Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 517: Nhây như vậy rất vui à?

âu Dương vừa dứt lời, toàn bộ không gian màu trắng tinh bắt đầu vặn vẹo, thậm chí có dấu hiệu sụp đổ.
Động Hư Tử ngồi đối diện âu Dương, nhìn chằm chằm vào âu Dương, hắn chậm rãi đứng lên, uy áp của cường giả tuyệt thế trên người không chút dè dặt thổi quét về phía âu Dương.
Hắn không hiểu vì sao âu Dương lại nhắc tới sư phụ mình, cũng không biết vì sao âu Dương có thể ăn nói ngông cuồng rằng hắn đã gặp sư phụ mình!
Không thể nào!
Đây là chuyện tuyệt đối không thể!
Mình đã cố gắng rất nhiều, nhưng vẫn không thể tìm được bất kỳ dấu vết nào về sư phụ, ngay cả tên hay tướng mạo đều không thể nhớ nổi.
âu Dương trước mắt làm sao dám nói đã gặp sư phụ!
Mình là người đứng đầu thiên hạ và đại sư huynh Trọng Minh là Ma Tôn của Ma tộc hiện tại hợp lại cũng không thể làm được chuyện đó, làm sao tiểu quỷ trước mắt này có thể tìm được!
“Không phải cái gì cũng có thể đùa giỡn được!” Lông mày và râu của Động Hư Tử đều bay lên, pháp tắc lưu chuyển quanh người, nhìn âu Dương trước mắt, trong nháy mắt, Động Hư Tử đã nổi lên sát tâm với âu Dương trước mắt!
Muốn làm loạn đạo tâm của mình, chẳng lẽ âu Dương trước mắt đã bị tiên nhân phía sau màn treo đầu dê bán thịt chó?
Khi nghe đến tin tức của sư phụ nhà mình, vị đứng đầu thiên hạ này lại mất đi lòng người.
Chỉ một câu nói đã khiến lão hồ ly lòng dạ cực sâu rơi vào hỗn loạn!
Làm sao âu Dương biết được, Động Hư Tử sinh ra ở thời điểm kết thúc thời đại tiên nhân thượng cổ, lớn lên trong đại chiến Ma Đạo.
Nửa đời trước vẫn sống trong loạn thế, sống tạm trên đời này đã là điều may mắn lớn nhất.
Nếu như không có vị sư tổ kia, thì e rằng Động Hư Tử và Tô Tiểu Thất của bây giờ đã sớm chết ở một góc không tên nào đó trên thế giới này!
Chính là vị sư tổ kia đã che chở bọn họ lớn lên, đã cho bọn họ một chỗ dừng chân, một gia đình chân chính trong loạn thế lênh đênh!
Nhưng bọn họ làm đồ đệ lại không có chút bản lĩnh nào, sư phụ đã bỏ mình vì Hồ Vân, bọn họ làm đồ đệ mà ngay cả tướng mạo của sư phụ cũng không thể ghi nhớ được!
Vị sư phụ này nhà mình có bản lĩnh đến mức nào?
Ở trong mắt Động Hư Tử, cho dù là mình hiện tại cũng không thể được ba chiêu khi ở trước mặt sư phụ!
Mặc dù không thể nhớ lại tướng mạo, tên của sư phụ mình, thậm chí ngay cả chuyện sư phụ đã làm cũng không thể nhớ lại.
Nhưng sự kính nể và ngưỡng mộ lưu lại trong xương khiến Động Hư Tử theo bản năng tràn đầy sự kính sợ với sư phụ nhà mình.
Điều này gần như đã trở thành chấp niệm của Động Hư Tử.
Hôm nay âu Dương có muốn chết tử tế hay không lại đột nhiên nhắc tới sư phụ nhà mình, điều này chẳng khác gì múa tay hoa giẫm lên cửa mệnh của Động Hư Tử!
Động Hư Tử đứng lên, từng bước một tới gần âu Dương, pháp tắc lưu chuyển trong đôi mắt, hai đạo nhân tướng mạo giống hệt Động Hư Tử xuất hiện ở hai bên Động Hư Tử.
Một vị vác đao, một vị cầm kiếm, Động Hư Tử cầm trong tay phất trần đứng ở giữa.
Đây chính là “Nhất Khí Hóa Tam Thanh” mà Động Hư Tử đã dùng khi một mình đối kháng với Đại Phật tuyệt thế ở Đại Linh Sơn tự!
Đệt!
Niềm vui lớn!
Mình chỉ nghĩ trước kiểm soát rồi thả ra, nhưng không nghĩ đến lão tiểu tử này không biết chơi như vậy, vậy mà lại muốn phơi bày chân tướng!
âu Dương cuống quýt muốn lùi về phía sau, nhưng hai vị đạo nhân ở hai bên Động Hư Tử đã vây kín tất cả đường lui của âu Dương trong nháy mắt.
Ba người tạo thành thế tam giác vây âu Dương một chỗ.
Động Hư Tử cầm phất trần trong tay hờ hững nhìn âu Dương trước mắt, khẽ quát: “Rốt cuộc ngươi là ai? Tiên? Hay là Đạo?”
Khóe miệng âu Dương giật một cái, cuống quít nói: “Lão đầu, ngươi trước tiên đừng kích động, thực ra ta ngay từ đầu ta cũng tưởng rằng ta là cha các ngươi..."
“Thằng nhãi ranh!”
“Ngông cuồng!”
“Đáng chết!”
Ba vị Động Hư Tử đồng thời quát lạnh một tiếng, giống như tiên nhân thời thượng cổ, ba người đồng thời vươn tay ra, không gian màu trắng tinh bắt đầu vặn vẹo điên cuồng giống như quẩy xoắn.
âu Dương lập tức cảm thấy trên người mình giống như đột ngột có một ngọn núi lớn đè lên, tay chân giống như đổ chì, cử động ngón tay cũng giống như thành hy vọng xa vời.
Không được, lão tiểu tử này thật sự tức giận!
Ý nghĩ trong lòng vừa dứt, Động Hư Tử cầm phất trần đã bay đi tới trước người hắn.
Một giây trước còn ở phía xa, một giây sau đã đến trước mặt âu Dương, một tay nhấc ngược phất trần, tay còn lại vươn ra, năm ngón tay nắm lấy trán âu Dương.
“Sư tổ lão nhân gia mặc áo bào xám, ta đã gặp ở Cửu U!” âu Dương dốc hết toàn lực, gào lên.
Năm ngón tay của Động Hư Tử đã sắp chạm vào mặt âu Dương ngừng lại.
Trong mắt âu Dương, năm ngón tay kia giống như năm ngọn núi lớn, ngay cả vân tay trên ngón tay cũng có thể thấy rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên âu Dương cảm nhận được cảm giác áp bách và nguy cơ rất mạnh, dường như giây tiếp theo mình sẽ bị trấn áp dưới bàn tay của Động Hư Tử.
Người đứng đầu thiên hạ quả nhiên danh bất hư truyền!
Mặc dù mình không sử dụng chân nguyên, nhưng trong lòng âu Dương cũng biết rất rõ, nếu thật sự đánh nhau, e rằng mình cũng không có kết quả tốt gì!
Mẹ nó, lão tiểu tử này ăn cái gì để tu luyện, ngay cả tiên nhân mình cũng có thể nói đánh là đánh, vậy mà ở trước mặt lão tiểu tử này lại không chiếm được chút tiện nghi!
“Nhây như vậy rất vui à?” Giọng nói nhẹ nhàng của Động Hư Tử dừng lại, cắt đứt lời châm chọc trong lòng âu Dương.
âu Dương nhìn lại, không biết từ lúc nào Động Hư Tử lại đứng ở đối diện mình.
Không gian màu trắng tinh vốn bị vặn vẹo thành quẩy xoắn đã trở lại bình thường.
Hai đạo nhân Nhất Khí Hóa Tam Thanh đã xuất hiện kia cũng đã biến mất không thấy nữa.
Chỉ còn lại Động Hư Tử có chút tức giận nhìn mình.
Giống như vừa rồi chưa xay ra chuyện gì, thậm chí âu Dương còn cho rằng vừa rồi mình xuất hiện ảo giác!
âu Dương cười hì hì, thu hồi chân nguyên trên người mình, nhìn Động Hư Tử có chút tức giận nói: “Ta đây không phải là không xác định được trọng lượng của vị sư tổ kia ở trong lòng lão nhân gia ngài sao?”
“Rốt cuộc ngươi biết bao nhiêu về hắn?” Động Hư Tử lại nhìn chằm chằm vào âu Dương, không hề có ý định bỏ qua đề tài này, đối với sư phụ nhà mình, Động Hư Tử đã mất đi sự ung dung và bình tĩnh trước kia.
âu Dương buông tay nói: “Ở trong Cửu U ta đã thấy cảnh tượng sư tổ hợp đạo Cửu U, những thứ khác thì chưa từng thấy."
âu Dương hời hợt che giấu chuyện mình đã thấy được tướng mạo của vị sư tổ kia trong thức hải của Đồ Đồ.
Động Hư Tử nhìn chằm chằm vào âu Dương giống như muốn nhìn thấu nội tâm âu Dương, nhưng âu Dương vui lòng tạo cho Động Hư Tử một cảm giác không hề sơ hở.
Thật lâu sau, Động Hư Tử mới thở dài một hơi nói: “Lời này ngươi nói với ta cũng tạm được, nếu ngươi nói với Trọng Minh đại sư huynh, thì e rằng hiện tại ngươi đã bị hắn cắt lát, ăn hết từng miếng một!”
“Ấy, lời này của ngươi, tất cả các người đều là người kiểm soát chính à?” âu Dương nhìn Động Hư Tử, nhớ tới cách làm một lời không hợp ý lập tức rat ay vừa rồi của Động Hư Tử, nhịn không được phun tào ở trong lòng.
Giống như có thể nghe được tiếng lòng của âu Dương, Động Hư Tử cũng không ngại, có chút cảm thán nói: “Ngươi không hiểu cảm giác khi ngươi trong sự tuyệt vọng thì đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng cứu vớt ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận