Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 290: Mình là tín đồ của mình (kết thúc phần Trần Trường Sinh)

"Chưởng giáo, cũng đã ba tháng rồi, Thanh Vân thánh tử sẽ không." Một vị trưởng lão Vạn Pháp tông đứng bên cạnh Trương Tử Tường không nhịn được mà nhìn đại môn phù văn trước mặt với vẻ hơi lo lắng, khẽ nói với Trương Tử Tường đang đứng trước cánh cửa lớn.
Mặc dù vị Thanh Vân thánh tử này khăng khăng muốn lĩnh hội Đạo Bảo trấn tông của Vạn Pháp tông, nhưng tất cả mọi người Vạn Pháp tông đều biết, cái giá của việc lĩnh hội Đạo Bảo chính là mãi mãi đừng nghĩ tới chuyện ra khỏi cánh cửa này.
Chưởng môn các đời của Vạn Pháp tông và vô số trưởng lão cung phụng đều như thế, chưa ai có thể ra ngoài!
Trương Tử Tường nhìn đại môn phù văn trước mặt, trong mắt lóe lên vẻ kỳ dị.
Nếu như không phải mình vẫn chưa tìm được người thừa kế thích hợp, thì với thiên tư của mình nhất định có thể lĩnh hội trận pháp đại đạo mà tiên nhân để lại!
Sư phụ mình đã vào trong đại môn phù văn mấy trăm năm, cũng không biết Trần Trường Sinh có tìm thấy sư phụ mình ở bên trong hay không?
Trương Tử Tường suy nghĩ một hồi mới mở miệng khinh thường: "Thì sao? Thanh Vân thánh tử hắn đi vào Vạn Pháp tông của ta xem pháp, không may chết ở đó, chẳng lẽ chúng ta còn phải giải thích với Thanh Vân tông hay sao?"
Trưởng lão bên cạnh hơi lúng túng, nói: "Mặc dù Vạn Pháp tông ta không sợ Thanh Vân tông, nhưng từ trước đến nay, chưởng giáo và phó chưởng giáo Thanh Vân tông đều không biết xấu hổ. Lỡ như hai lão già kia cùng xông vào sơn môn."
Trương Tử Tường tái mặt đi, trong lòng thầm mắng một tiếng.
Trong giới tu hành lưu truyền một câu miêu tả chưởng giáo và phó chưởng giáo của Thanh Vân tông.
Động Hư Tử là người không ai đánh bại, Thần Kinh Tử là người không ai đánh thắng.
Hai người đúng là quái thai!
Một tên là đỉnh của chiến lực, ngươi mạnh thì hắn còn mạnh hơn ngươi, một tên là cao da chó, ngươi mạnh thì hắn mạnh ngang ngươi!
Trương Tử Tường cau mày: "Vội cái gì, Vạn Pháp tông ta có Tiên Thiên đại trận bảo vệ tông, chẳng lẽ hai người bọn họ còn có thể lật Vạn Pháp tông lên được hay sao?"
Trương Tử Tường vừa nói xong câu này, vốn dĩ hắn không lo lắng nhưng lúc này lại bất chợt cảm thấy lo lắng trong lòng, hai người này sẽ không trâu bò đến mức có thể lật tung Vạn Pháp tông đấy chứ?
Trên mặt nước bên trong đại môn phù văn chợt xuất hiện một bóng người, chính là Trần Trường Sinh với bộ đồ màu tím.
Khi Trần Trường Sinh xuất hiện, một tấm Tiên Thiên phù lục cũng xuất hiện trước mặt Trần Trường Sinh, mà xuất hiện ngay sau Trần Trường Sinh chính là vị Trận tổ kia!
Trần Trường Sinh vẫy tay một cái, Tiên Thiên phù lục rơi xuống tay mình, Trần Trường Sinh nói với Trận tổ: "Tấm Tiên Thiên phù lục này có thể coi là một Đạo Bảo, nếu ngươi muốn lĩnh hội trận pháp đại đạo ở đây, vậy ta lấy tấm Tiên Thiên phù lục này theo bên người trước để phòng thân!"
Trận tổ nhìn Trần Trường Sinh thu hồi Tiên Thiên phù lục, cảm thấy không có gì quan trọng, nói: "Của ta chính là của ngươi, nếu ngươi muốn thì cứ lấy đi là được!"
Trần Trường Sinh cười, đang chuẩn bị rời đi, lại bị Trận tổ gọi lại.
"Mặc dù bây giờ trong tay chúng ta có lá bài tẩy tiên nhân này, nhưng thực lực của ngươi còn chưa đến cả Xuất Khiếu, có phải hơi quá nguy hiểm không?"
Trận tổ nhìn Trần Trường Sinh, không yên lòng nên mở miệng hỏi.
"Thần hồn của ta xảy ra dị biến, mặc dù có thể cảm nhận được sự tồn tại của đạo, nhưng lại không thể để lại đạo vận trong cơ thể." Trần Trường Sinh lắc đầu, tình trạng xảy ra trong cơ thể mình này vẫn cần mình tự giải quyết.
Mà Trận tổ cũng nở nụ cười thần bí với Trần Trường Sinh, nói: "Chỗ ta có một phương pháp, chẳng những có thể giúp ngươi đột phá Xuất Khiếu, mà còn có thể khiến Thần Hồn Khôi Lỗi thuật không bị hạn chế từ nay về sau!"
Trần Trường Sinh ngạc nhiên nhìn Trận tổ trước mặt, vội vàng mở miệng hỏi: "Phương pháp gì?"
Trận tổ nhìn Trần Trường Sinh, giống như cười mà không phải cười, đáp lời: "Ngươi làm tín đồ của ta!"
Trần Trường Sinh nghe Trận tổ nói, nhướng mày nhìn Trận tổ với vẻ đề phòng, chẳng lẽ mình đoạt xá thất bại rồi?
Trận tổ này không giống với khôi lỗi mà mình chế tạo, gần như là một bản thân khác của mình tách ra. Mặc dù có thể tâm ý tương thông với nhau, nhưng lại không thể thăm dò suy nghĩ trong lòng đối phương.
Tính tình cẩn thận khiến Trần Trường Sinh vô thức hoài nghi Trận tổ trước mặt, dù sao chưa từng có tiền lệ đoạt xá tiên nhân, Trần Trường Sinh cũng không biết sẽ có tác dụng phụ gì hay không.
Trận tổ nhìn Trần Trường Sinh đang tỏ ra đề phòng, cảm thấy khó hiểu: "Ngươi có bệnh không vậy? Ngươi đề phòng cả bản thân mình? Ta tìm được một phương pháp trong cơ thể này, có thể giúp ngươi dung hợp đạo vận, đó chính là trở thành tế tự của cơ thể này. Như vậy ngươi sẽ có thể mượn dùng trận pháp đại đạo, hơn nữa cũng có thể mượn dùng những khôi lỗi kia."
Sau khi có được cơ thể tiên nhân này, đương nhiên Trần Trường Sinh đoạt xá xong sẽ tiếp nhận tất cả ký ức ban đầu của Trận tổ, hắn cũng hiểu làm thế nào để tiên nhân cho tín đồ mượn sức mạnh.
Trong thời kỳ Thượng Cổ, những tín đồ cuồng nhiệt kia có thể mượn dùng sức mạnh của tiên nhân, từ đó trở thành cái gọi là Đại Thiên tế tự.
Mà mặc dù bây giờ Trận tổ đã không phải là tiên nhân, nhưng xác tiên nhân này lại do đạo hóa thân thành, cũng có thể cho Trần Trường Sinh mượn trận pháp đại đạo!
Trần Trường Sinh tâm ý tương thông với Trận tổ nên đã hiểu ra suy nghĩ của Trận tổ ngay lập tức, chỉ cần mình thờ phụng Trận tổ, như vậy mình sẽ có thể mượn dùng sức mạnh của tiên nhân, cũng tự nhiên có thể sử dụng đạo vận, thậm chí là cả sức mạnh pháp tắc!
Như vậy, mình chẳng những được xem là đột phá Xuất Khiếu, mà còn không kém Hợp Thể cô đọng pháp tắc là bao!
Nghĩ tới đây, Trần Trường Sinh lại nói hơi kỳ lạ: "Nếu thật là vậy, thế rốt cuộc ngươi là bản thể hay ta là bản thể?"
Trận tổ lại mắng: "Ta là Trần Trường Sinh, ngươi cũng là Trần Trường Sinh, chia bản thể với phân thân làm gì? Ngươi nghĩ giống những khôi lỗi kia sao?"
Mà Lông Bông nhỏ trong ngực cũng nhe răng trợn mắt với Trần Trường Sinh, thể hiện mình không giống những khôi lỗi kia!
Trần Trường Sinh chọc người khác tức giận xong lại cười hiền một tiếng, nói: "Thói quen, thói quen thôi!"
Trần Trường Sinh vung tay lên, trong không gian có vô số Trần Trường Sinh mặc áo tím chen chúc nhau, mà trong ánh mắt những khôi lỗi này có thêm một chút thần thái.
Thần hồn trong những khôi lỗi này chiếm đoạt chân linh của tiên nhân, giống như cũng đang bắt đầu tiến hoá bản thân theo hướng khác nhau!
Trần Trường Sinh hài lòng nhìn vô số khôi lỗi trước mặt, bản thân mình cũng không biết rốt cuộc mình đã tạo bao nhiêu khôi lỗi.
Mà lần này có thể xem như mình thắng lợi trở về!
Trận tổ nhìn những khôi lỗi đã không giống bình thường kia, trên mặt cũng mỉm cười. Sau đó hắn thu lại nụ cười, điều chỉnh sắc mặt, miệng ngậm kim luật, đọc sắc lệnh: "Chọn lựa các chúng sinh, thi triển trận pháp chi đạo!"
Một vệt ánh sáng vàng hình thành vô số tiên văn nhỏ rơi xuống khôi lỗi, sau đó ẩn vào trong khôi lỗi.
Sau khi làm xong tất cả, khắp khuôn mặt Trận tổ đầy vẻ mệt mỏi, vẫy tay với Trần Trường Sinh, Trần Trường Sinh đi tới trước mặt Trận tổ.
Ngón tay Trận tổ chỉ vào mi tâm Trần Trường Sinh.
Một dấu ấn tiên văn "Trận" xuất hiện ở mi tâm Trần Trường Sinh.
Trong mắt Trần Trường Sinh lập tức có lưu quang bay lên, vô số trận pháp chi đạo hội tụ trong mắt.
Đạo vận về trận pháp bay thẳng vào linh đài, thần hồn của Trần Trường Sinh cũng không ngồi ngay ngắn trên linh đài nữa mà bao trùm toàn bộ linh đài, đồng thời nuốt đạo vận tràn vào!
Đợi đến khi lưu quang trong mắt biến mất, Trần Trường Sinh lấy lại tinh thần, ung dung nói:
"Xem như ta đây đã tự trở thành tín đồ của mình rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận