Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 234: Phong Thần

Nhìn thanh bí bảo Lượng Thiên xích của Thanh Vân tông trong tay Bạch Phi Vũ, ánh mắt của Động Hư Tử dần trở nên phức tạp.
Nhưng ngay sau đó, Động Hư Tử nhẹ giọng nói: "Cái này vốn dĩ là của Trần Trường Sinh, ta cũng không biết tại sao bây giờ nó lại rơi vào trong tay của ngươi, hiện giờ đại thế thiên hạ đã hoàn toàn hỗn loạn rồi."
"Ồ? Bắt đầu hỗn loạn từ khi nào?" Bạch Phi Vũ cầm Lượng Thiên xích kinh ngạc hỏi.
Động Hư Tử lắc đầu giải thích: "Ta cũng không am hiểu cục diện trong tương lai, cho nên ta cũng không biết rõ rốt cuộc là từ khi nào lại bắt đầu hỗn loạn, có điều ta có thể dùng một câu mà sư phụ ngươi thường hay nói nói cho ngươi biết, một cánh bướm đập sai lúc cũng có thể gây nên cơn bão cho tương lai!"
Bạch Phi Vũ gặm nhấm những lời này của Động Hư Tử, cúi đầu yên lặng. Khánh Vân ba thước trên đỉnh đầu cũng dần dần thu lại trong cơ thể.
Bạch Phi Vũ cũng không cảm thấy thanh Lượng Thiên xích trong tay này có gì không thích hợp mà trái lại, cây thước này quả thực giống như là đo ni đóng giày cho mình.
Mình đạt được truyền thừa của âu Dã Tử ở trong mộ phần của mình, bây giờ lại dễ dàng lấy được trọng bảo này về tay, cuối cùng lĩnh ngộ được phương hướng đạo của mình ở Bồng Lai tiên sơn.
Tất cả thật sự là quá thuận lợi, thuận lợi tới mức Bạch Phi Vũ còn cảm thấy giống như có người đang đẩy mình đi vậy.
Càng quan trọng hơn là cây Lượng Thiên xích không hẹn mà hợp với đạo bây giờ của mình này còn có thể nhẹ nhàng rơi vào trong tay mình như vậy.
Đây chính là bí bảo của Thanh Vân đó! Cũng là một Đạo Bảo!
Cho dù là ở thời kỳ Thượng Cổ thì đây cũng là bảo vật hiếm có.
Cứ thoải mái thích ý bị mình chiếm được như thế, lại vừa lúc phù hợp với đạo mình tu luyện như thế.
Điều này không khỏi khiến cho Bạch Phi Vũ tự hỏi có phải sau lưng có người đang tính kế mình hay không!
"Ngươi sợ đấy à?" Động Hư Tử nhìn Bạch Phi Vũ đang cúi đầu trước mặt, đột nhiên hắn cười nói.
Bạch Phi Vũ ngẩng đầu lên, hiếm khi thấy hắn thừa nhận: "Đúng là hơi sợ thật, thật sự là trùng hợp tới mức làm cho ta cảm thấy sợ hãi. Ta lần đầu tiên gặp phải loại mưu đồ đang nhằm vào ta kiểu này."
Động Hư Tử cười lớn, cười đến mức Bạch Phi Vũ cũng không hiểu ra sao. Thật vất vả Động Hư Tử mới ngừng cười được, trên mặt hắn tràn đầy ý cười chế nhạo: "Ta cho rằng người trên Tiểu Sơn phong các ngươi đều là mấy người không sợ trời không sợ đất, không ngờ được là thế mà ngươi cũng biết sợ hãi?"
Vẻ mặt Bạch Phi Vũ rất bình tĩnh, hắn cũng không cảm thấy xấu hổ vì Động Hư Tử chế nhạo mình sợ sệt, thong dong lên tiếng: "Ta tu đạo chỉ cầu vững đạo tâm, truy đuổi bản tâm chứ không phải sống bằng thứ người khác bố thí."
Giọng nói của kiếm tu áo trắng rất có khí phách, quanh quẩn trong chủ điện, có vẻ có mùi ảo tưởng sức mạnh nhưng lại tràn đầy hào khí.
Đây là ngạo khí của vị Kiếm tiên Thượng Cổ chuyển thế này, cũng là lòng tin của Bạch Phi Vũ đối với việc chuyển thế của mình.
Động Hư Tử nhìn Bạch Phi Vũ đang thản nhiên trước mắt, thiếu niên trước mắt đã khiến mình thán phục rất nhiều lần nhưng hết lần này tới lần khác vẫn luôn làm hắn khiếp sợ.
Khí độ bình tĩnh, tự tin vào năng lực của bản thân, còn có sự kiêu ngạo của đất trời, trên dưới kết hợp mang theo sự cao quý đặc biệt xuất từ đế vương của nhân loại!
"Vừa nãy ta đã nói cho ngươi biết rồi, lúc đầu Lượng Thiên xích này là dành cho Trần Trường Sinh, nhưng bảo vật này không chấp nhận hắn, thế mà lại chấp nhận ngươi. Chắc hẳn ngươi cũng biết đây đại biểu cái gì chứ?" Động Hư Tử thu lại những tâm tư của mình, nghiêm mặt nói với Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ thông minh biết bao, ngay lập tức hắn đã hiểu được lời nói của Động Hư Tử.
Vừa rồi Động Hư Tử có nói đại thế đã hỗn loạn, lẽ ra cơ duyên vốn thuộc về mỗi người nay đã bị xáo trộn toàn bộ.
Phía sau mình cũng không có bất kỳ thúc đẩy nào, chỉ là dưới đại thế thiên hạ, Đạo Bảo trong tay này cũng đang lựa chọn chủ nhân khác cho nó.
Nghĩ tới đây, Bạch Phi Vũ không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này giống như là một tảng đá đè ở trong lòng mình, con đường mình tìm được đạo hoá ra lại là con đường mà người khác đã sắp xếp xong xuôi cho mình.
Đối với loại chuyện này, Bạch Phi Vũ thà tự tay phế bỏ đan điền của mình chứ hắn cũng sẽ không bao giờ chấp nhận!
Động Hư Tử nhìn chằm chằm Bạch Phi Vũ, lộ ra vẻ thâm trầm mà xa xôi, điệu bộ có phần mơ hồ mà hỏi: "Thật ra con đường mà ngươi muốn đi rất giống ta. Tất cả đều là đạo quang minh chính đại, càng quang minh chính đại thì đạo tâm càng yếu."
"Cho nên đây cũng là nguyên nhân mà Trần sư huynh không được Lượng Thiên xích công nhận sao?" Bạch Phi Vũ đột nhiên lên tiếng hỏi ngược lại. Lúc ở Bồng Lai tiên sơn, Bạch Phi Vũ đã phát hiện tác phong làm việc của Trần Trường Sinh quá mức quỷ dị, cũng vô cùng cố chấp.
"Ba ngàn đại đạo chọn một mà theo, cuối cùng có phải trăm sông đổ về một biển hay không thì nào ai biết được?" Động Hư Tử lắc đầu, cũng không phủ nhận lựa chọn của Trần Trường Sinh.
Đột nhiên Động Hư Tử vươn tay về phía Bạch Phi Vũ: "Ngươi có thể lấy quyển sổ tay mà Hồ Vân đưa cho ngươi kia để ta xem chút được không?"
Bạch Phi Vũ cũng không nghi ngờ hắn, giơ tay lên, quyển sổ tay có bìa màu lam nhạt kia xuất hiện ở trong tay. Phía trên bìa sách kia có một nét bút cực kỳ sắc sảo, ánh sáng khẽ chuyển động trên chữ "Thần" duy nhất độc chiếm bìa sách kia.
Động Hư Tử nhận lấy sổ tay, hắn cũng không mở ra mà lại nhìn cái chữ thần kia đến ngây người.
Bạch Phi Vũ cũng không lo rằng Động Hư Tử sẽ làm gì với quyển sổ tay này.
Chưa kể đến bây giờ quyển sổ tay này đã trở thành pháp bảo bản mệnh của mình, có thể thu lại vào trong cơ thể bất cứ lúc nào.
Chỉ cần hôm nay mình có thể đối diện với Động Hư Tử để luận đạo là đủ để thấy rõ, Động Hư Tử trước mắt này với mình là cùng một loại người.
Con người có tâm tư, có thể nói dối, nhưng đạo thì không.
Khi Bạch Phi Vũ quan sát đạo của Động Hư Tử thì đã biết rất rõ đạo mà Động Hư Tử tu luyện, pháp môn Luyện Khí chính tông Thượng Cổ, Trảm Tam Thi chi đạo.
Phương pháp này ở Thượng Cổ được xưng là tiên nhân nhất pháp!
Trảm bản ngã thiện ác là có thể lập tức thành tiên.
Kiếp trước khi bước vào cảnh giới Tiên Nhân, Bạch Phi Vũ cũng đã biết rất rõ, quả thực công pháp này rất mạnh nhưng cuối cùng cũng chỉ gạt người mà thôi.
Sau khi chém đi bản ngã thiện ác, chỉ còn lại sự hiểu biết về đạo, là chỉ còn vật chứa tốt nhất để tiên nhân ký thác chân linh.
Trảm Tam Thi chi pháp vốn là âm mưu của tiên nhân. Từ trước tới nay chưa từng có ai tu luyện môn công pháp này đột phá đến cảnh giới Tiên Nhân.
Cũng bởi vì Động Hư Tử tu luyện trảm Tam Thi chi pháp cho nên Bạch Phi Vũ mới dám yên tâm lớn mật đến tìm Động Hư Tử.
Phương pháp này tuy rằng không thể thành tiên nhưng thật sự là đạo pháp trực diện nhất với bản tâm. Nó giống như một tấm gương, có thể giúp người khác hoàn thiện đạo của mình.
Động Hư Tử tay cầm sổ tay thở phào nhẹ nhõm, lập tức nở nụ cười nói: "Hôm nay ngươi tới tìm ta hỏi, thân làm chưởng giáo, cũng là sư thúc của ngươi, ta sao có thể không đưa cho ngươi chút gì được chứ?"
Bạch Phi Vũ vừa định lắc đầu thì lại ngạc nhiên phát hiện thần hồn Động Hư Tử đã nhảy từ trong cơ thể hắn ra.
Trong lúc lưu chuyển pháp tắc, thần hồn Động Hư Tử lấy tay làm bút, viết xuống ở trên sổ tay viết một chữ rồng bay phượng múa.
Phía trên Thanh Vân phong, tiếng sấm cuồn cuộn, từng đám mây màu tím điên cuồng ngưng tụ lại.
Khi Động Hư Tử viết xong một nét bút cuối cùng, khóe miệng hắn có một vệt đỏ tươi chảy ra, sau đó hài lòng phủi tay. Bầu trời Thanh Vân phong lập tức trở thành trăng sáng.
Động Hư Tử hài lòng nhìn sổ tay, cười híp mắt đưa sổ tay cho Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ nhận lấy sổ tay, giương mắt nhìn qua, phía trên chữ thần ở bìa sổ tay mình đã viết kia lại bất ngờ nhiều có một chữ:
Phong!
Hoàn tất bìa quyển sách dùng để phong ấn tiên thần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận