Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 404: Bái kiến Bạch nương nương

Trên đồng xu, âu Dương gối đầu lên chú chó cưng ngáy o o, trong khi đó, Triệu Tiền Tôn buồn bã nhìn về phía trước với vẻ mặt sầu khổ.
Không nói đến chuyện thế giới này rộng lớn như vậy, làm sao tìm được xà tinh cũng là một vấn đề, hơn nữa, cho dù tìm được, nghe nói xà tinh đã là đại yêu tu Hợp Thể từ lâu rồi.
Mình chẳng qua mới chỉ là Xuất Khiếu, muốn diệt trừ con xà tinh kia, chỉ sợ khó càng thêm khó.
Thời hạn một tháng có thực sự là đủ?
Triệu Tiền Tôn than thở cho số phận xui xẻo của mình, quay đầu nhìn âu Dương đang ngủ say, trong lòng càng thêm buồn bực, mỗi lần gặp phải cha nội này là không có chuyện gì tốt xảy ra cả.
Trong Bí cảnh tiên nhân, ngoại trừ lấy được một cái tua kiếm không biết dùng để làm gì thì không mò được thêm bất cứ thứ gì nữa, đi theo cha nội này còn khiến mình xém chút nữa đã bị giày vò đến chết.
“Sư huynh! Chúng ta sắp rời khỏi Thanh Vân tông, tiếp theo nên đi đâu?” Triệu Tiền Tôn lay âu Dương.
âu Dương ngái ngủ mở mắt ra, hơi bất mãn lên tiếng: “Ngươi kêu ta cùng ngươi đi trừ yêu, ngay chuyện yêu ma ở nơi nào cũng không biết, còn trừ cái rắm gì, về nhà chờ chết đi!”
Triệu Tiền Tôn cẩn thận cười hùa theo, lập tức mở miệng trả lời: “Không biết trên người sư huynh có đồ vật gì của con xà tinh đó không, ta có một cách để tìm ra xà tinh.”
“Đồ dùng cá nhân á? Ta cũng đâu phải biến… chờ một chút, đồ cá nhân…” âu Dương định nói mình không phải biến thái, cầm đồ dùng cá nhân của Thường Hiểu Nguyệt làm gì, thì đột nhiên nhận ra hắn thực sự có một món đồ của Thường Hiểu Nguyệt, còn là món đồ gần gũi bên người nàng!
âu Dương lục lọi không gian chứa đồ, từ trong không gian lấy ra một cái hộp gỗ, đưa cho Triệu Tiền Tôn.
Triệu Tiền Tôn mở hộp gỗ ra, sắc mặt tối đen, lập tức đóng hộp gỗ lại, kinh ngạc nhìn âu Dương nói: “Không ngờ sư huynh lại có sở thích này!”
Trong hộp gỗ không phải thứ gì xa lạ, chính là chiếc váy trắng mà lão nhị đã mặc vào lần đầu thử đồ nữ!
Sau khi lão nhị đổi quần áo, để lưu giữ lịch sử đen tối của hắn, âu Dương cố ý giữ lại chiếc váy trắng này.
âu Dương tức giận nói: “Sở thích cái gì, lão nhị nhà ta mặc chứ đâu phải ta mặc!”
Triệu Tiền Tôn sửng sốt một lúc, nghĩ đến Lãnh Thanh Tùng áo đen ôm kiếm nhìn tựa như một thanh lợi kiếm bén nhọn, không ngờ hắn lại bí mật có sở thích quái dị như vậy.
Thật sự là không cẩn thận đã nghe được một tin tức lớn.
Triệu Tiền Tôn lại mở hộp gỗ ra, hai tay tạo thành pháp quyết, ánh mắt lóe lên, dùng ngón tay làm kiếm, ra lệnh: “Vật tìm nguyên chủ!”
Chiếc váy trắng trong hộp gỗ chậm rãi bay lên, không có chút gió nhưng lại xoay chuyển, hai ống tay áo chỉ về phía nam.
Ngay khi chiếc váy trắng sắp bay đi, âu Dương lấy ra một cây gậy trúc từ trong không gian trữ vật, nhấc chiếc váy trắng lên, chiếc váy trắng bị gậy trúc trói buộc chỉ có thể liên tục vùng vẫy về phía nam.
Như lá cờ không gió mà phấp phới.
“Ha ha, cầm đi, khỏi phải nói, ngươi cầm cây gậy trúc này nhìn giống y như biến thái!” âu Dương nhìn Triệu Tiền Tôn cầm cây gậy trúc nói.
Triệu Tiền Tôn nhìn chiếc váy trắng tung bay trên gậy trúc, sắc mặt hắn cũng không đẹp đẽ gì, nhưng trước mắt không có biện pháp gì hay, vì vậy hắn dứt khoát cắm cây gậy trúc lên đồng xu.
Theo hướng mà gậy trúc bay, đồng xu cũng nháy mắt tăng tốc.
Hai người Trần Trường Sinh và Lãnh Thanh Tùng đi theo sau đồng tiền, thấy những đồng tiền trước mặt tăng tốc, cũng đồng thời tăng tốc độ ngự kiếm.
Khi Lãnh Thanh Tùng nhìn thấy cây gậy trúc dựng trên đồng xu, nhìn thấy chiếc váy trắng trên cây gậy trúc, hắn hoảng hốt giật mình trong lòng.
Không hiểu sao hắn có cảm giác đã nhìn thấy chiếc váy này ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
Tốc độ cũng không quá nhanh, bay mấy ngày đêm liên tục đến biên giới nhân gian, đến một thị trấn nhỏ, váy trắng hướng thẳng đến thị trấn nhỏ.
âu Dương và Triệu Tiền Tôn ngồi trên đồng xu tinh thần phấn chấn, nhìn về phía thị trấn nhỏ bên dưới.
Rõ ràng là một thị trấn nhỏ ở nhân gian, nhưng yêu khí tràn ngập khắp trấn, tựa như những đám mây dày đặc.
Người thường không thấy được, chỉ có tu sĩ biết vọng khí mới thấy được.
âu Dương không nhìn thấy cái rắm gì, nhưng hắn cảm thấy tòa thành nhỏ này thật sự quá bé nhỏ, thậm chí còn hơi đổ nát.
Nhưng Triệu Tiền Tôn càng nhìn, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng, yêu khí nồng đậm như vậy, nơi này rất có thể có đại yêu tu chiếm cứ!
Tu vi của tu sĩ ở nhân gian sẽ bị hạn chế, hắn là Xuất Khiếu, tự nhiên cũng chịu hạn chế, đến lúc đó sợ rằng không phải là đối thủ của nó!
Hắn không khỏi nhắc nhở âu Dương bên cạnh: “Sư huynh, nơi này đã là nhân gian, tu vi của chúng ta sẽ bị áp chế. Mặc dù chân nguyên chúng ta không bị giảm bớt, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể hành tẩu như Luyện Khí. Nếu gặp con đại yêu tu kia, chỉ tính thể lực thân xác, chúng ta sẽ chịu thiệt, phải hành sự cẩn thận!”
âu Dương ở một bên thản nhiên nói: “Được, được, đi thôi!”
Đồng xu đáp trên mộ đám mây, Triệu Tiền Tôn lấy pháp khí từ trong không gian trữ vật, trang bị cho mình đến tận răng.
Còn âu Dương thì nắm lấy cây gậy trúc trên đồng xu, nhìn chiếc váy trắng bay vào trong thành.
Trong hai người, một là đạo sĩ trên người treo đầy pháp khí, một là công tử ca ca mặc thanh sam, thu hút sự chú ý của không ít người đi đường.
Nhất là công tử ca ca trông có vẻ phóng đãng đang vác một cây gậy trúc, phía trên gậy buộc một chiếc váy trắng.
Nhìn sơ qua là biết tên này là một tay ăn chơi.
Mà đạo sĩ bên cạnh thì toàn thân đeo pháp khí, mỗi bước đi đều cẩn thận từng li từng tí, tựa như có một con cọp lớn có thể nhảy ra bất cứ lúc nào!
Khi hai người đến phía ngoài cổng thành, một miếu thờ nghi ngút khói hương đã thu hút sự chú ý của hai người.
“Bạch nương nương quan.”
“Bạch nương nương?” âu Dương tò mò nhìn vào bên trong, lập tức vui vẻ kinh ngạc.
Thật sự không tốn nhiều công sức để tìm, bỏ qua dòng người hành hương dài đến bất tận là thấy ngay bức tượng Thường Hiểu Nguyệt đang được cúng bái ở phía trong cùng của đại sảnh!
ây da, thật ly kỳ, đệ tử thân truyền của Vạn Yêu quốc chủ vậy mà lại làm thần tiên ở nhân gian!
Bạch nương nương?
Giờ chẳng lẽ lão nhị nên hát khúc Ngàn năm đợi một hồi() cho Thường Hiểu Nguyệt nghe?
(
)千 年 等 一 回 : Ngàn năm đợi một hồi (Ngàn năm đợi chờ) - nhạc phim Tân Bạch nương tử truyền kỳ.
âu Dương tò mò túm lấy một vị khách hành hương, giả bộ nhiệt tình hỏi: “Lão ca, vị Bạch nương nương này là ai?”
Người đàn ông trung niên bị túm lấy, hắn mặc đồ nông dân, khi nhìn thấy âu Dương ăn mặc như một vị công tử, tay còn giơ một chiếc váy trắng không đứng đắn, lập tức giận dữ nói: “Bạch nương nương chính là Bạch nương nương cứu khổ cứu nạn!”
Một thỏi vàng lắc lư trước mặt tên nông dân, hắn cũng trở nên nhiệt tình, nhanh nhảu nói: “Bạch nương nương có năng lực rất lớn, không những có thể làm mưa mà còn có thể chữa bệnh, nghe bảo còn có thể cầu con cầu phúc, giải điềm hung!”
Tên nông dân mỉm cười nhận lấy vàng, thiên ân vạn tạ âu Dương rồi rời đi.
âu Dương híp mắt nhìn Bạch nương nương, không biết đang suy nghĩ gì.
Mà Triệu Tiền Tôn ở bên cạnh đương nhiên hiểu thứ gọi là Bạch nương nương có thể chính là con xà tinh kia, nhưng không ngờ xà tinh này lại có thể mê hoặc người phàm chế tạo Kim Thân cho ả.
“Sư huynh, xà tinh này thoạt nhìn hết sức gian xảo, chúng ta vẫn nên vào thành bàn bạc kỹ càng đi!” Triệu Tiền Tôn nói.
âu Dương vác gậy trúc lắc đầu nói: “Không được, hôm nay ấy à, ta muốn bài trừ phong kiến mê tín vì bách tính nơi đây!”
Nói xong, âu Dương hét thẳng vào những người hành hương trong chùa:
“Mọi người bên trong nghe đây! Các người hồ đồ mê muội quá! Làm sao các người có thể tin vào những thứ đồ phong kiến ​​này được?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận