Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 402: Ban thưởng bảo vật

âu Dương nhíu mày nhìn Động Hư Tử, giống như việc cứu vớt thiên hạ biến thành trách nhiệm đương nhiên của những tu sĩ mạnh. Chuyện này ở kiếp trước nghe giống trò đùa nhưng ở đây thì trở thành hiện thực.
Dù là Động Hư Tử hay sư nương ở Vạn Yêu quốc, Hồ Vân hay những tu sĩ mạnh mà hắn chưa từng gặp đều bởi vì lý tưởng cao cả này mà cam tâm từ bỏ tu vi suốt đời thậm chí cả mạng sống. Ngoài ra, không chỉ là mạng sống của bọn họ mà bọn họ còn dùng mạng sống của người thân, đệ tử để làm thủ đoạn. Nhưng để thực hiện việc lớn thì đều được gọi là cao cả.
Lý tưởng cao cả giống như ép buộc này khiến âu Dương cảm thấy buồn nôn và chán ghét.
"Vì thiên hạ trong miệng các ngươi mà kẻ trước chết, người sau tiến lên tiếp tục chết, đây là cứu vớt thiên hạ sao? Các ngươi có phải già rồi nên hồ đồ không?" âu Dương lạnh lùng hỏi Động Hư Tử.
Động Hư Tử cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm âu Dương, nói: "Tiểu tử, ngươi từ nhỏ lớn lên ở Thanh Vân tông, ngươi nhìn thấy thế giới bên ngoài chưa? Ngươi cho rằng bên ngoài cũng giống chín thánh địa lớn sao? Ngươi đứng tại trên núi cao nhìn xuống chúng sinh thì cho rằng chúng sinh giống như những gì ngươi ngươi thấy sao?"
âu Dương im lặng, hắn rất ít đi ra ngoài, tận mắt nhìn thế giới này, trên tấm bản đồ kia, Thanh Vân tông rộng bát ngát chỉ chiếm vị trí hình tam giác nhỏ trên thế giới này. Bây giờ âu Dương biết thế giới này lớn đến mức nào nên hắn không có cách xác nhận mình có làm đúng hay không?
"Tiểu tử, ta biết rõ ngươi có bí mật của mình, giống như Hồ Vân, các ngươi là người giống nhau, nhưng ngươi có nghĩ vì sao Hồ Vân có thể lựa chọn như vậy không?" Động Hư Tử tiếp tục hỏi âu Dương.
âu Dương càng không thể phản bác khi nghe Động Hư Tử nhắc tới Hồ Vân. Cùng là người xuyên việt đồng hương, nhưng hình như Hồ Vân vĩ đại hơn hắn rất nhiều.
âu Dương đứng lên thấp giọng nói: "Ta không thể phản bác ngươi, nhưng trong chuyện này, chắc chắc có chỗ sai, ta sẽ tìm ra, giải quyết nó, sau đó vả mặt các ngươi."
âu Dương nói xong, quay người rời khỏi chủ điện.
Động Hư Tử lẳng lặng nhìn âu Dương rời đi, trong lòng than nhẹ, thế giới này làm gì có đúng sai, phân biệt đúng sai cũng là một loại sai.
"Tiểu tử, Độ Kiếp tầng chín cũng có khoảng cách!" âu Dương vừa bước ra cửa điện thì tiếng Động Hư Tử truyền đến. Giống như đang khoe khoang cảnh giới của hắn, cũng giống đang nhắc nhở âu Dương một số chuyện.
Khi cửa điện đóng lại, Động Hư Tử cũng biến mất ở sau cửa.
âu Dương thở phào nhẹ nhõm, từ Thanh Vân phong nhìn về phía xa, trong dãy núi non trùng điệp không thấy rõ Tiểu Sơn phong.
"Đại sư huynh! (Huynh trưởng!)" Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh thấy âu Dương đi tới, lập tức tiến lên chào hỏi.
âu Dương xua tay, đưa hồ ly con trong ngực cho Trần Trường Sinh, chợt nhìn hai sư đệ nói: "Ta phải đi, lần này chẳng những muốn đi giúp Đồ Đồ tìm phương pháp thức tỉnh huyết mạch hoàn mỹ, ta cũng chuẩn bị đi tìm hiểu đạo của ta!"
"Đạo?" Trần Trường Sinh và Lãnh Thanh Tùng liếc nhau, đồng thời thấy đối phương kinh ngạc, Đại sư huynh từ khi gia nhập môn tới bây giờ đã vài chục năm chưa hề học đạo, vậy mà bây giờ mở miệng nói hắn muốn đi tìm đạo.
Hai người phản ứng đầu tiên không phải Đại sư huynh (huynh trưởng) thông suốt mà ngược lại lo lắng, có phải đã xảy ra chuyện gì quan trọng khiến Đại sư huynh (huynh trưởng) không thể nói thẳng.
âu Dương vừa định đi tìm Triệu Tiền Tôn thì thấy Triệu Tiền Tôn mặc áo xanh lam đã vung thuổng sắt trà trộn vào đệ tử bảo vệ trận pháp.
"Mình càng nhìn tiểu tử này càng cảm thấy không vừa mắt!" âu Dương lầm bầm một tiếng, vừa định hô Triệu Tiền Tôn thì thấy Triệu Tiền Tôn đang tán gẫu đột nhiên bay lên.
Triệu Tiền Tôn hoảng sợ hô to, đệ tử bảo vệ trận pháp thì nhìn vị sư huynh đột nhiên xuất hiện này bỗng nhiên bay lên trời.
Triệu Tiền Tôn biến mất trong mây trắng.
"Là chưởng môn!" Trần Trường Sinh thấy Triệu Tiền Tôn biến mất, nhỏ giọng nói với âu Dương.
"Vậy chúng ta về Tiểu Sơn phong đi, dù sao lão đầu mới có thêm nhi tử, cũng muốn trò chuyện!" âu Dương vung tay lên, mang hai người rời khỏi Thanh Vân phong.
Triệu Tiền Tôn bị một luồng lực lượng mạnh không thể chống lại đưa đến giữa mây trắng, rơi vào đám mây giống như rơi vào trên bông, hắn mờ mịt ngồi tại chỗ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Rốt cuộc thì tiểu tử ngươi có chỗ nào tốt mà lại được Hồ Vân coi trọng như vậy?" Động Hư Tử đột nhiên xuất hiện trên đám mây, ngạc nhiên hỏi Triệu Tiền Tôn.
"Sư phụ, sao ngài nói vậy, ta là đệ tử thân yêu nhất mà ngài chưa từng gặp mặt..." Triệu Tiền Tôn nghe Động Hư Tử hỏi, vội giải thích.
"Được rồi, dừng lại, ngươi lấy được truyền thừa của ta và Hồ Vân, tự nhiên xem ngươi như nửa đệ tử của ta, ngươi không cần nói nữa!" Động Hư Tử cau mày đánh gãy lời giải thích sứt sẹo của Triệu Tiền Tôn.
Triệu Tiền Tôn cười hì hì rồi không quan tâm mà ngồi đó, nhìn Động Hư Tử.
Vị này là chưởng môn Thanh Vân tông mà bên ngoài đồn là người tạo nên kì tích, người mạnh nhất thiên hạ sao?
Hắn thấy cũng không có gì đặc biệt.
Hắn còn nghĩ người này sẽ mọc ra ba đầu sáu tay!
Triệu Tiền Tôn nhìn Động Hư Tử thì Động Hư Tử cũng quan sát Triệu Tiền Tôn.
Triệu Tiền Tôn có tư chất giống đại đệ tử Lăng Phong của mình, kém hơn nội gián ma tộc Tổ Uyên rất nhiều. Đôi mắt gian xảo khiến người ta cảm thấy tiểu tử này có rất nhiều âm mưu quỷ kế, không phải người tốt lành gì. Phong cách làm việc và tính cách rất giống thằng nghịch tử âu Dương kia!
Hả?
Rất giống thằng nghịch tử âu Dương kia?
Động Hư Tử giống như phát hiện cái gì, ánh mắt vui mừng nhìn Triệu Tiền Tôn, bỗng thấy đôi mắt đang láo liên tính kế kia rất dễ nhìn.
"Tiểu tử, ngươi tên gì?" Động Hư Tử hiền lành hỏi.
"Triệu Tiền Tôn!" Triệu Tiền Tôn vội vàng đáp, trong lòng âm thầm ngạc nhiên, sao vị chưởng môn Thanh Vân tông này nhìn mình càng ngày càng nhiệt liệt như vậy?
"Triệu Tiền Tôn? Là cái tên rất hay, nếu ngươi lấy được truyền thừa của ta thì ta cũng được coi là sư phụ ngươi, nếu lần đầu gặp mặt, vậy ta tặng thứ này cho ngươi đi!" Hồ Vân giơ tay lên, một vệt ánh sáng bay tới chỗ Triệu Tiền Tôn.
Triệu Tiền Tôn né tránh không kịp, vệt ánh sáng bay thẳng vào cơ thể hắn. Hắn cuống quít, vội vàng nhắm mắt nhìn, chỉ thấy trong đan điền có một đóa hoa sen màu vàng. Trên đó có công đức chi khí mờ mịt, vô số pháp tắc kì diệu di chuyển giữa cánh hoa.
Dù Triệu Tiền Tôn không biết tác dụng của đóa hoa này nhưng cũng biết nó là bảo vật tốt!
Đồ được cho mà không lấy là thằng ngốc!
Triệu Tiền Tôn vui mừng, lập tức cảm ơn: "Đa tạ sư phụ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận