Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 329: Ta chính là Thánh tử Phật môn!

âu Dương vừa dứt lời, lập tức khiến bầu không khí cả Đại Hùng bảo điện ngưng lại.
Tuệ Trí vẫn luôn trầm mặc không nói đột nhiên ngẩng đầu lên vừa vặn đối diện với cặp mắt tràn đầy ý cười của âu Dương, ngay sau đó lại cúi thấp xuống lần nữa.
Lão tăng lông mày trắng nói: “Phật môn sẽ không phân chia, cho dù có phân chia cũng không tới phiên người ngoài nhúng tay vào!”
“Người ngoài? Ai là người ngoài?” âu Dương nhìn trái nhìn phải, chỉ vào Động Hư Tử nói: “Ngươi nói lão nhân này à, vậy để cho hắn cút đi trước, chúng ta thương lượng thật tốt!”
Động Hư Tử cười ha ha nhìn âu Dương lại trở nên hăng hái lần nữa, hình như đã biết cái gì đó, vuốt chòm râu nói: “Đúng vậy, nếu như cảm thấy ta không tiện ở chỗ này, ta đây có thể đợi ngoài cửa trước!”
Cuối cùng Tuệ Trí cũng không nhịn được đứng lên nhìn âu Dương nói: “Phật môn sẽ không phân chia, lúc này chính là thời khắc Phật môn cường thịnh nhất, phàm là Phật môn tu sĩ không nên rời đi vào lúc này!”
Giọng nói có khí phách, nhưng trong đại điện lại lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều biết, từ lúc Tuệ Trí ngộ được bí pháp, Phật môn đã chia làm hai phái.
Một phái là phái bảo thủ quen với nếp cũ, một phái là phái cấp tiến do Tuệ Trí cầm đầu!
Theo địa vị càng ngày càng cao của Tuệ Trí ở Đại Linh sơn tự, cũng càng ngày càng có nhiều phái bảo thủ đổi hướng về phái cấp tiến, nhưng vẫn luôn có một số lão ngoan cố giống như tảng đá trong nhà xí, vừa thối vừa cứng!
Nhưng tất cả mọi người đều ngầm hiểu mà không kéo tấm màn che này ra, hiện tại đột nhiên bị âu Dương xốc lên, ngược lại khiến cho mọi người trầm mặc.
âu Dương nhìn Tuệ Trí đột nhiên đứng lên trên gương mặt mang theo ý cười nói: “Làm sao? Gấp?”
Tuệ Trí thì nhìn chằm chằm âu Dương, hắn không hiểu vì sao, vừa rồi âu Dương đã bị mình quấy rầy mà giờ tâm thần lại bắt đầu trở nên thần bí khó lường.
Hơn nữa tại sao âu Dương lại đột nhiên nhắc tới chuyện phân chia Phật môn hoang đường như vậy!
âu Dương nhìn quanh một vòng, nói: “So với việc quản lý Đạo môn thuận theo tự nhiên không làm gì cả, Phật môn phổ độ chúng sinh quả thực có hàm nghĩa cứu thế, nhưng chuyện mà Tuệ Trí chủ trì làm, ta cũng không đồng ý, cho nên ai nguyện ý theo ta rời đi, mời đứng lên.”
Ánh mắt nhìn kẻ ngốc ở xung quanh trong nháy mắt hội tụ ở trên người âu Dương.
Ngươi là ai chứ!
Tên ngốc này ở đâu ra?
Cho dù là Phật môn thật sự muốn phân chia thì cũng là đi ra ngoài tự lập môn phái, tại sao lại đi theo ngươi?
Ngươi lấy thân phận gì?

âu Dương không thèm để ý đến những ánh mắt xung quanh nào, hắn đi tới trước mặt Tuệ Trí, nhìn Tuệ Trí trước mắt rồi nói: “Tuệ Trí chủ trì thông thần bí pháp, có thể thành việc lớn, nhưng cuối cùng không làm cho ta vui, cho nên ta mới có thể đưa ra dị nghị!”
Tuệ Trí cũng nhìn âu Dương giống như nhìn thằng ngốc, nói thế nào thì mình cũng là một trong mười tám vị chủ trì của Đại Linh sơn tự, cho dù là tư lịch còn ít nhưng cũng là người trong Phật môn.
âu Dương tính là cái gì, nhiều nhất cũng chỉ là một đệ tử trên đỉnh núi của Thanh Vân tông, cũng không phải là người trong Phật môn, vậy mà cũng dám nói xằng nói bậy ở chỗ này?
Chẳng lẽ bởi vì không giết được mình, kế hoạch thất bại, hắn tức giận đến mức phát điên luôn rồi?
âu Dương cười hì hì, sau đó nói: “Có phải các ngươi cảm thấy ta không phải người trong Phật môn, không xứng để nói những lời này không?”
Hỏi cái này giống như đang nói nhảm vậy!
âu Dương lại xoay người nhìn xung quanh sau đó dương dương đắc ý nói: “Vậy nếu ta là Thánh tử Phật môn thì mọi người sẽ không có nghi vấn gì chứ?”
!!!
Cuối cùng cũng có một trận huyên náo vang lên trong Đại Hùng bảo điện, nhưng đó cũng không phải tranh luận, mà là đang kêu gào dùng biện pháp gì đó để đuổi âu Dương ra ngoài!
Ở trong chủ điện Đại Linh sơn tự nói xằng nói bậy như vậy, chẳng khác nào đi ị trên bàn cơm.
Người này đến chỉ khiến người ta chán ghét!
Ngươi là Thánh tử Phật môn?
Vậy ta chính là Phật Tổ!
Rốt cuộc tăng nhân lông mày trắng cũng không nhịn được nữa mà đứng lên, nhìn Động Hư Tử hỏi: “Thanh Vân chưởng giáo, nếu như hôm nay hai người các ngươi đến đây xông vào thánh địa Phật môn ta để khi dễ Phật môn ta, vậy thì hôm nay hai người các ngươi cũng không cần rời đi nữa!”
Động Hư Tử đã sớm quen thói lão tử đứng đầu thiên hạ, vung ống tay áo cười híp mắt nói: “Ồ? Vậy sao? Ta xem ta muốn đi, có con lừa trọc nào dám ngăn cản ta!”
Hai hàng lông mày của tăng nhân lông mày trắng run rẩy, nhưng đối mặt với trần nhà chiến lực tu hành giới trước mắt này, cuối cùng hắn cũng không đủ niềm tin.
âu Dương nghe tiếng huyên náo của cả đại điện, cũng lười mở miệng tranh luận.
Nhìn về phía tượng Phật lớn ngồi ngay ngắn trong Đại Hùng bảo điện, cao giọng nói: “Ta nói ta là Thánh tử Phật môn, đó là chính miệng Đạt Ma lão nhân gia đã hứa với ta!”
âu Dương vừa dứt lời, âm thanh trong đại điện ngưng trệ, ngay sau đó tiếng mắng chửi lại nổi lên ở xung quanh.
“Ngày hôm qua Đạt Ma lão nhân gia hắn còn báo mộng nói với ta rằng muốn dùng một Hàng Ma xử đập chết ngươi!”
“Mau cút đi, đạo môn bại hoại!”
“Ức hiếp Phật môn ta không người? Ba mươi năm Hà Đông…”
“Câm miệng đi, ngươi cũng hơn tám trăm tuổi còn ba mươi năm Hà Đông Hà Tây!”

Động Hư Tử nghe âu Dương nhắc tới Đạt Ma, trong mắt hiện lên một tia đau thương, ngay sau đó lại khôi phục nguyên trạng.
Điều động đầy đủ cảm xúc của người xem ở đây, để cho cảm xúc của bọn họ đạt tới một đỉnh điểm, sau đó ở một đỉnh điểm đó dùng sự thật tàn nhẫn vả vào cái miệng rộng của bọn họ, rồi cho bọn họ một chấn động lớn nhất.
âu Dương chính là người từng trải với việc dẫn dắt cảm xúc, kiếp trước mỗi lần học sinh tổ chức náo loạn bỏ học đều không thể thiếu mình.
Dù sao lão sư và hiệu trưởng lại không có biện pháp gì với mình.
Ai bảo kiếp trước mình là cô nhi?
Hiện tại cảm xúc của tất cả mọi người ở đây đều bị âu Dương lôi kéo tới đỉnh điểm, tất cả tăng nhân đều hận không thể chém đầu chó của âu Dương ở trước mặt tượng Phật, để bồi thường cho Phật Tổ!
Nhưng khi ánh sáng Phật màu vàng sáng lên, tất cả mọi người kinh ngạc há to miệng, cũng không phát ra được âm thanh nào nữa.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy có một đóa hoa sen màu vàng sáng lên ở đỉnh đầu âu Dương!
Đóa hoa sen màu vàng kia phát ra ánh sáng Phật nhu hòa, mà ở trong ánh sáng Phật cũng ẩn chứa vô số chí lý Phật môn, chỉ được ánh sáng Phật chiếu rọi, những nghi hoặc mấy năm nay về kinh Phật đều như nhận được giải đáp trong trái tim mình.
Đóa hoa sen màu vàng này chính là chí bảo Phật môn!
Kim Liên Công Đức mười hai cánh!
Trong truyền thuyết chỉ có Thiên Mệnh chi Tử chân chính của Phật môn mới được thừa nhận, cũng như có thể triệu hoán ra ở trong Đại Hùng bảo điện!
Cho dù là Tuệ Trí ngồi bất động ở trong Đại Hùng bảo điện mới khiến cho Kim Liên Công Đức mười hai cánh phát ra ánh sáng.
Nhưng vẫn không thấy hình dáng!
Mà hiện tại đóa hoa sen màu vàng này lại lẳng lặng nở rộ ở trên đỉnh đầu âu Dương, giống như một chiếc vương miện tỏ rõ Kim Liên đã lựa chọn chủ nhân của nó!
“Hiện tại lão tử chính là cha của các vị đang ngồi! Hiện tại con mẹ ai còn có ý kiến? Còn có ai?!!” Giọng nói kiêu ngạo của âu Dương quanh quẩn trong toàn bộ đại điện.
Nhưng lại không có bất luận kẻ nào đáp lại hắn, tất cả mọi người trong đại điện đều bị Kim Liên Công Đức mười hai cánh hiện thế ở trước mắt làm cho kinh ngạc!
Trong truyền thuyết Kim Liên xuất thế đại biểu cho Phật môn đại hưng!
Mà người Kim Liên lựa chọn chính là người dẫn dắt Phật môn đi về phía hưng thịnh.
Ánh mắt mọi người lại hội tụ trên người âu Dương cà lơ phất phơ.
Chẳng lẽ thiếu niên miệng đầy thô tục, thái độ kiêu ngạo trước mắt này thật sự là Thánh tử Phật môn?
Phật Tổ ngài chưa tỉnh ngủ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận