồi vịn cột điện mà run lên một điệu nhảy đầy nóng bỏng.
Cuối cùng khi nhân viên quản lý tuần tra đuổi theo hắn chạy khắp nơi, âu Dương mới thở không ra hơi mà rời khỏi khu phố xá sầm uất.
Trong nháy mắt, khi đi ra khỏi khu phố xá sầm uất, âu Dương cảm thấy cơ thể của mình có loại cảm giác chậm chạp, giống như là xuyên thấu một loại chướng ngại nào đó vậy.
Bóng dáng hắn lắc lư rồi ổn định lại cơ thể và đứng trong một vùng bóng tối.
Hắn xoay người nhìn lại thì thấy phía sau lưng đèn đuốc vẫn sáng trưng, ngựa xe như nước, tiếng người ồn ào.
Hai nhân viên quản lý thành phố vừa đuổi theo mình cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.
âu Dương cười ha ha, cười đến hai hàng nước mắt đều chảy ra rồi môi giật giật điều chỉnh lại biểu cảm của mình, sau đó đưa tay chỉnh lại y phục.
Cả người của hắn đứng thẳng tắp, sau đó cúi đầu thật sâu về phía thành phố đèn đuốc sáng trưng kia rồi làm một động tác xoay người hết sức khoe khoang và biến mất trong bóng tối.
Ký ức kiếp trước bắt đầu nhanh chóng biến mất, ký ức kiếp này của chính mình một lần nữa trở nên rõ ràng.
âu Dương càng đi càng rõ ràng mình rốt cuộc là ai.
Mình chính là âu Dương là đại diện cho phong chủ của Tiểu Sơn phong thuộc Thanh Vân tông, ta có một đám sư đệ sư muội. Nơi này tuy rằng rất tốt, nhưng đã không còn là chỗ thuộc về ta nữa!
Y phục trên người của âu Dương biến thành một bộ áo xanh, tóc càng ngày càng dài. Sau đó, tóc không gió tự bay và được một cây trâm gỗ nhẹ nhàng ghim lên trên đầu.
Đến trước một công viên tối om, âu Dương lững thững đi vào, trên xích đu trong khu vui chơi dành cho trẻ em trong công viên có một người trẻ tuổi đang ngồi.
Trên người của người trẻ tuổi đang mặc một bộ đồ giao đồ ăn rách nát, trên người dính đầy canh rau. Mà khi âu Dương đến gần còn ngửi được thoang thoảng một mùi cháy khét ở trên người của đối phương.
"Ở lại đi, ngươi làm tốt hơn ta!" Người trẻ tuổi ngồi trên xích đu cúi đầu nói.
"Tất nhiên là không được, chỗ này là thành phố của ngươi, ta chỉ là trở về nhìn xem một chút." âu Dương một thân áo xanh đứng yên tại chỗ, hai tay đút trong ống tay áo rồi thản nhiên nói.
"Nhưng nơi này cũng là chỗ mà ngươi đã từng ở!" Người trẻ tuổi kích động ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, có thể thấy được gương mặt kia giống y như đúc với âu Dương.
Vẻ mặt của âu Dương tỏ ra bình tĩnh mà nhìn người trẻ tuổi ở trước mắt rồi nói:
"Chỗ này đã từng, nhưng bây giờ không phải!"
Dừng một chút, âu Dương mở miệng mà nói tiếp:
"Ta có một sư đệ bướng bỉnh, ta luôn nói hắn bướng bỉnh, nhưng trên thực tế so về bướng bỉnh ta còn hơn xa hắn."
“Đến nỗi ta bướng bỉnh với những chuyện đã xảy ra, đến mức không cách nào tha thứ cho chính mình, thậm chí không cách nào thừa nhận chính mình của bây giờ. Có họ không tên, nói cho cùng vẫn là chính ta không bằng lòng thừa nhận chính mình mà thôi!"
âu Dương nói rất nhiều, như là đang nói với người trẻ tuổi, lại như là đang nói với chính mình.
"Chẳng qua, ta có một sư phụ tốt, một đồng hương tốt, hắn cho ta xem đạo một lần, cũng đưa ta cuộc vấn tâm này, cho nên ta không có lý do gì đứng ở chỗ này."
âu Dương xòe hai tay đang đút trong ống tay áo ra rồi tay trái nhẹ nắm lại, ánh trăng trong tay chợt biến thành một thanh trường kiếm mát lạnh và sáng bóng phản chiếu ra khuôn mặt của âu Dương.
Người trẻ tuổi ngồi trên xích đu nhìn âu Dương một thân áo xanh ở trước mắt, hai tay của hắn nắm chặt dây thừng của xích đu rồi ung dung nói:
“Cho nên, ngươi có thể dễ dàng quên đi chuyện trước kia như vậy, không cần hối hận, cũng không cần thương cảm, chỉ cần cúi đầu đi về phía trước là được.”
Người trẻ tuổi như đang cười nhạo âu Dương bạc tình bạc nghĩa, hoặc như đang cười nhạo âu Dương trốn tránh.
âu Dương cũng lười đi phản bác người trẻ tuổi ở trước mắt, mà chỉ cầm kiếm trong tay và nhìn người trẻ tuổi ở trước mắt rồi nói:
"Nói nhảm thật nhiều, chuẩn bị tốt để chết chưa?"
Người trẻ tuổi nhìn vào âu Dương, hắn nhìn không ra chút chần chờ nào từ trên khuôn mặt của âu Dương, sau đó hắn từ từ thở dài một hơi rồi nói:
"Đã sớm chuẩn bị tốt, ngươi sớm nên đến!"
Một tiếng xé gió xẹt qua, âu Dương nhào vào người người trẻ tuổi, trường kiếm đang cầm trong tay đâm thẳng vào ngực người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi bị âu Dương dùng một kiếm đâm xuyên lồng ngực, nhưng lại có chút giải thoát:
"Thật tốt, ta đã sớm nên chết rồi."
âu Dương ghé sát vào trên người và nhỏ giọng nói với người trẻ tuổi:
"Bé gái kia cuối cùng cũng không có gọi ra tên của ta vì nàng còn đang chờ ngươi!"
Người trẻ tuổi vốn một lòng muốn chết thì hai mắt chợt sáng lên rồi giãy dụa nhìn về phía âu Dương, âu Dương chỉ là cười gật đầu. Người trẻ tuổi cuối cùng thoải mái cười cười rồi biến thành từng điểm sáng và biến mất ở trước mặt của âu Dương.
Bốn phương tám hướng chợt vang lên một tiếng nhắc nhở:
"Chúc mừng kí chủ thành công đánh chết trùm phản diện tuyệt thế, thật đáng mừng, thật đáng mừng! Mức độ hoàn thành nhiệm vụ là 2/5, mời tiếp tục cố gắng!"
Mà theo sát là giọng tổng hợp điện tử:
"Hệ thống không kiểm tra đo lường được kí chủ đã đánh chết trùm phản diện tuyệt thế, mức độ hoàn thành nhiệm vụ…"
"Lão tử nói hoàn thành chính là hoàn thành! Đậu má @# $@#!"
Trước khi tiếng nhắc nhở nói xong thì đã có tiếng hổn hển mắng to.
Lập tức bốn phương tám hướng vang lên một hồi tiếng của dòng điện, sau đó yên tĩnh trở lại.
Lúc này âu Dương mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra mục đích cuối cùng của lão đầu tử nhà mình không phải vì giải quyết vấn đề khó khăn của Bồng Lai tiên sơn, cũng không phải vì tìm một nhạc cụ tiện tay cho Đồ Đồ.
Lại càng không phải vì hai nghịch tử kia tìm được đạo thuộc về mình.
Mà là vì để cho chính mình nói lời từ biệt hoàn toàn với quá khứ!
Người không thể nhìn thẳng vào quá khứ vĩnh viễn sẽ không có cách nào đi về phía trước, rồi cũng sẽ bị mắc kẹt trong quá khứ suốt cả cuộc đời.
Chỉ có giết chết chính mình mới có thể hoàn thành cuộc vấn tâm này.
Nghe được tiếng nhắc nhở kia, chẳng lẽ sư phụ còn phán đoán chính mình của quá khứ sẽ trở thành trùm phản diện tuyệt thế vào tương lai, chẳng lẽ tương lai ta còn có thể xốc lên toàn bộ Tu Tiên giới hay sao?
âu Dương quay đầu nhìn lại thì thấy thành phố sầm uất ở trước mắt đã trở nên yên tĩnh.
Tầm mắt của hắn xuyên thấu qua vô số chướng ngại và có thể trực tiếp nhìn thấy mọi khía cạnh của thành phố này.
Cho dù là người đi đường hay là xe cộ đều đứng im theo sự rời đi của mình.
Ngay cả không khí cũng đứng im tại chỗ.
Cứ như toàn bộ thành phố đang chờ đợi vị vua của nó buông xuống vậy.
âu Dương cười cười rồi giơ tay lên búng một cái.
Tiếng búng ngón tay vang lên trong trẻo làm cho cả thành phố một lần nữa di chuyển!
Từ giờ trở đi, ta sẽ là vua của nơi này, mà chỗ này cũng sẽ là vương quốc của ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận