Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 235: âu Dương lén lút

Bạch Phi Vũ nhìn hai chữ Phong Thần trên bìa, dường như nhìn thấy được một con đường tiền đồ tươi sáng xuất hiện trước mặt mình.
Tràn ngập gai nhọn nhấp nhô nhưng lại nối thẳng đến bản tâm!
"Đây là đạo của ta! Đây mới là đạo tốt nhất của ta!" Bạch Phi Vũ không thèm để ý đến tác phong của mình, vỗ tay cười to.
Động Hư Tử nhìn Bạch Phi Vũ trước mắt đang mừng rỡ như điên, trong mắt cũng tràn đầy vui mừng.
Có thể dạy đệ tử tìm đại đạo, đối với Động Hư Tử đã sớm đứng ở đỉnh thế giới này mà nói thì đây cũng giống như một thành tựu.
Một bóng người cũng "dạy dỗ đệ tử" đột nhiên xuất hiện trong đầu Động Hư Tử, trong mắt Động Hư Tử loé lên chút đau thương nhưng sau đó đã lập tức khôi phục lại sự bình thản.
Bạch Phi Vũ thất thố điều chỉnh lại trạng thái của mình, vẻ mặt tươi cười hành sư lễ với Động Hư Tử. Động Hư Tử thản nhiên nhận lấy.
Con đường tu hành, hàng vạn tu sĩ cả đời tầm thường cũng không cách nào chạm đến sự tồn tại của đạo.
Người có thể giúp đỡ mình trong tu hành đều đáng nhận lễ bái sư.
Cho dù kiếp trước Bạch Phi Vũ có chém hết tiên nhân thì đối với chưởng giáo Động Hư Tử, người trợ giúp mình ngộ đạo trước mắt này, Bạch Phi Vũ cũng hành sư lễ với hắn như vậy.
Động Hư Tử nhìn Bạch Phi Vũ hành sư lễ với mình, tuy rằng Bạch Phi Vũ trước mắt này có phần kiêu ngạo nhưng lại là người cực kỳ coi trọng quy củ.
Thậm chí chưa kể đến Bạch Phi Vũ trước mắt còn muốn lập quy củ cho thiên địa này.
Người này sau này chắc chắn sẽ trở thành sự tồn tại được lưu danh vào trong sử sách!
Bạch Phi Vũ vô cùng mãn nguyện vừa định chuẩn bị rời đi thì lại bị Động Hư Tử gọi lại, giọng nói của Động Hư Tử từ phía sau Bạch Phi Vũ truyền tới: "Ngươi từ lúc tu hành đã ở Thanh Vân tông, có tài nguyên tốt nhất trợ giúp ngươi tu luyện. Con đường ngươi muốn đi lại là con đường tạo phúc vạn sinh, chỉ là đứng ở đỉnh cao nhìn xuống chúng sinh thì lại không cách nào thực sự hiểu được chúng sinh cần cái gì."
Bạch Phi Vũ định tâm lại, lập tức xoay người cúi đầu nói: "Xin thụ giáo!"
Bạch Phi Vũ vui vẻ thụ giáo những lời này của Động Hư Tử. Thời kỳ Thượng Cổ, thân là Kiếm tiên Lý Thái Bạch cũng phải đi vạn dặm đường, sau khi gặp vô số sinh linh mới thật sự biết mình nên đi làm những gì.
Vốn Kiếm tiên trảm tiên chỉ vì mưu cầu cơ hội sống sót cho vạn vật, nay hắn còn muốn vì vạn vật sinh linh mà một lần nữa tìm được một con đường thuộc về vạn vật sinh linh!
Bạch Phi Vũ tràn đầy tự tin thong dong bước ra khỏi chủ điện. Trong mắt Bạch Phi Vũ, đến tiên còn bị mình trảm, thần chắc chắc cũng sẽ bị mình phong thôi, có gì khó khăn chứ?
Trên con đường truy đạo này, nếu còn sợ đầu sợ đuôi thì cũng không xứng để theo đuổi đạo trong lòng!
Động Hư Tử nhìn bóng lưng áo trắng cao ngạo kia, khẽ thở dài: "Không phải ngươi cho rằng âm thanh của vạn vật sinh linh chính là âm thanh vạn vật sinh linh tự nguyện cất lên à?"
Nói xong câu đó, ánh mắt Động Hư Tử nhìn chằm chằm án gỗ trước mặt: "Nghe lâu vậy rồi, ngươi chuẩn bị trốn tới khi nào đây?"
âu Dương xấu hổ giơ một tấm giấi vàng xuất hiện ở ngoài cửa, làm bộ đi ngang qua: "Ta chỉ tới tìm ngươi viết một tấm bái thiếp, tình cờ nghe được ngươi và Tiểu Bạch nói chuyện thôi mà.”
Vẻ mặt Động Hư Tử không tin, nhìn âu Dương mà nói: "Trùng hợp như vậy à, khi nào thì ngươi còn cần phải giữ bùa ẩn nấp suốt cả quãng đường đến Thanh Vân phong rồi?"
Bị Động Hư Tử chế nhạo nhưng mặt âu Dương cũng dày nên không hề để ở trong lòng, đi tới đặt mông ngồi ở trên bồ đoàn vừa rồi Tiểu Bạch ngồi, nhìn Động Hư Tử đang ngồi đối diện.
"Lão đầu, ngươi không sao đấy chứ?” âu Dương nhìn vết máu còn chưa lau trên khóe miệng Động Hư Tử mà hơi lo lắng.
"Chút chuyện nhỏ này còn có thể làm gì được ta sao? Ta là người đứng đầu thiên hạ đó!" Động Hư Tử trừng mắt, lau khóe miệng như chẳng thèm để ý.
âu Dương lắc đầu, lấy từ trong ngực một cái lệnh bài gỗ và quyển "Ngũ hành thuật pháp từ nhập môn đến xuống mồ" của mình ra, cẩn thận tìm kiếm qua, sau đó tìm được thuật pháp Trúc Cơ cao cấp kia rồi cẩn thận quan sát tỉ mỉ.
Sau đó hắn lấy con dao khắc ra, vận chuyển chân nguyên để cẩn thận tỉ mỉ điêu khắc lên phía trên miếng gỗ.
Nhưng không biết tại sao sao hắn đã xem qua rồi nhưng lại quên mất, âu Dương khắc được một khắc lại nhìn thuật pháp kia một lần.
Toàn bộ đại điện đều vang lên âm thanh tiếng dao khắc sột soạt.
Động Hư Tử cũng không lên tiếng, chỉ phất ống tay áo, trên án gỗ đã xuất hiện một bầu rượu.
Vừa nhàn nhã uống rượu vừa nhìn âu Dương chuyên tâm điêu khắc tấm lệnh bài gỗ kia.
Ánh sáng của ngọn nến lớn trên chủ điện chập chờn, cảnh tượng hai người cực kỳ giống sư phụ đang kiểm tra bài tập của đồ đệ.
âu Dương khi thì cau mày bởi vì nhớ không ra, khi thì vui vẻ phấn khích bởi vì khắc được đường cong thuật pháp rất hoàn mỹ.
Động Hư Tử híp mắt cười nhìn tất cả những thứ này, rượu trong tay ấm lại lạnh, lạnh lại ấm lên.
Cuối cùng sau khi âu Dương duỗi lưng một cái thì miếng gỗ trong tay cũng đã đại công cáo thành!
âu Dương hùng dũng oai vệ, khí thế hiên ngang đi tới trước mặt Động Hư Tử, ném miếng gỗ ở phía trên án gỗ rồi dùng lẽ thẳng khí hùng mà nói: "Đây là bùa hộ mệnh do bản thiên tài dốc sức chế tạo, cầm lấy giữ mạng đi!"
Động Hư Tử mỉm cười cầm lấy miếng gỗ, cẩn thận quan sát.
Trên tấm gỗ to bằng bàn tay có khắc một đạo phù văn.
Nếu Động Hư Tử không là cường giả Độ Kiếp, không khá quen thuộc trận pháp phù văn thì thiếu chút nữa không nhìn ra trên miếng gỗ là phù bình an.
"Mặc dù cái phù bình an này là thuật pháp Trúc Cơ nhưng cũng hàm chứa nửa phần áo nghĩa mưu nhi thần định của cả Thiên Diễn chi pháp, huyền học chi đạo, vẽ không tệ, ta nhận vậy!" Động Hư Tử tán dương một hồi rồi cười lớn cất đi.
âu Dương ngồi đối diện Động Hư Tử, nhẹ giọng hỏi: "Lão đầu, ngươi và lão đầu nhà ta đều là cường giả cảnh giới Độ Kiếp tầng thứ chín, chỉ cần các ngươi ra tay thì hoàn toàn không cần phải phiền phức như thế. Nhưng tại sao các ngươi luôn lựa chọn biện pháp ngu xuẩn như vậy?"
Lão đầu nhà mình rõ ràng có năng lực cường đại nhưng lại nhất định phải lựa chọn lấy táng thân chứng đạo, cuối cùng cùng lại dung hợp làm một thể với hệ thống của mình. Lúc nãy nhìn thấy Động Hư Tử hộc máu, tim âu Dương thiếu chút nữa đã ngừng đập.
Những đại tu sĩ cao lớn như trụ chống trời trong mắt người ngoài này sao lại như bùn đất ở trong tông môn nhà mình vậy?
Vừa chạm vào là vỡ?
Mặt Động Hư Tử khá bình tĩnh nhưng thực ra cũng không che giấu được nét cảm động trước vẻ lo lắng và nghi ngờ của âu Dương, hắn cười mắng: "Một phế vật kẹt trong kỳ Luyện Khí mười mấy năm như ngươi, từ khi nào đến lượt ngươi lo lắng cho chúng ta vậy? An phận làm cho tốt chuyện của mình ngươi là được rồi!"
Thật sự là, lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú!
âu Dương trừng mắt liếc Động Hư Tử, vỗ án gỗ mà nói: "Bảo đồ đệ Lăng Phong của ngươi trở về cho ta gặp xem!"
Động Hư Tử lại vô lại ngửa ra sau, không chút do dự mà nói: "Cho ngươi gặp thử, sau đó làm thịt hắn luôn à?"
âu Dương tiến lên trước một bước túm lấy cổ áo Động Hư Tử, thấp giọng quát: "Ngươi biết rõ hắn có vấn đề, vì sao còn mặc kệ hắn làm bậy? Chỉ cần để cho ta nhìn qua chút là được, ta sẽ biết rốt cuộc hắn có nên chết hay không!"
"Ta không biết hắn đang ở đâu!" Động Hư Tử bày ra dáng vẻ có giỏi thì ngươi đánh chết ta đi với âu Dương.
Không biết! Cái gì cũn không biết!
Tại sao mà đám tu sĩ này thực lực rõ ràng cao cường như thế lại phải làm phức tạp hoá một việc lên như vậy!
Nhất định phải đánh cược tính mạng của mình vào một tương lai không xác định à?
Thật là ngu xuẩn!
Nếu đổi lại là hắn thì sao hắn có thể đánh cược bằng bản thân như vậy được chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận