Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 247: Bế quan

Cửu U!
Cốc không đáy trong truyền thuyết.
Núi không mọc cỏ, gió không chọc trời, hẻm vắng bóng người, hang không có mây, khe không nước chảy.
Nơi chỉ có chết chóc, Cửu U!
Đương nhiên Bạch Phi Vũ biết đó là nơi nào.
Nơi đó là nơi người sống không thể bước đến, lại là điểm đến của người chết.
"Rốt cuộc ba vị tiên bộc trên trời kia là của vị tiên nhân nào?" Bạch Phi Vũ nhìn Động Hư Tử với ánh mắt lạnh lẽo, nén giận mà hỏi.
Động Hư Tử khẽ nói: "Lý Thái Bạch lấy kiếm trảm tiên, tất cả tiên nhân đều đã bị tiêu diệt, nhưng hình như ngươi đã quên hắn cũng là một vị tiên!"
Quần què, sao lão tử lại không biết lão tử có tiên bộc!
Bạch Phi Vũ không tin, nhưng Động Hư Tử lại từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Lý Thái Bạch hoá thân thành cột sống của đất trời cũng không được xem là biến mất, khi được người ta sùng bái thì tự nhiên sẽ có tín đồ!"
Nghe lời Động Hư Tử nói, phản ứng đầu tiên của Bạch Phi Vũ là sững sờ, sau đó hiểu ra, có người treo mình trên tường để cúng bái?
Lửa giận bay thẳng lên trán Bạch Phi Vũ.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi chuyển thế, Bạch Phi Vũ thật sự nổi giận.
Đã là tiên bộc của mình, Động Hư Tử lại còn muốn dùng tiên bộc của mình kéo Đại sư huynh vào Cửu U!
Cách đến Cửu U rất đơn giản, chỉ cần chết là được rồi!
Khác với mấy lần gây sự linh tinh trước đây, thậm chí Bạch Phi Vũ còn có xúc động muốn làm thịt luôn Động Hư Tử trước mặt này.
Bạch Phi Vũ bừng bừng sát ý nhìn chằm chằm vào Động Hư Tử, trong miệng đọc sắc lệnh: "Khí!"
Bảo thư trong tay hóa thành một luồng sáng xanh bay đến trên trường kiếm bên hông Bạch Phi Vũ, Thanh Phong kiếm vốn rất bình thường nổi lên ánh sáng màu lam nhạt.
Bạch Phi Vũ hơi lui ra phía sau một bước, tay phải nhấn trên chuôi kiếm, ánh mắt âm trầm nhìn Động Hư Tử, hỏi: "Ngươi biết Cửu U là nơi nào không?"
Động Hư Tử không nói gì, chỉ yên lặng khẽ gật đầu.
"Nếu biết, sao ngươi còn dám cản ta?" Bạch Phi Vũ gầm thét rút kiếm, trường kiếm trong tay xé không khí chém về phía ba vị tiên bộc trên trời.
Một nhát chém mang theo Tiên Linh chi Khí phá không bay thẳng đến ba vị tiên bộc, một cây phất trần ngăn trước nhát chém đó, nhát kiếm và phất trần đụng vào nhau.
Không gian xung quanh phất trần xuất hiện vết rạn vỡ tan, mà phất trần sừng sững bất động, đối đầu trực diện với nhát kiếm này,
Nhưng tua rua phía trên phất trần bị nhát kiếm cắt đi một phần ba, bồng bềnh giữa không trung.
"Ngươi nghĩ ta không giết được tu sĩ Độ Kiếp thật sao?" Ánh mắt Bạch Phi Vũ sắc bén tựa như chim ưng, trong ánh mắt toát lên sự lạnh lùng, giống như đang nhìn chằm chằm con mồi của mình.
Một Xuất Khiếu đại viên mãn như Bạch Phi Vũ dõng dạc nhìn Động Hư Tử trước mặt mà nói ra lời cuồng vọng này, người bên ngoài nghe sẽ chỉ cảm thấy như một thằng hề.
Lại còn là đối mặt với tuyệt đỉnh của thế gian, Độ Kiếp tầng chín đại viên mãn, chưởng giáo toàn năng của Thanh Vân tông, Động Hư Tử.
Nhưng trên mặt Động Hư Tử lại lộ vẻ chăm chú trước nay chưa từng thấy, thậm chí còn cầm phất trần trong tay cản trước mặt hắn.
Bạch Phi Vũ cầm Thanh Phong kiếm bình thường kia mà lại có thể khiến cho Động Hư Tử sinh ra một thoáng sợ hãi!
Điều này khiến Động Hư Tử rất rung động, Động Hư Tử trở thành tuyệt đỉnh của thế gian này đã lâu, cũng không biết rốt cuộc mình đang sợ hãi thứ gì!
Nếu như nhát kiếm vừa nãy hướng về phía mình, bản thân mình cũng phải dồn sức đón lấy.
Đấy mà là đòn đánh mà một Xuất Khiếu nho nhỏ có thể đánh ra sao?
Khi luận đạo với Bạch Phi Vũ, mình thấy được đạo của Bạch Phi Vũ, mặc dù con đường này mưu trời hại tiên, nhưng tại sao Xuất Khiếu đã có thể có sức uy hiếp khủng bố như vậy!
"Là tiểu tử âu Dương muốn đi!" Động Hư Tử nhìn Bạch Phi Vũ trước mặt, bất đắc dĩ mở miệng giải thích.
"Hắn nói hắn muốn đi chết mà ngươi cũng giúp hắn sao?" Bạch Phi Vũ cười lạnh một tiếng, vốn không tin tưởng chuyện ma quỷ của Động Hư Tử. Hắn tiến lên trước một bước, trường kiếm trong tay lùi ra sau, chuẩn bị đánh về phía Động Hư Tử.
Mấy nghịch tử này có thể nghe hiểu tiếng người không vậy?
Động Hư Tử phất tay đưa phất trần trở lại trong tay, sứt đầu mẻ trán nhìn Bạch Phi Vũ trước mặt, nhưng trong mắt cũng vận chuyển pháp tắc, chuẩn bị đón lấy đòn đánh của Bạch Phi Vũ.
Giữa hai người giương cung bạt kiếm, Bạch Phi Vũ tựa như chim ưng trên bầu trời, dốc ngược trường kiếm, tinh khí thần dâng cao vô hạn.
Dù sao đối phương cũng là Độ Kiếp tầng chín đại viên mãn, mình chỉ có nhiều nhất là một cơ hội, đối phương cũng sẽ không cho mình cơ hội chém nhát thứ hai.
Nhưng một cơ hội đã đủ rồi, lúc mình trảm tiên cũng chưa quá một kiếm!
Một kiếm đã đủ giết ngươi!
Sát ý xuất hiện trên người vị thiếu niên áo trắng này, hình dáng của đạo ngưng tụ sau lưng Bạch Phi Vũ.
Vì dùng tu vi Xuất Khiếu khởi động đạo nên nếu không phải Bạch Phi Vũ mượn nhờ Khí tổ thì bây giờ cũng không làm được đến mức này.
Phất trần trong tay Động Hư Tử khẽ nhúc nhích, hai mắt cũng nhìn chằm chằm vào Bạch Phi Vũ. Động Hư Tử có dự cảm, nếu như mình thật sự khinh thường một nhát này, không khéo mình sẽ thực sự chết ở đây mất!
"Phàm là chuyện liên quan tới âu Dương, không đứa nghịch tử nào trên Tiểu Sơn phong biết dùng não để suy nghĩ tỉnh táo! Cho dù là Bạch Phi Vũ mà mình xem trọng nhất cũng biến thành như này! Rốt cuộc cái tiểu tử thối kia có gì tốt?"
Động Hư Tử thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc âu Dương có địa vị thế nào trong lòng đám nghịch tử này.
Đột nhiên một tấm thẻ gỗ rơi xuống từ không trung, rơi trước mặt Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ rất quen với tấm thẻ gỗ này, khoảnh khắc nhìn thấy tấm thẻ gỗ, tinh khí thần tăng lên cực hạn của Bạch Phi Vũ bay biến trong chớp mắt.
Điều này khiến Động Hư Tử ở phía đối diện thở dài một hơi.
Lần đầu tiên Bạch Phi Vũ luôn cẩn trọng, chín chắn lại hoảng loạn mà đưa tay ra đón lấy.
Tấm thẻ gỗ này là thẻ mà Hồ Vân làm cho bọn họ, mà trên tấm thẻ gỗ này khắc hai chữ "âu Dương".
Bạch Phi Vũ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy âu Dương cười với mình, chỉ vào mình, miệng yên lặng nói một câu gì đó.
Sau đó hai mắt lập tức khép hờ, rơi thẳng xuống từ trên không trung.
Mà ba vị tiên bộc cũng đồng thời biến mất ngay tại chỗ trong khoảnh khắc âu Dương nhắm mắt lại.
"Đi một lát sẽ trở lại?" Bạch Phi Vũ nhỏ giọng thì thầm theo khẩu hình của âu Dương.
Bạch Phi Vũ thả người nhảy lên, đón được âu Dương hôn mê.
Một tay đặt lên cổ tay âu Dương, Bạch Phi Vũ thở phào một hơi, âu Dương chỉ hôn mê, hơi thở và nhịp tim vẫn còn.
Nhưng Bạch Phi Vũ luôn cảm giác trên người âu Dương thiếu chút gì đó.
Là linh hồn!
Chỉ là âu Dương mới Trúc Cơ nên không hiện được thần hồn, linh hồn chưa biến hóa thành thần hồn, thứ thiếu kia chính là linh hồn trông thấy được nhưng không sờ được kia!
Khi bầu trời bình thường trở lại, chỉ còn lại Bạch Phi Vũ vừa nâng âu Dương vừa nắm chặt tấm thẻ gỗ thuộc về âu Dương.
Trường kiếm chưa từng rời khỏi người đã bị Bạch Phi Vũ tiện tay ném xuống đất, sau khi bình tĩnh lại, sự khó hiểu và nghi ngờ tràn ngập trong lòng.
Rốt cuộc vì sao âu Dương nhất định phải đi Cửu U một chuyến?
Đi một lát sẽ trở lại?
Mảnh đất Cửu U há lại là nơi đi một lát sẽ trở lại được?
Cả tiên nhân cũng không thể tùy ý ra vào nơi đó!
Sau khi rơi xuống đất, Bạch Phi Vũ lạnh lùng liếc nhìn Động Hư Tử trước mặt, nói:
"Lúc sư huynh còn chưa tỉnh, trước khi Nhị sư huynh, Tam sư huynh về, Tiểu Sơn phong bế quan! Bất cứ ai đến gần sẽ…"
Hắn dừng một chút, giọng nói trở nên hờ hững:
"Chết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận