Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 469: Ngồi đối diện hồ sen

Trần Trường Sinh nhìn Tuệ Trí trước mắt, ý cười lạnh trên mặt càng sâu, vị hòa thượng trước mặt này đang niệm kinh khiến hắn trở nên choáng váng sao?
Cứ như vậy chỉ qua hai câu nói, đã muốn để cho hắn mắc câu, ai biết sau cánh cửa này có cất giấu mấy trăm tên đầu trọc hay không, chúng sẽ chờ sau khi hắn tiến vào liền trực tiếp giết chết hắn?
Loại mưu kế cũ kỹ này cũng không cảm thấy ngại mà lấy ra trước mắt hắn à?
Thật sự coi Trần Trường Sinh hắn ở trong mật thất vài chục năm là ăn cơm khô, là người rừng không hiểu biết gì sao?
Trần Trường Sinh giơ tay lên, từ bên trong ống tay áo bay ra một tia sáng tím.
Một bộ khôi lỗi có hình dáng giống Trần Trường Sinh như đúc đứng ở trước mặt Tuệ Trí đang triệu hoán Phật môn.
Dù là Tuệ Trí bây giờ, khi nhìn thấy Trần Trường Sinh chế ra khôi lỗi, nếu như không có hoa sen màu đen trong thể nội, chỉ sợ hắn cũng không có cách nào phân biệt được hai người Trần Trường Sinh trước mặt này đến cùng ai mới là người thật!
Lần thứ nhất nhìn thấy Trần Trường Sinh triệu hoán khôi lỗi, khi đấy hắn chỉ đang ở Nguyên Anh, khi hắn nhìn thấy con khôi lỗi này cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm.
Nhưng bây giờ hắn đã là tu sĩ Tuệ Trí, khi hắn lần nữa nhìn thấy, lại có cảm giác giống nhau như lúc trước khi hắn nhìn thấy.
Cái này đủ để chứng minh, Trần Trường Sinh chế tác khôi lỗi rất tinh mỹ và kỳ diệu.
Đủ để lừa được con mắt của cường giả Độ Kiếp!
Đây mới là việc kinh khủng nhất, khi còn ở Nguyên Anh đã đủ để lừa gạt con mắt của cường giả Độ Kiếp.
Loại khôi lỗi chi thuật này đã không thể dùng từ cao minh để hình dung mà có thể gọi là cực kỳ kinh khủng!
Con khôi lỗi trước mắt này cũng không phải là khôi lỗi sai gì làm nấy nữa mà là một sinh linh sống sờ sờ!
"Lúc trước nhìn thấy, không cảm thấy khôi lỗi chi thuật này của thí chủ có chỗ nào cao minh, nhưng bây giờ nhìn thấy, ta thật sự thấy sợ hãi thán phục!" Tuệ Trí nhìn khôi lỗi mà Trần Trường Sinh triệu hoán ra, không chút keo kiệt nào mà mở miệng khen ngợi.
Trần Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, khôi lỗi bị hắn triệu hoán ra trực tiếp đi vào bên trong Phật môn.
Mà Tuệ Trí thì chắp tay trước ngực, đi theo sau!
Đi vào Phật môn, Trần Trường Sinh thấy hoa mắt, hắn không ở một chỗ bên trong hoa sen, mà hắn đang đứng ở trên một con thuyền gỗ.
Trước mắt, ngoại trừ ao nước, chính là lá sen mênh mông vô bờ trải khắp chân trời!
Đầy ao là lá sen không gió mà bay, khi nhìn về phía của hắn thì hơi cúi đầu, dường như đang nhìn kỹ nguời lạ trước mắt.
Trần Trường Sinh cau mày, hơi lùi về phía sau nửa bước, thần hồn của hắn ở trên linh đài cực kỳ bài xích chỗ này, mặc dù không biết vì sao, nhưng vẫn nhấc lên mười hai vạn phần sự cẩn thận.
"Chỗ này chính là không gian được tạo dựng, Đại Linh sơn tự của Đạt Ma tổ sư, trụ trì đời thứ nhất! Ta cũng chỉ mới tìm được nơi đây, nơi đây khác biệt với bên ngoài, tự tạo thành một không gian, không phải là người có võ công cao cường thì không thể làm được, quả thật là võ công cao cường!" Sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói của Tuệ Trí.
Trần Trường Sinh nhếch miệng, không phải chỉ là không gian của thần tiên thôi sao, hắn nắm giữ cũng không ít.
Ở trong bí cảnh tiên nhân của Kiếm tông, ở trong Bồng Lai tiên sơn, những cái không gian nhỏ kia đều do thần tiên thượng cổ lưu lại.
Càng không nói chính là, hắn đã chiếm được thân thể của tiên nhân, cai quản không gian của Trận Tổ!
Thấy Tuệ Trí cũng không có kiến thức gì, chẳng qua chỉ là không gian của một vị tiên nhân đã giống như là gặp được rất nhiều đồ vật kì quái!
Trần Trường Sinh ngồi ở mũi thuyền, Tuệ Trí ngồi ở đuôi thuyền, hai người ngồi đối diện nhìn nhau.
Thuyền gỗ ở bên trong hồ sen tự động tiến lên, ngoại trừ âm thanh thuyền gỗ vạch phá mặt nước, bốn phía đều không có tiếng gì.
"Ngươi muốn nói gì với ta?" Trần Trường Sinh nhìn Tuệ Trí đang đứng ở đuôi thuyền chắp tay trước ngực thì mở miệng hỏi.
Tuệ Trí thẳng thắn nhìn Trần Trường Sinh, mở miệng nói: "Đến cùng đạo hữu là Trần Trường Sinh hay là dư nghiệt ma tộc?"
Trần Trường Sinh nghe ra được ý trong lời nói của Tuệ Trí, trong lòng không khỏi trầm xuống, vừa định liếc mắt xem thường, lại nhìn thấy trong tay Tuệ Trí đột nhiên sáng lên một đường ánh sáng màu đen.
Một đóa hoa sen màu đen chỉ lớn bằng nửa bàn tay xuất hiện trong tay Tuệ Trí.
"Đạo hữu không cần lo lắng, nơi này chính là không gian Phật môn của ta, ngoại trừ ngươi và ta, không có bất kỳ người nào khác biết việc hôm nay chúng ta nói tới, ngay cả ông trời cũng đều không được!" Tuệ Trí nhìn Trần Trường Sinh đang ở trước mắt, thẳng thắn nói.
Trần Trường Sinh nhìn Tuệ Trí ngồi trước mặt, hắn bạo dạn nói ra thân phận người sói, trong tay hắn còn đang nâng bí bảo của ma tộc, thì im lặng một hồi.
Lập tức cuống họng Trần Trường Sinh khàn khàn nhìn Tuệ Trí nói: "Ta là ta, chỉ là ta!"
Nghe được Trần Trường Sinh trả lời, Tuệ Trí nhẹ gật đầu, lập tức cầm trong đoá hoa sen màu đen trong tay đặt lên bên trong hồ sen, nhìn hoa sen màu đen dần dần đi xa, Tuệ Trí cũng im lặng lại.
"Đạo hữu đã dấn thân vào ma tộc, thế nhưng có biết đối với thiên địa này mà nói, đại biểu cho cái gì không?" Tuệ Trí nhìn Trần Trường Sinh trước mặt mở miệng nói.
Trần Trường Sinh không thèm để ý thuận miệng trả lời: "Đơn giản là không chết không thôi!"
Tuệ Trí cười nhạt một tiếng, lập tức nói tiếp: Đóa hoa sen này có rất nhiều tác dụng kỳ diệu, nếu không phải nhờ đóa hoa sen này, chỉ sợ ta cũng không thể có thành tựu như bây giờ được."
"Ngươi cũng là ma?" Ánh mắt Trần Trường Sinh sắc bén nhìn Tuệ Trí, hắn dấn thân vào ma tộc chỉ là do tình thế bức bách, mà Tuệ Trí trước mặt thì lại khác, thế nhưng ở đời sau hắn lại có danh xưng Ma Phật!
Chó má thiên địa lại đây Ma Quân mời.
Hai câu này chính là để hình dung Tuệ Trí đang ở trước mắt.
Không nghĩ tới Phật môn lại có ma tộc, vậy mà lâu như vậy mới lộ ra!
Tuệ Trí nghe thấy lời của Trần Trường Sinh, lắc đầu nhẹ giọng nói ra: "Phật môn chính là một trong chín thánh địa lớn trong thiên hạ, làm sao có thể nhập ma?"
"Nhập ma chỉ có là chính ta!" Tuệ Trí chắp tay trước ngực, trên mặt trở nên dữ tợn, nhưng một giây sau lại trở nên từ bi.
Dữ tợn và từ bi không ngừng biến hoá trên mặt Tuệ Trí, Trần Trường Sinh ở đối diện còn tưởng rằng Tuệ Trí trước mặt đang phát bệnh.
Sau khi sắc mặt Tuệ Trí dần dần bình thường trở lại, hắn mới cô đơn mà buông hai tay xuống, không có chút tư thế nào ngồi chống đỡ hai tay nhìn về phía hồ sen, kinh ngạc mở miệng nói: "Đạo hữu, ngươi có tin vào vận mệnh không?"
Trần Trường Sinh lắc đầu, cảm thấy không quan trọng mở miệng nói: "Ta chỉ tin chính mình!"
"Hoàn toàn chính xác phải như vậy, không tin mình làm sao thay đổi được vận mệnh của mình!" Tuệ Trí nhẹ gật đầu giống như là đồng ý.
Nhưng lập tức, hắn lại mở miệng nói ra: "Nhưng nếu như ngươi vừa mới bắt đầu đã biết vận mệnh của ngươi không cách nào sửa đổi, tất cả cố gắng của ngươi đều phí công, vậy ngươi sẽ làm gì?"
Trong hai mắt Trần Trường Sinh dần dần nhiều thêm một tia sát ý, Tuệ Trí nói lời này tựa như có thể nhìn thấu bí mật lớn nhất trên người hắn.
Ám chỉ hắn làm tất cả chỉ là uổng công?
Ánh mắt Trần Trường Sinh mang theo một chút sát ý nhìn Tuệ Trí, mở miệng: "Nói không thay đổi được vận mệnh, đó chính là do còn chưa thay đổi hết!"
Lời này nói chắc như đinh đóng cột, câu nói tràn đầy sức mạnh!
Hắn đã vì ma đạo mà rơi vào tình trạng như thế, hắn chắc chắn không thể thất bại!
Tuệ Trí nhìn Trần Trường Sinh tự tin, trong ánh mắt lộ ra một tia hâm mộ, lập tức ngơ ngác nhìn ao hoa sen trước mặt nhẹ giọng nói: "Vậy đúng là tốt, tính cách của đạo hữu thật sự khiến ta cảm thấy vui vẻ!"
Nếu như hắn không nhìn thấy một màn kia, chỉ sợ hắn sẽ giống như Trần Trường Sinh trước mặt.
Khí phách thiếu niên, hào khí ngất trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận