Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 478: Kinh đô nguyện lực

Từ sau khi lĩnh ngộ đại đạo phong thần, Bạch Phi Vũ có thể kết nối tất cả các phỏng đoán lại vào thời khắc này.
Người chết đi, linh hồn được phong thần, tu sĩ nhờ vào thần hồn phong thần, tụ nguyện lực của chúng sinh tái tạo kim thân tu hành, làm chuyện công chính thiên địa, phù hộ độ trì cho thiên hạ!
Đây mới thực sự là ý nghĩa của phong thần!
Phong thần không phải trói buộc, mà là cứu rỗi!
Chúng sinh cứu rỗi thần linh, thần linh cứu rỗi chúng sinh, cả hai nương tựa vào nhau mới có thể gọi là cộng sinh!
Bạch Phi Vũ ngộ đạo sau khi hệ thống thần minh được tạo thành, hắn được khai sáng trong thất vọng mất mát, hiện giờ Phong Thần bảo thư của hắn đã mất, lập được Thần vị cũng không thể ký thác vào vật phẩm, cho dù có thể phong thần, nhưng cuối cùng cũng không cách nào thống kê!
Khí, Pháp, Thuật.
Chân linh của ba vị tiên nhân lấy Phong Thần bảo thư của hắn rồi mất tung mất tích.
Hắn lại tự trảm đạo căn, hoàn toàn mất đi liên hệ với Phong Thần bảo thư, thiên hạ rộng lớn, ai có thể biết Phong Thần bảo thư đang ở nơi nào?
Bạch Phi Vũ thở dài một cái, lúc trước hắn tuổi trẻ khí thịnh, dẫn đến hiện tại hắn là người bảo vệ bảo sơn nhưng lại không thể tiến vào!
Nghe được tiếng thở dài của Bạch Phi Vũ, âu Dương ngồi trên xe lăn nghiêng đầu nhìn Bạch Phi Vũ nói: “Đang yên đang lành ngươi than thở cái gì?”
Nghe được lời âu Dương, Bạch Phi Vũ hai mắt tỏa sáng, quay đầu nhìn về phía âu Dương, vội vàng nói: “Đại sư huynh, huynh đã biết quyển Phong Thần bảo thư của ta đang ở nơi nào rồi sao?”
âu Dương trợn trắng mắt, tức giận nói: “Ta cũng chả phải Doraemon đâu, bộ ngươi muốn gì, ta cũng lấy ra được hả?”
Ánh mắt kích động của Bạch Phi Vũ thoáng ảm đạm, hắn quả thật có hơi vội vàng xao động.
Bây giờ hệ thống phong thần đã hoàn thành, chỉ thiếu duy nhất đồ vật có thể gánh chịu tên của các vị thần.
Mặc dù bây giờ Đại sư huynh cao thâm khó lường, nhưng muốn biết được Phong Thần bảo thư ở nơi nào, cũng hơi làm khó Đại sư huynh.
Nhưng đã biết rõ nên làm như thế nào, thế mà trong tay không có bất kỳ thứ gì có thể chèo chống hỗ trợ giúp hắn.
Cảm giác nhẫn nhịn này khiến Bạch Phi Vũ cảm thấy như bị cào xé trong tim gan.
âu Dương ung dung nhìn về phía xa mà nói: “Tòa thành lớn ở phía trước kia nhìn rất giống kinh đô nhỉ?”
Bạch Phi Vũ vốn đang tâm phiền ý loạn, nào có tâm tình đi xem thành lớn gì đó, hắn thuận miệng phụ họa một tiếng, nhìn theo ánh mắt của âu Dương.
Thời điểm nhìn thấy tòa thành lớn kia, Bạch Phi Vũ không khỏi sững sờ ngay tại chỗ.
Tường thành mấy chục trượng cao ngất đứng giữa đất trời, trên tường thành, cờ màu tung bay nhảy múa, binh sĩ mặc khôi giáp, tay cầm trường thương đứng trên đỉnh thành.
Bên trong cửa thành phía dưới, vô số dân chúng chen chúc như kiến, dòng người vô tận như nước chảy ra vào thành.
Quang cảnh bậc này, quả là một tòa thành lớn, nhưng khiến Bạch Phi Vũ cảm giác kinh ngạc không phải là sự hùng vĩ của tòa thành này, mà là nguyện lực nồng đậm đến gần như ngưng tụ thành thực thể ở phía trên tòa thành ấy!
Mà những nguyện lực cũng không phải liền thành một khối, mà là từ vô số nguyện lực đủ màu sắc ngưng tụ cùng một chỗ, hình thành một khoảng đại dương nguyện lực ngũ sắc rực rỡ.
“Thành trì này sao lại…” Bạch Phi Vũ nhìn thành trì ở phía xa hơi giật mình mà hỏi.
Vừa mở miệng, Bạch Phi Vũ cũng không còn nghi hoặc nữa, mặc dù hùng vĩ nhưng lại cũng không kỳ quái, từ khi chưa đến nhân gian này, hắn đã biết nhân gian này có đến mười vạn tám ngàn vị tiên nhân.
Vốn chỉ là một chuyện cười, không nghĩ tới thật đúng là như thế?
Chẳng lẽ đạo phong thần của hắn, thật ra đã sớm có người đi trước tìm ra?
Bạch Phi Vũ nhìn đại dương nguyện lực phía xa, trong lòng đột nhiên trầm xuống, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
Mỗi một loại đạo, chỉ có một vị đạt thành đạo, nếu như người khác thành đạo trước mình một bước, như vậy mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ nổi danh trên con đường này.
Đối với tu sĩ mà nói, tranh đạo còn vượt trên cả chuyện sinh tử!
“Đi thôi, đến nhân gian này, không nhìn thử xem kinh đô của nhân gian này trông như thế nào thì chưa thể nói được gì cả.” âu Dương quay đầu cười nói với Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ nhẹ gật đầu, kìm nén sự khó chịu trong lòng, đẩy âu Dương đi về phía Thanh quốc.
Càng đi về phía trước, Bạch Phi Vũ càng có thể cảm nhận được nguyện lực cường đại của tòa kinh đô này.
Dường như tất cả nguyện lực của nhân gian này đều tụ lại bên trong tòa kinh đô này!
Hiện tại Bạch Phi Vũ đã biết được bí mật của đại đạo phong thần, hết sức mẫn cảm với nguyện lực, đối mặt nguyện lực cường đại như thế, thân thể không tự chủ được mà phản ứng.
âu Dương ôm tiểu hồ ly ngồi phía trước, đến cái rắm cũng không cảm nhận được, dù sao đối với tên cặn bã lúc nào cũng phải đấu tranh với việc ngộ đạo như âu Dương, ngoại trừ những đồ vật hắn nhìn thấy có thể đập nát được, còn lại thì hắn chẳng có biện pháp gì đối với những vật không nhìn thấy được.
Bạch Phi Vũ và âu Dương theo dòng người đi vào bên trong kinh đô, khi Bạch Phi Vũ vào trong kinh đô, nháy mắt hắn cảm giác được vô số ánh mắt nhìn về chính mình.
Phẫn nộ, oán hận, tò mò, chán ghét…
Vô số ánh mắt mang theo ác ý, cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn, tựa như xem hắn là tai họa.
Đám đông huyên náo dường như cách xa hắn, những giọng nói dần dần lắng xuống bên tai hắn.
Bạch Phi Vũ hiểu rõ, không một sinh linh nào trong tòa thành này, thậm chí cả tòa thành này đều không chào đón hắn!
“Được rồi!” Thanh âm bình tĩnh của âu Dương vang lên bên tai Bạch Phi Vũ.
Tựa như một sắc lệnh, cũng giống như lời cảnh cáo dành cho tòa thành này.
âm thanh của biển người vốn nhỏ đến gần như không thể nghe thấy được, nháy mắt lại lần nữa tràn ngập bên tai Bạch Phi Vũ.
Chim xanh đứng trên xe lăn mổ lấy mu bàn tay của hắn, trong mắt nó tràn đầy lo lắng.
Lúc này Bạch Phi Vũ mới lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy toàn thân như được gột rửa, trên gương mặt tái nhợt kinh ngạc nhìn về người mặc áo xanh trên xe lăn phía trước.
Người mặc áo xanh trước mặt hắn tựa như một ngọn núi khổng lồ, giúp hắn chặn lại vô số tiếng núi kêu sóng gầm!
“Còn ổn không?” Thanh âm quan tâm của âu Dương truyền đến.
Bạch Phi Vũ nhẹ gật đầu, nhưng không nói gì, khuyết ngọc trong thân thể bị tòa thành này áp chế đè chặt, đan điền của hắn gần như sắp bị bứt ra!
Mặc dù âu Dương không quay đầu nhìn hắn, nhưng trong lòng âu Dương hiểu rõ, bây giờ Bạch Phi Vũ có vẻ không được ổn cho lắm.
Nhưng hắn lại không cách nào ra tay giúp đỡ Bạch Phi Vũ, bởi vì đây là khảo nghiệm của nhân gian này dành cho hắn, cũng là khảo nghiệm để xem Bạch Phi Vũ có đủ tư cách trở thành Chủ Thần hay không!
âu Dương nâng tay phải lên vỗ bàn tay đang vịn xe lăn của Bạch Phi Vũ, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây, con đường tiếp theo ngươi cần phải tự mình đi!”
Bạch Phi Vũ đứng sau lưng âu Dương như bừng tỉnh đại ngộ, nơi này mới là điểm cuối cùng của nhân gian này, cũng là khảo nghiệm cuối cùng của hắn!
Sắc mặt tái nhợt treo lên một nụ cười mỉm, sống lưng thẳng dậy, tu sĩ áo trắng phong hoa tuyệt đại kia lại trở về.
Bạch Phi Vũ nhẹ nhàng lướt qua âu Dương, không hề quay đầu mà đi về phía trước.
Bước chân mặc dù rất chậm, nhưng lại bình ổn lạ thường.
Phía sau lưng đã có Đại sư huynh nhà mình, ngay trước mặt là đạo của chính mình.
Nếu là cứ để Đại sư huynh bảo hộ mình ở sau lưng, cho dù tìm được đạo, nhưng không phải do chính mình tự tìm được, vậy cuối cùng cũng không thuộc về mình…
Bạn cần đăng nhập để bình luận