Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 294: Xin trảm Trần Trường Sinh

"Ý của sư phụ?" Trần Trường Sinh nhìn Động Hư Tử, không chắc chắn nên hỏi lại.
Hai người ở trong một không gian màu trắng, Động Hư Tử nói hết toàn bộ những gì có thể nói cho Trần Trường Sinh, đương nhiên những gì không thể nói vẫn phải che giấu.
Khi Trần Trường Sinh nghe thấy là mưu đồ của sư phụ Hồ Vân nhà mình thì không khỏi rơi vào trầm tư.
Kiếp trước, vị sư phụ nhà mình có được Đại Thiên Diễn chi Thuật, có thể coi là một loại chiến lực, Thiên Diễn chi Thuật càng thông thiên địa hiểu đến mức quỷ quái.
Nếu như sư phụ làm như vậy, chắc chắn là có lý do của hắn.
Nghĩ tới đây, Trần Trường Sinh không khỏi thở dài một hơi, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn Động Hư Tử, hỏi: "Sau khi Đại sư huynh vào Cửu U, bao lâu sẽ trở về?"
Động Hư Tử lắc đầu đáp: "Cửu U chi Địa chính là nơi người chết mới có thể đến, ta cũng không biết khi nào tiểu tử âu Dương kia mới có thể trở về."
Trần Trường Sinh nhìn chưởng giáo trước mặt, kiếp trước chết bất đắc kỳ tử không rõ, cũng là lúc dẫn đến Thanh Vân tông diệt môn, chỉ còn lại một mình sư phụ gánh vác.
Trên người Động Hư Tử cũng tràn đầy bí mật.
"Không biết khi nào? Một năm? Mười năm? Một trăm năm? Một ngàn năm? Chẳng lẽ chúng ta cứ phải chờ đợi như vậy?" Trần Trường Sinh hơi xao động, mở miệng hỏi.
Mà Động Hư Tử lại lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh: "Cho dù đợi đến khi nào, kiểu gì âu Dương cũng sẽ trở về, chẳng lẽ ngươi không tin Đại sư huynh nhà ngươi sao?"
Bình tĩnh khiến trong đầu Trần Trường Sinh thông suốt, lập tức yên tĩnh trở lại, nhìn Động Hư Tử, bình thản nói: "Ta có thể đợi, nhưng phải có kỳ hạn!"
Đại sư huynh đi Cửu U tìm kiếm cơ duyên của mình, chỉ một câu đơn giản như vậy cũng không thể thuyết phục Trần Trường Sinh tiếp tục chờ đợi.
Nếu như Đại sư huynh mãi không trở lại, chẳng lẽ mình phải chờ cả đời?
"Kỳ hạn trăm năm thì sao? Đợi trăm năm sau, ta và ngươi cùng đến Cửu U một chuyến?" Động Hư Tử hỏi dò.
Nghe thấy lời của Động Hư Tử, Trần Trường Sinh cười lạnh một tiếng: "Trăm năm? Sau mười năm, nếu như Đại sư huynh vẫn không thể tỉnh lại, chắc chắn ta sẽ lật toàn bộ Cửu U!"
Khi nói ra câu nói này, trên người Trần Trường Sinh tràn trề ý chí, trong giọng nói mang theo đạo vận, khiến không gian màu trắng cũng hơi chấn động.
Động Hư Tử gật đầu, nhìn Trần Trường Sinh mà trong lòng càng thêm kinh ngạc, mặc dù Trần Trường Sinh trước mặt nhìn như chỉ có Nguyên Anh nhưng quanh người có đạo vận lưu chuyển, dường như muốn ngưng tụ pháp tắc.
Chưa vào Xuất Khiếu lại hơn cả Xuất Khiếu?
Trên Tiểu Sơn phong này không có một ai bình thường sao?
Nghĩ đến Bạch Phi Vũ đã lĩnh ngộ đạo, lại có Trần Trường Sinh trước mặt, Động Hư Tử không khỏi cảm thấy nhức đầu.
Một thiên tài đã đủ khiến một thời đại ầm ầm dậy sóng, bây giờ đột nhiên có nhiều như vậy.
Lại đều ở Thanh Vân tông, Động Hư Tử ngẫm lại cũng cảm thấy mình giảm thọ không ít.
Sau khi hai người thống nhất ý kiến, bọn họ quay lại thế giới bên ngoài từ trong không gian màu trắng.
Mới vừa xuất hiện đã nhìn thấy tất cả trưởng lão cung phụng của bảy mươi hai phong trong Thanh Vân tông đang đợi hai người.
Động Hư Tử nhìn quanh một vòng rồi mở miệng nói: "Không sao, tất cả mọi người trở về đi!"
Tất cả các phong trên các đỉnh núi và trưởng lão cung phụng liếc nhau một cái.
Thuần Dương Tử ôm quyền với Động Hư Tử, nghiêm túc nói: "Vấn Kiếm phong xin trảm Trần Trường Sinh!"
"Ngũ Hành phong xin trảm Trần Trường Sinh!"
"Linh Thú phong xin trảm Trần Trường Sinh!"
"Khí phong xin trảm Trần Trường Sinh!"
"Võ phong xin trảm Trần Trường Sinh!"
"Thiên Diễn phong xin trảm Trần Trường Sinh!"

Mấy vị phong chủ cùng liếc nhau một cái, cao giọng nói với Động Hư Tử theo Thuần Dương Tử.
Động Hư Tử nhìn thoáng qua Trần Trường Sinh mặt không cảm xúc, thầm mắng một tiếng vừa nãy tiểu tử này thật sự làm lố quá mức. Nhưng hắn lập tức thay đổi một khuôn mặt tươi cười, nói: "Các vị sư đệ có ý gì? Chỉ là trẻ con chơi đùa mà thôi, sao phải nghiêm túc như vậy!"
Thuần Dương Tử nói với vẻ mặt không đổi: "Trần Trường Sinh của Tiểu Sơn phong tu luyện công pháp ma tu, ý đồ mưu hại sư trưởng đồng môn, hành động ghê tởm, lòng hắn đáng chết! Vấn Kiếm phong xin trảm Trần Trường Sinh!"
Vừa rồi, cảnh tượng Trần Trường Sinh ra tay thật sự hù dọa tất cả trưởng lão cung phụng, mình không biết đã Trần Trường Sinh hạ chú khi nào, hơn nữa toàn bộ Thanh Vân tông đều trong đại trận mà Trần Trường Sinh thiết lập.
Chẳng phải đồng nghĩa rằng sống chết của toàn bộ Thanh Vân tông đều trong một suy nghĩ của Trần Trường Sinh hay sao?
Điều này thật sự quá kinh khủng!
Kẻ này chưa bị trừ diệt thì chắc chắn sẽ là hoạ lớn đối với Thanh Vân tông!
Động Hư Tử cười xấu hổ, nhìn thoáng qua Trần Trường Sinh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lập tức mở miệng khuyên nhủ: "Ta thấy thật ra trận pháp này cũng không khác gì phòng ngự. Có lẽ Trường Sinh thiết lập vì an toàn của tông môn, về phần hạ chú, mấy chú vu chi thuật cỏn con cũng chỉ là trò đùa của con nít mà thôi."
Động Hư Tử cười ha ha định lừa dối cho qua chuyện, nhưng Thuần Dương Tử lại tiến lên một bước, trợn mắt tròn nói: "Chưởng giáo sư huynh suy nghĩ gì vậy? Mặc dù loại chú vu chi thuật này không có tác dụng lớn đối với chúng ta, nhưng đệ tử môn hạ thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải đặt sống chết của bọn họ vào một ý niệm của tiểu tử này sao?"
Ra ngoài làm gương sáng cho người khác, lời nói của Thuần Dương Tử cũng không phải là cố tình gây sự, nếu là kiểu chơi đùa giận dỗi con nít như âu Dương, bọn họ còn có thể cười một tiếng bỏ qua.
Nhưng hành động của Trần Trường Sinh đã làm dao động căn cơ của toàn bộ Thanh Vân tông, bọn họ thân là phong chủ của tất cả các đỉnh núi ở Thanh Vân tông, sẽ không ngồi yên chờ chết!
Mấy vị phong chủ như cùng nhau ép Động Hư Tử thoái vị, muốn để Động Hư Tử diệt trừ quả bom hẹn giờ bất ổn này ngay trước mặt bọn họ!
Động Hư Tử kéo ống tay áo Trần Trường Sinh, tức giận mở miệng nói: "Rốt cuộc tiểu tử ngươi muốn giả điếc tử tới khi nào, còn giả bộ nữa, ta sẽ làm thịt ngươi thật luôn!"
Lúc này Trần Trường Sinh mới ngẩng đầu nhìn Động Hư Tử với vẻ mơ màng như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, ngơ ngác hỏi: "Hả? Chưởng giáo đang nói gì vậy?"
"Tiểu tử ngươi định giả ngu với ta ở đây hả? Đúng không?" Động Hư Tử truyền âm nói.
Trần Trường Sinh tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, vỗ trán một cái, nói: "Có lẽ các vị sư thúc hiểu lầm rồi, tiểu tử mới học tập từ Vạn Pháp tông trở về, nóng lòng muốn biểu diễn một ít thứ học được cho chưởng giáo xem."
Nói xong tay phải nắm vào hư không, Tiên Thiên Tam Tài trận hiện lên trong tay, đại trận uy áp cuồn cuộn trên bầu trời lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Thuần Dương Tử nghiêm nghị nói: "Bọn ta hỏi cái đó sao? Ngươi hạ chú đồng môn, mưu toan mưu hại tính mạng đồng môn!"
Trần Trường Sinh nhìn về phía Thuần Dương Tử, tỏ vẻ kinh ngạc: "Sư thúc nói gì vậy, ta chỉ cầu phúc cho tất cả đồng môn sư huynh đệ nên mới làm người giấy cầu phúc, ta chỉ có suy nghĩ bảo vệ Thanh Vân tông vô cùng chân thành, sao ngài có thể bôi bác sự trong sạch của ta?"
Tiểu tử này trở nên lươn lẹo như vậy từ khi nào?
Thuần Dương Tử cũng không tin lời Trần Trường Sinh nói lung tung, vừa nãy lúc Trần Trường Sinh ra tay, chính mình cũng cảm thấy thần hồn khẽ động, rõ ràng là vu chú chi thuật cấp cao, giờ lại dám ăn nói nhăng cuội trước mặt đông đảo đại tu sĩ!
"Chưởng giáo không giết ngươi, ngươi nghĩ ta chờ không giết được ngươi?" Thuần Dương Tử trợn mắt rút kiếm, chĩa kiếm vào Trần Trường Sinh mà quát.
Phong chủ tất cả đỉnh núi nhìn nhau một cái, trong nháy mắt đã vây quanh Trần Trường Sinh.
Nếu chưởng giáo không muốn động thủ, vậy bọn họ sẽ làm!
Kẻ này tất phải trừ!
Đúng lúc phong chủ tất cả đỉnh núi chuẩn bị ra tay.
Ở chỗ Tiểu Sơn phong phía xa, một luồng kiếm ý vô tận phóng từ đỉnh núi chọc thẳng lên tầng mây, vạn đóa Thanh Liên rủ xuống từ phía trên!
Trần Trường Sinh hơi sững sờ, lập tức cười nói:
"Trùng hợp ghê, Nhị sư huynh nhà ta xuất quan!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận