Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 420: Nhân gian có đồng ý hay không

âu Dương rút chú chó từ bên hông ra đập Triệu Tiền Tôn, động tác trong aty chợt dừng lại, không nói một lời nhìn về phía nơi xa.
Triệu Tiền Tôn đang ôm đầu, vẻ mặt ấm ức nhìn âu Dương, không biết âu Dương lại nổi điên chuyện gì.
Hắn chỉ tốt bụng lấy từ không gian trữ vật ra một cái kiếm tuệ có được từ trong bí cảnh tiên nhân, chỉ nghĩ xem thứ này có thể giúp ích gì cho kiếm tu áo đen kia không.
âu Dương lại đột nhiên giận dữ, rút con chó lạp xưởng cứng ngắc ở bên hông ra đập cho hắn một chó.
Con chó này đánh vào người thì không đau, nhưng hắn không chịu nổi khi con chó này còn biết mở miệng cắn người!
Trần Trường Sinh bên cạnh sắc mặt nghiêm trọng nói: “Đại sư huynh, huynh tiếp tục kéo dài thời gian không đi, có phải huynh muốn cho Nhị sư huynh tự đối mặt với chuyện này không?”
âu Dương yên lặng buông chân sau của Tịnh Tử ra, nhẹ giọng nói: “Đây là kiếp nạn lão đầu tử sắp xếp cho hắn, có qua được hay không phải xem bản thân hắn.”
Khi Hồ Vân trở về sơn môn, hắn từng hỏi qua chuyện về nhân gian, Hồ Vân cũng thoải mái thừa nhận.
Đây chính là kiếp nạn lão tính toán mưu toan vì Lãnh Thanh Tùng.
Nghe được đây là sắp xếp của sư phụ nhà mình, trong lòng Trần Trường Sinh hơi thả lỏng.
Nơi xa là khí tức khiến cho hắn phải hãi hùng khiếp vía, Trần Trường Sinh không khỏi lo lắng cho Lãnh Thanh Tùng.
“Nhưng an toàn của Nhị sư huynh…” Trần Trường Sinh muốn nói lại thôi.
âu Dương nở nụ cười nói: “Truy tìm đạo của chính mình vốn là chuyện cửu tử nhất sinh, vượt qua thì có thể tìm được đạo của mình, không độ qua được thì không phải vẫn còn chúng ta sao?”
Lời nói tràn đầy từ tin, khiến Trần Trường Sinh trong lòng nhẹ nhõm, nhưng cũng không thể không chuẩn bị một chút.
Trong mật thất tại Tiểu Sơn phong, hai người giấy một lớn một nhỏ đứng trước mặt Trần Trường Sinh.
Gương mặt tuấn tú của Trần Trường Sinh hiện lên vẻ ngưng trọng, hắn cũng không ngờ được, Lăng Phong đời này đổi tên lại có thể gây nên động tĩnh lớn như vậy!
Mà âu Dương dù đã khoác lác nói ra, hai tay khoanh trước ngực, bình tĩnh nhìn về hướng Đại Chu hiện tại, hai tay giấu trong tay áo lại run lên nhè nhẹ.
Đây là kiếp nạn Hồ Vân bày ra vì Lãnh Thanh Tùng, cũng là cơ hội để Lãnh Thanh Tùng hoàn toàn thoát ra khỏi số mệnh của hắn.
Là cơ hội mà Hồ Vân dùng tính mạng đổi lấy, vì thế âu Dương không có lý do gì để cắt ngang.
Nhưng khi lão nhị không độ qua được, có thể cứu vớt hắn ra được hay không, lại trở thành áp lực đè nặng lên âu Dương.
Thân là Lý Thái Bạch Vô Cấu Kiếm Tâm chuyển thế, số mệnh của Lãnh Thanh Tùng không phải là mở lại tiên môn sao?
Nếu mở ra tiên môn, vậy lão nhị nhà mình thuận thế lập tức thành tiên, loại chuyện tốt như vậy, vẫn chưa thể xem là thoát khỏi số mệnh hay sao?
Vì sao kiếp nạn lần này phải đặt ở nhân gian nơi này?
Hoặc là nói sau chuyện mở lại tiên môn còn có ẩn tình gì?
Đôi mắt âu Dương trầm xuống, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ chuyện này.
Lão nhị rốt cuộc đến lúc nào thì chịu không được nữa, hắn sợ lỡ như hắn ra tay, cơ hội vốn có thể thành công lại bởi vì hắn ra tay mà biến thành thất bại.
Vậy lão nhị chẳng những không thoát khỏi được số mệnh của mình, thậm chí có khả năng bị hủy bỏ đạo căn, từ nay về sau không cách nào tu hành được nữa!
Nhưng nếu là bảo hắn trơ mắt nhìn lão nhị đi chết, âu Dương cũng làm không được.
Con mẹ nó, không tu hành thì không tu hành, cùng lắm thì về sau làm người bình thường, dù sao còn có hắn lo lắng chăm sóc, tệ lắm thì sau này thành anh hùng rơm cũng được.
Lúc này âu Dương giống như phụ huynh đứng ngoài đợi con thi đại học, ngoại trừ ở bên ngoài sốt ruột lo lắng thì chẳng thể giúp con bất cứ việc gì.
Hắn thậm chí đã nghĩ kỹ, con mình thi rớt nên học trường dạy nghề nào, học đầu bếp hay là cơ khí.
Truy đuổi đạo của chính mình, chứng thực nhân quả của chính mình.
Bất luận là ai cũng không thể giúp đỡ được.
Việc duy nhất âu Dương có thể làm, chính là đợi Lãnh Thanh Tùng tìm đạo thất bại, nhặt Lãnh Thanh Tùng sống sót trở về nhà, sau đó biến hắn thành heo nuôi cả đời này.
Trừ điều đó ra, âu Dương không thể giúp bất cứ việc gì nữa.
Đạo là của Lãnh Thanh Tùng, nếu như âu Dương tự tiện ra tay, vậy đó là đạo của Lãnh Thanh Tùng, hay là đạo của âu Dương?
Bất kỳ người tu hành nào cũng vậy, đạo của bản thân không được thuần túy, vậy không thể gọi là đạo của mình.
Điểm ấy, Trần Trường Sinh cũng hiểu rõ, Triệu Tiền Tôn bên cạnh cũng hiểu rõ.
Đối mặt với tất cả những chuyện bên trong nhân gian, bọn họ chẳng thể làm gì ngoài chờ đợi.
Bên trong một không gian trắng xóa, tiếng hít khí lạnh liên tiếp vang lên.
Một nhóm cường giả Độ Kiếp kỳ đều có thể cảm nhận được những biến hóa trong nhân gian kia.
Những gì Lăng Phong muốn làm không qua được mắt bọn họ.
Kẻ này vậy mà muốn lấy Nhân Hoàng khí vận và hạo nhiên chính khí, làm chứng cho Quỷ đạo.
Sau đó hợp đạo nhân gian!
Vì mục đích trở thành thiên đạo của nhân gian!
Nhân gian vốn do tiên nhân vẫn lạc hóa thành.
Nói nhân gian là tiên nhân vẫn chưa đủ.
Nếu Lăng Phong trở thành thiên đạo của nhân gian, vậy không phải đồng nghĩa với việc trở thành thần tiên hay sao?
Ý nghĩ này đến cả những lão già sống lâu đến thế cũng chưa từng nghĩ qua.
Bởi vì điều đó quá hoang dã, vượt khỏi luân thường đạo lý, mà độ khó lại cực kỳ cao.
Có thể nói là gần như không có khả năng!
Chẳng những muốn kết hợp Nhân Hoàng khí vận, còn cần có hạo nhiên chính khí, quan trọng hơn hết là tán công tại nhân gian, thần hồn hoà vào luân hồi nhân gian!
Đem thần hồn hoà vào luân hồi nhân gian, còn có thể duy trì ý thức thanh tỉnh của bản thân.
Thần hồn mạnh đến vậy, ngay cả trong cảnh giới Độ Kiếp kỳ cũng chưa từng nghe thấy!
Nhưng không đạt đến đại tu sĩ thì không vào được Cửu U, nhân gian tự có quy luật luân hồi của riêng nó.
Vậy mà Lăng Phong lại tìm được điểm luân hồi của nhân gian, đồng thời đem thần hồn của hắn thành công hoà vào luân hồi trong nhân gian.
Mỗi bước đi đều đòi hỏi phải có kế hoạch tuyệt vời, trí tuệ tuyệt vời, lòng dũng cảm tuyệt vời, cơ hội tuyệt vời và thậm chí cả những sự trùng hợp tuyệt vời.
Năm nhân tố này thiếu một thứ cũng không được!
Mới chỉ là tiểu tu sĩ nửa bước Hợp Thể cảnh, vậy mà làm được đến mức này, khiến đám người tu sĩ đỉnh phong phải hít một hơi khí lạnh đến căng cả quai hàm.
Nhưng trong nháy mắt, một ý nghĩ khác xuất hiện trong lòng đám người tu sĩ này.
Những người có thể đứng ở nơi này đều từng là thiên tài dẫn dắt một thời đại.
Bệnh chung của thiên tài chính là, người khác có thể làm được, ta cũng có thể làm được, người khác làm không được, nhưng ta vẫn có thể làm được.
Trước mắt đã có người tìm ra con đường trở thành thần tiên, nếu như Lăng Phong thật sự thành công hợp đạo nhân gian.
Vậy cho dù thần hồn hắn không có lột xác thành thần linh thật sự, chí ít hắn vẫn có được sức mạnh của thần tiên.
Ở thời đại này, đường thành tiên đã bị hủy, những lão già đã sống không biết bao nhiêu năm này.
Dường như đột nhiên thấy được một tương lai tươi sáng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Một tiểu tu sĩ nửa bước Hợp Thể có thể làm được, không có lý do gì họ lại làm không được!
Bên trong đại điện, lòng người dao động, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Động Hư Tử đang trầm mặc không nói gì.
Tên tiểu tử Lăng Phong kia là đệ tử của Động Hư Tử, chuyện này không người nào không biết.
Lăng Phong có thể hợp đạo nhân gian.
Động Hư Tử chắc chắn biết biết cách tăng cường sức mạnh thần hồn trước giai đoạn trở thành đại tu sĩ!
“Làm sao? Các ngươi cũng muốn hợp đạo nhân gian?” Động Hư Tử cảm thụ được ánh mắt xung quanh, cười lạnh một tiếng rồi hỏi.
Phàm là tu sĩ bị Động Hư Tử liếc nhìn đều nhao nhao né tránh ánh mắt.
Ai ở đây lại chưa từng bị Động Hư Tử đánh, họ cũng không muốn làm con chim đầu đàn.
Động Hư Tử cười lạnh hai tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng thở dài một cái.
Thật ngu si!
Muốn hợp đạo nhân gian?
Ngươi cũng phải nhìn xem nhân gian có đồng ý hay không đã…
Bạn cần đăng nhập để bình luận