Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 415: Đoan Ngọ

Sư phụ quay lưng, vô số người truy sát, khiến Thường Hiểu Nguyệt một đường trốn chạy cũng hơi mỏi mệt, nhưng lúc này trong lòng nàng lại có chút vui mừng nho nhỏ.
Chí ít trên thế giới này vẫn còn có người quan tâm mình!
Mà người quan tâm mình cũng chính là người mình quan tâm!
Không chuyện gì khiến nàng vui vẻ như chuyện này!
Mắt Thường Hiểu Nguyệt cong cong hình trăng lưỡi liềm, nàng hơi mỏi mệt sau vô số lần xuyến phá bước nhảy không gian, lại còn bôn ba lên đường.
Chỉ cần đến được kinh đô nhân gian, dựa vào khí vận nhân gian, mặc dù tu vi bị kéo thấp cùng cực, nàng vẫn sẽ bất bại như cũ!
Nàng vốn không muốn liên lụy quá nhiều người nên mới quanh quẩn ở biên giới nhân gian, để tránh né sự truy sát từ Vạn Yêu quốc, nhưng âu Dương đến, lại khiến nàng chỉ có thể tiến thêm một bước sâu hơn vào nhân gian.
Càng đi về phía kinh đô, Thường Hiểu Nguyệt càng cảm giác trong lòng thêm nặng nề, dường như có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng nàng.
Lần trước vào nhân gian, nàng cũng có cảm giác giống như vậy, chỉ là không hoảng loạn như bây giờ.
Có lẽ là do mục đích nàng đến nhân gian lần này không giống lần trước chăng?
Trong lòng ngổn ngang, nhưng chân chưa từng ngừng, từng tòa thành trì của con người không ngừng xuất hiện trước mắt nàng, thành trì ngày càng cao, ngày càng hùng vĩ.
Càng đi về phía trước, nàng càng cảm nhận rõ ràng cổ áp lực vô hình kia, khiến thân là đại tu sĩ như nàng cũng hãi hùng khiếp vía.
Yêu đan trong cơ thể không thể vận hành trơn tru, yêu nguyên bị ép chặt trong Đan Điền.
Thường Hiểu Nguyệt không thể không hạ mây đáp xuống, dựa vào chân nguyên mỏng manh nhảy về phía trước.
Trên đường, kẻ đến người đi, ngựa xe như nước, hàng rong nhiều vô số kể.
Nhân gian náo nhiệt hấp dẫn hơn nhiều so với chốn tu hành lạnh lẽo.
Bởi vì không thể phi hành, không biết phương hướng ở đâu, thế nên Thường Hiểu Nguyệt đành phải đi bộ trên đường, một thân váy đỏ hơi xốc xếch, có vẻ hơi chật vật.
Dung nhan tuyệt thế, lại thêm khuôn mặt nhỏ lúng túng, khiến cho con đường vốn rất huyên náo ngay lập tức yên tĩnh trở lại.
Khí chất đại tu sĩ xuất trần, cùng với dung mạo trời sinh, Thường Hiểu Nguyệt đứng trên đường tựa như là hạc giữa bầy gà.
Người bình thường nhìn thấy Thường Hiểu Nguyệt cũng không sinh ra nổi một tí lòng dâm ô khinh nhờn nào, chỉ có thể yên lặng cảm thán ở trong lòng, người nào mới có diễm phúc lấy được tuyệt đại giai nhân thế này đây!
Thường Hiểu Nguyệt bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, nàng hừ lạnh một tiếng, lấy mũ rộng vành và khăn che mặt từ trong không gian trữ vật ra, một bước nhảy lên tán cây bên đường, không ngừng nhảy vọt về phía trước.
Mỗi một bước đều nhảy xa đến mấy chục thước, trong nháy mắt liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Những người vốn có tâm tư khác thường với nàng cũng phải bỏ ngay suy nghĩ đó.
Tuyệt đại giai nhân thế này, lại còn là võ lâm cao thủ!
Tuy nhân gian không thể tu hành, nhưng võ đạo chưa biến mất, võ giả trong nhân gian cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Khinh công ấy à, những cao thủ kia không phải đều thích bay qua bay lại trên trời hay sao?
Thường Hiểu Nguyệt đột nhiên xuất hiện đối với bọn hắn mà nói, chỉ là nhiều thêm một đề tài nói chuyện sau bữa ăn, cũng không tạo ra được bao nhiêu gợn sóng.
Thay vì hy vọng vào một người xa vời không có được, chi bằng bước chân nhanh nhẹn thêm tí mà đi đường của mình.
Thành trì càng ngày càng hùng vĩ, cũng càng ngày càng phồn hoa, Thường Hiểu Nguyệt đứng trên một cây đại thụ, trông về một tòa thành trì khổng lồ ở phía xa, nàng đã đến kinh đô Đại Chu.
Quốc sư của Đại Chu?
Thường Hiểu Nguyệt không quá quen thuộc với nhân gian này, thậm chí nếu không phải là bởi vì nàng (chưa từng đến nhân gian khác) chỉ ghé qua nhân gian này, không thì lần này nàng cũng sẽ chẳng đến đây.
Có lẽ vì nàng có công phù hộ tòa thành nhỏ kia, chính quyền mới xây dựng này tựa hồ cũng phân tán quyền lực bên ngoài, không lâu sau đã hạ chỉ mời nàng đến kinh đô đảm nhiệm chức Quốc sư của Đại Chu.
Thường Hiểu Nguyệt không có cảm giác ham muốn thế tục quyền lợi, nàng chỉ muốn tránh né truy sát, không có hứng thú gì với chuyện này.
Nhưng bây giờ đảm nhiệm cái gọi là Quốc sư Đại Chu lại là con đường tốt nhất dành cho nàng!
Thường Hiểu Nguyệt đi vào toà thành kinh đô này, bốn phía truyền đến mùi vị và cảm giác khiến nàng cực kì không thoải mái.
Xem xét xung quanh, nàng phát hiện người phàm xung quanh dường như đang tổ chức lễ hội.
Trẻ con đeo túi thơm, vui cười thả diều giấy, rồng giấy.
Người lớn luộc các loại thảo mộc và làm bánh bao bằng lá tre.
Mùi khiến nàng cảm giác không thoải mái chính là mùi từ bên trong vô số căn nhà truyền đến.
Thường Hiểu Nguyệt vào trong một quán trọ, học theo thực khách bên cạnh kêu vài món đồ ăn thức uống, nàng hết sức hứng thú gọi tiểu nhị quán trọ đang xoay mòng bận bịu đến hỏi: “Người trong thành đang làm gì? Hôm nay là ngày gì?”
Bởi vì bận rộn cho dịp lễ hội, tiểu nhị quán trọ vốn cũng không muốn trả lời câu hỏi nghe hơi ngu ngốc của Thường Hiểu Nguyệt, nhưng nhìn thấy dáng người mỹ lệ của nàng, dù không nhìn thấy khuôn mặt, thanh âm nàng lại như tiếng chim hoàng oanh hót, hắn vẫn không nhịn được mà cười trả lời: “Cô nương đừng đùa như vậy, giờ sắp đến Đoan Ngọ, đương nhiên là phải ăn Tết Đoan Ngọ rồi!”
“Đoan Ngọ?” Thường Hiểu Nguyệt chớp mắt, đây là lần đầu tiên Thường Hiểu Nguyệt nghe đến ngày lễ này.
“Đoan Ngọ phải làm những gì?” Thường Hiểu Nguyệt tò mò hỏi.
Câu hỏi ngốc bạch ngọt() khiến cho tiểu nhị quán trọ trợn trắng mắt, tức giận nói: “Đoan Ngọ đương nhiên là ăn bánh ú, uống rượu hùng hoàng, treo lá ngải cứu, chèo thuyền rồng!”
(
) Ngốc bạch ngọt: ngốc nghếch, ngây thơ, ngọt ngào, thường chỉ người đơn thuần không có tâm cơ
Nghe được câu trả lời của tiểu nhị quán trọ, Thường Hiểu Nguyệt nhịn không được mà nhíu mày, Thường Hiểu Nguyệt ngược lại không có hứng thú gì với những thứ gọi là bánh ú, thuyền rồng.
Nhưng hùng hoàng và lá ngải cứu lại là thứ mà rắn, chuột và côn trùng không thích nhất, mặc dù nàng đã sớm tu thành yêu tu, sẽ không bị những thứ này tổn thương.
Nhưng hiện giờ thực lực bị áp chế đến cực thấp, cho nên thân thể vẫn là sẽ theo bản năng phản ứng với những thứ nàng ghê tởm một cách tự nhiên này.
Nàng ngồi tại ban công lầu hai, nhìn đám đông huyên náo phía dưới, nghe chiêng trống thỉnh thoảng vang lên, tiếng khua mái chèo thuyền rồng.
Thường Hiểu Nguyệt thân là yêu tu không khỏi cảm thấy bực bội, nàng dường như không hợp với nơi này!
Để lại một khối vàng rồi nhảy ra ban công, Thường Hiểu Nguyệt bay về phía tòa nhà quan trọng nhất ở kinh đô.
Lướt qua vô số căn phòng, đi trên con đường hoàng gia rộng rãi, đập vào mắt nàng chính là một tòa hoàng thành vàng óng ánh!
Đại Chu kế thừa tất cả di sản của Đại Đường, bao gồm cả tòa hoàng thành truyền thừa đã mấy trăm năm này, phía trên hoàng đô, vô số binh sĩ giáp đen đang đứng thẳng.
Đại môn sắc đỏ, còn chưa kịp tu sửa, phía trên phủ đầy dấu tích của những mũi tên còn lưu lại.
Thường Hiểu Nguyệt hiếu kỳ đến gần đại môn đỏ rực, nhưng nàng còn chưa tới gần, một tiếng quát lạnh lùng vang lên: “Người nào tự tiện xông vào hoàng đô!”
Cùng với tiếng hét vang lên chính là tiếng dây cung bị kéo căng, tiếng trường kiếm ra khỏi vỏ.
Vô số binh sĩ giáp đen cầm vũ khí trong tay, nhìn về phía Thường Hiểu Nguyệt tay không tấc sắt đang đứng trước hoàng thành.
Thường Hiểu Nguyệt nhíu mày, muốn lấy ra bảng cáo thị Đại Chu phát cho nàng, lúc này mới đột nhiên nhớ tới, cuộn cáo thị kia đã bị nàng tiện tay ném vào miếu Bạch nương nương.
Giương mắt nhìn thoáng qua hắc giáp sĩ đứng dày đặc trên tường thành, mình xem như nàng mạnh mẽ xông lên cũng phải tốn rất nhiều sức lực.
Đang lúc Thường Hiểu Nguyệt quyết định chuẩn bị xông vào, đại môn sơn đỏ sắc từ từ mở ra, một người đàn ông trung niên với bộ râu dài nhìn nàng với ánh mắt lấp lánh.
“Thế mà lại là Bạch nương nương điện hạ?” Người trung niên mỉm cười hỏi.
Thường Hiểu Nguyệt cau mày chất vấn: “Ngươi là người phương nào?”
Người đàn ông trung niên cười ha hả chắp tay trả lời:
“Lễ Bộ thị lang, Dương Đống bái kiến điện hạ!”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận