Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 406: Xung đột

Nghe âu Dương nói thế, Thường Hiểu Nguyệt vốn còn đang thút thít trong nháy mắt bộc phát một luồng huyết khí mãnh liệt, quét về phía âu Dương.
Mặc dù cảnh giới của nàng bị giới hạn chỉ còn Trúc Cơ, nhưng thân là đại yêu tu Hợp Thể, sức mạnh thể chất của nàng cũng là mối nguy cực kỳ đáng sợ.
Hơn nữa, Thường Hiểu Nguyệt đã thức tỉnh tên thật, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh đối mặt với huyết khí bạo phát của Thường Hiểu Nguyệt cũng phải mất đi sức chiến đấu.
Nhưng âu Dương lại ấn Thường Hiểu Nguyệt xuống, giơ nắm đấm, nhẹ giọng nói: “Ta biết ngươi rất vội, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ giết ngươi, ngươi trốn không thoát đâu!”
“Chúng ta nhất định phải đến mức này sao?!” Đôi mắt Thường Hiểu Nguyệt đã biến thành mắt rắn, hé miệng lộ ra hai nanh rắn, oán hận nhìn âu Dương mà hỏi.
“Ý của Sư nương là vậy!” Chân nguyên trong cơ thể âu Dương khuấy động, chân nguyên hóa thành một bàn tay khổng lồ tóm lấy Thường Hiểu Nguyệt.
Đôi con ngươi rắn của Thường Hiểu Nguyệt co rụt lại, nếu nàng bị bàn tay khổng lồ dày đặc chân nguyên như vậy tóm được, nàng chắc chắn không thể thoát ra, nàng hóa thành một tia sáng đỏ trốn thoát khỏi bàn tay đang giơ nắm đấm của âu Dương.
Pho tượng điêu khắc xấu xí kia bị bàn tay chân nguyên của âu Dương bóp thành bột phấn.
Thường Tiếu Nguyệt cuốn lên một luồng gió đen bay ra bên ngoài, nàng không muốn giao thủ với âu Dương, âu Dương là người cực kỳ quan trọng, dù là với Hồ Vân hay là tiểu nam nhân nhà nàng.
Mà Triệu Tiền Tôn thân treo đầy pháp khí đang đứng quan sát ở bên ngoài, nhìn thấy một cơn gió đen định bay ra ngoài, sắc mặt căng thẳng, hai tay thủ thế niệm pháp quyết, khẽ quát một tiếng hạ lệnh.
Vô số pháp khí bay về phía Thường Hiểu Nguyệt, Thường Hiểu Nguyệt chẳng thèm để những pháp khí cấp thấp này vào mắt, đuôi rắn chân thân từ bên trong luồng gió đen quét qua.
Những pháp khí cấp thấp đó cùng với Triệu Tiền Tôn bị quét bay ra ngoài.
Ở trên trời, hai người Trần Trường Sinh và Lãnh Thanh Tùng đang quan sát, nhìn thấy luồng gió đen nồng nặc yêu khí thổi đến thì lập tức hành động, Đại sư huynh (huynh trưởng) nhà mình đã đàm phán không thành công với con đại yêu tu đang chiếm cứ nơi này.
Lãnh Thanh Tùng đặt tay lên chuôi kiếm, chuẩn bị lao ra, nhưng khi nhìn thấy chủ nhân luồng gió đen đó là Thường Hiểu Nguyệt, gương mặt lạnh lùng của hắn tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Huynh trưởng nhà mình tới đây để gặp Hiểu Nguyệt?
Nhưng vì sao đột nhiên lại đánh nhau?
Lãnh Thanh Tùng dừng lại một chút, Trần Trường Sinh bên cạnh đã ra tay.
Trần Trường Sinh không quan tâm đối phương rốt cuộc là ai, nếu đã xích mích với Đại sư huynh, mặc kệ thế nào, cũng đã đến lúc mình phải ra tay!
Trong tay Trần Trường Sinh xuất hiện trận pháp Tam Tài, chuẩn bị vây khốn luồng gió đen Thường Hiểu Nguyệt biến thành.
Một bao kiếm chặn ngay trước mặt Trần Trường Sinh, Lãnh Thanh Tùng mở miệng nói: “Ta lên!”
“?”
Trần Trường Sinh nhìn Lãnh Thanh Tùng đang chặn trước mặt mình, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, đối mặt với chuyện của Đại sư huynh, vậy mà Nhị sư huynh không lao ra đầu tiên, ngược lại còn chắn trước mặt mình?
Và dù nói thì nói thế, nhưng Lãnh Thanh Tùng lại không có bất kỳ động tác gì, giống như là đang quyết định một chuyện rất khó khăn, sau đó hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh đuổi theo luồng gió đen kia.
âu Dương ôm Tịnh Tử, hô to gọi nhỏ từ trong miếu chạy ra, khi thấy luồng ánh sáng xanh đuổi theo luồng gió đen kia, hắn lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
Khí tức của đạo ánh sáng xanh truyến đến rõ rành rành là lão nhị ngốc nghếch nhà mình!
Trời má, sao hắn lại tới đây?
Nghĩ đến chuyện mình bây giờ đang truy sát nàng dâu của lão nhị, còn bị lão nhị nhà mình tận mắt chứng kiến, âu Dương nháy mắt bó tay toàn tập.
âu Dương tức giận gọi: “Trường Sinh! Xuống đây!”
Thanh âm không lớn, nhưng âu Dương khẳng định Trần Trường Sinh có thể nghe được.
Lão nhị nhà mình đã đến đây, lão tam không đến cũng không được, âu Dương dùng đầu ngón chân cũng đoán được, lão tam chắc chắn đang meo meo ở quanh đây!
Quả nhiên, Trần Trường Sinh cùng với một con chim và một con khỉ ngồi xổm hai bên bả vai, từ trên đám mây đáp xuống, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
“Đại sư huynh!” Trần Trường Sinh lúng túng cười, thận trọng chào âu Dương.
“Tiểu tử ngươi không biết ngăn hắn lại à?” âu Dương nhìn Trần Trường Sinh, không nói nên lời.
Trần Trường Sinh tuyệt đối tin tưởng Lãnh Thanh Tùng, cam đoan với âu Dương: “Xà yêu kia nhiều nhất cũng chỉ là một đại tu sĩ Hợp Thể, Nhị sư huynh đã nửa đường cảnh giới Hợp Thể, hắn nhất định có thể chém chết nàng!”
“Chém được mới lạ!” âu Dương đau đầu nhìn về hướng luồng gió đen và đạo ánh sáng xanh kia bay đi, nhất thời không biết giải thích thế nào cho ổn.
Triệu Tiền Tôn bị đuôi rắn hất đi, giờ mới dám thận trọng ló đầu ra, trong lòng còn sợ hãi.
Chỉ vừa đối mặt thôi mình đã bị quét bay ra ngoài, hoàn toàn không có khả năng trả thù nữa.
Nếu như không có âu Dương, chuyện chém chết con yêu xà tinh này vốn là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
“Sư huynh, chúng ta có đuổi theo không?” Triệu Tiền Tôn nhìn thoáng qua phương hướng luồng gió đen biến mất và hỏi.
Trần Trường Sinh cũng nhìn về phía âu Dương, đợi âu Dương nói.
Không đợi âu Dương kịp nói, luồng ánh sáng xanh do Lãnh Thanh Tùng hóa thành lần nữa bay đến trước mặt ba người.
Lãnh Thanh Tùng sắc mặt âm trầm, từng bước một đi về phái âu Dương, kiếm khí tự do quanh thân, lửa giận bốc lên đỉnh đầu, khống chế kiếm ý trong cơ thể mình một cách hoàn hảo.
“Huynh trưởng, ta không thể ngăn cản nàng! Xin huynh trưởng trách phạt!” Lãnh Thanh Tùng sắc mặt tái nhợt đi đến trước mặt âu Dương, cúi đầu run rẩy nói với âu Dương.
âu Dương nhìn dáng vẻ căm phẫn của lão nhị trước mặt mình, lập tức cười ha ha thành tiếng, tiểu tử ngốc này do mình tự tay nuôi lớn.
Tính tình của hắn mình còn không biết sao?
Trong mắt tiểu tử này, không có gì mà hắn không ngăn cản được, hắn chỉ biết thẳng thừng truy sát đến cùng trời cuối đất!
Còn chưa đến nửa nén nhang đã chạy về nói không ngăn cản được?
âu Dương nhìn Lãnh Thanh Tùng đang cúi đầu chịu tội, đột nhiên muốn trêu đùa hắn, lạnh giọng hỏi: “Là không ngăn cản được, hay là không muốn ngăn cản? Hay là cố ý thả ra?”
Toàn thân Lãnh Thanh Tùng run lên, không phản bác, chỉ cúi đầu chờ đợi âu Dương mở miệng trừng phạt.
“Đại sư huynh, chuyện phát sinh đột ngột, Nhị sư huynh chưa kịp phản ứng cũng rất bình thường, vừa rồi ta đã phát ra người giấy đi theo luồng gió đen kia, cùng lắm thì chúng ta lại đuổi theo, nghiền nàng ta thành tro bụi!” Trần Trường Sinh thấy Lãnh Thanh Tùng biểu hiện bất thường, tưởng rằng Lãnh Thanh Tùng đang áy náy, vội vàng thay Lãnh Thanh Tùng giải thích.
Lãnh Thanh Tùng đang cúi đầu và âu Dương đều đồng thời co rút cơ mặt, vậy mà quên mất, tiểu tử này làm việc chu đáo chặt chẽ, tỉ mỉ đến mức một giọt nước cũng không lọt.
âu Dương đi đến trước mặt Lãnh Thanh Tùng, vỗ bả vai Lãnh Thanh Tùng rồi nói: “Được rồi, được rồi, vốn chỉ đùa giỡn với nàng thôi, sau đó đi tìm sư nương giao nộp, cũng không phải thật sự muốn giết nàng!”
Lãnh Thanh Tùng nghe được lời âu Dương vừa nói, trong lòng lập tức thở phào một hơi, ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy cặp mắt đùa bỡn của âu Dương, vẻ mặt vốn lạnh lùng nháy mắt đỏ bừng lên.
“Ô, lớn rồi sao?” âu Dương trêu tức nhìn Lãnh Thanh Tùng.
“Huynh trưởng…” Lãnh Thanh Tùng khẩn cầu, thanh âm nhỏ như muỗi.
âu Dương nhìn về phương hướng Thường Hiểu Nguyệt chạy trốn, mặt lộ ra biểu tình kì quái, lấy ra một cuộn giấy cáo thị màu vàng mà nói:
“Chỗ này gọi là Đại Chu sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận