Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 523: Trút giận

Áo ướt do sương, hình như là do vội vàng đi về nên giày dính đầy bùn đất, một con rắn trắng nhỏ lo lắng thò đầu ra khỏi áo.
Đúng là Lãnh Thanh Tùng đi về phía đông đã trở về.
Lúc này, Lãnh Thanh Tùng không hăng hái như lúc trước, thậm chí còn đi lại loạng choạng, vẻ mặt sợ hãi.
Khi Lãnh Thanh Tùng đẩy cửa ra nhìn thấy âu Dương thì hắn đang hoảng sợ biến thành ngạc nhiên nhưng hắn lập tức cảm thấy tức giận.
Hiếm khi thấy Lãnh Thanh Tùng không chào hỏi âu Dương mà đi thẳng vào phòng hắn.
Tiểu tử bị sao vậy?
âu Dương kinh ngạc nhìn Lãnh Thanh Tùng đi ngang qua mình, nhưng vẫn không để ý tới hắn mà tiếp tục cặm cụi gấp hạc.
âu Dương nuôi Lãnh Thanh Tùng lớn nên đã hiểu rõ tính tình của hắn. Bây giờ không để ý tới hắn là cách tốt nhất.
Lãnh Thanh Tùng về phòng, giống như đang lục tung mọi thứ để tìm thứ gì đó, trong phòng phát ra tiếng vang rất lớn. Ngừng một lát, trong phòng tiếp tục phát ra tiếng vang nhưng lần này còn kèm theo tiếng quẳng chén trà xuống đất.
Biết Tam ngồi xổm bên cạnh nhìn âu Dương gấp giấy, nhíu mày lại, nó đứng dậy muốn khuyên Nhị lão đại đừng làm ồn, đừng quấy rầy Đại lão đại làm việc. Nhưng nó vừa đi vào bị bị ném văng lên làm vỡ nóc nhà. Nó hoảng sợ bay ra sân, rơi vào bụi cỏ. Nó chật vật chạy về, trong lòng vẫn còn sợ hãi, ngồi xổm bên cạnh âu Dương, nhìn thoáng qua căn phòng của Lãnh Thanh Tùng.
Nó cho rằng sau khi mình cải tạo cơ thể thì sẽ mạnh lên nhưng khi đấu với Nhị lão đại thì nó yếu như gà con vậy. Nó không biết mình bay ra ngoài như thế nào,nó chỉ vừa vào phòng thì đã bay ra.
Trên ngọn núi này, người không nên chọc vào trừ Đại lão đại thì còn có Nhị lão đại suốt ngày lạnh lùng.
âu Dương ung dung thu dọn giấy vụn trên người, cất những con hạc giấy đã gấp xong vào không gian cất đồ, vỗ đầu Biết Tam.
Hắn buồn cười nhìn thoáng qua phòng Lãnh Thanh Tùng, sau đó quay người đi về phòng mình rồi ngủ.
Tiểu tử này trở về cũng không thèm chào hỏi, có lẽ đã quá muông chiều hắn rồi.
Muốn ta mở miệng trước, ta muốn xem ai không nhịn được trước!
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, trong lúc ngủ ngon, âu Dương bị một đợt tiếng đóng đinh đánh thức. Tiếng đóng rất chói tai, giống như vang lên trong sọ não của hắn. Nhưng thứ này không hề có tiết tấu, nó giống như cố ý muốn đánh thức hắn.
âu Dương tức giận vì bị quấy rầy giấc ngủ, vừa định chửi ầm lên thì đột nhiên nhớ tới, người tạo ra động tĩnh này là Lãnh Thanh Tùng đang bực bội với hắn.
Tiểu tử này ra ngoài một chuyến thì học được bản lĩnh lớn như vậy rồi. Thậm chí hắn đang ngủ cũng dám đánh thức!
âu Dương mặc quần áo đàng hoàng, chậm rãi bước ra khỏi phòng thì thấy Lãnh Thanh Tùng đang sửa nóc phòng.
Lãnh Thanh Tùng mặc áo đen, một tay cầm búa, một tay đè nóc nhà, sắc mặt không thay đổi, gõ liên tục. Hắn quơ búa, giống như có mối thù lớn, mỗi lần vung búa đều dùng sức rất lớn.
Nếu sửa nóc nhà thì nện búa lên đinh, chứ tiểu tử ngươi nện búa lên cưa làm gì? Làm vậy để cố ý đánh thức hắn đúng không?
Nhưng âu Dương cũng cảm thấy thú vị vì đây là lần đầu tiên Lãnh Thanh Tùng trút giận với hắn.
Hắn bảo tiểu tử này đi hướng đông, tiểu tử này sẽ không đi hướng khác nhưng tại sao lần này ra ngoài một chuyến thì đã giận hắn rồi?
Đã trưởng thành rồi sao?
Nhưng ai cũng là nghịch tử cả nên âu Dương không thèm để ý tới Lãnh Thanh Tùng. Hắn nằm trên ghế dưới cây cổ tth, ăn trái cây mà Biết Tam rửa sạch để sẵn trên bàn, ngẩn người nhìn bầu trời.
Bầu không khí trong sân bắt đầu trở nên kì lạ, tiếng gõ búa càng to thì âu Dương càng ngẩn người.
Biết Tam chuẩn bị đi Thanh Vân Phong nghe giảng đạo, đang muốn chào âu Dương nhưng thấy bầu không khí kì lạ giữa hai người thì nó rụt cổ, nó vẫn nhớ cảnh bị ném ra tối hôm qua nên rụt cổ, nhảy ra khỏi tường, rời khỏi sân.
Con rắn trắng của Lãnh Thanh Tùng nhắm mắt nằm cuộn trên đầu Tịnh Tử, không quan tâm tới cuộc đọ sức nhàm chán giữa hai người.
âu Dương ăn xong hoa quả, lại tiếp tục lấy ra một chồng giấy trong không gian chứa đồ, bắt đầu công việc gấp giấy ngày hôm nay.
Từng con hạc xuất hiện trong tay âu Dương giống như dây chuyền sản xuất, sau đó hắn tiện tay ném bên chân, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện một đống lớn.
Trên nóc nhà, tiếng đóng đinh càng to hơn. Khi thì có một tiếng, khi thì không có tiếng nào, khi thì nhanh như mưa rào, khi thì tiếng to như tiếng chuông.
Hình như Lãnh Thanh Tùng phát tiết tức giận lên nóc nhà, âu Dương càng không thèm để ý thì tiếng đóng đinh trên nóc nhà càng to.
Cuối cùng thì nóc nhà không chịu nổi, sụp xuống.
Ầm!
Cả ngôi nhà sụp đổ, gạch ngói đất cát tạo thành tro bụi thổi khắp sân. Thậm chí có đá vụn lăn đến bên chân âu Dương.
Lãnh Thanh Tùng chật vật đứng dậy từ trong đống gạch ngói, lén nhìn huynh trưởng ngồi đưa lưng về phía mình, trong lòng càng chán nản.
Ngôi nhà đổ nát này cũng muốn phân cao thấp với hắn nữa sao?
Huynh trưởng làm bộ khó coi, ngôi nhà cũng ra vẻ với ta, chẳng lẽ ta còn phải nuông chiều ngôi nhà đổ nát này sao?
Trên cơ thể phát ra kiếm ý, chuẩn bị đánh nát ngôi nhà thành tro.
Lãnh Thanh Tùng không vui, giơ tay lên, một thanh kiếm xuất hiện, vừa định dùng kiếm san bằng ngôi nhà của mình thì giọng âu Dương truyền đến từ xa: "Thôi, đừng phá nữa, nếu phá hủy phòng ở thò ta chặt đầu ngươi!"
Lãnh Thanh Tùng vui vẻ khi nghe huynh trưởng bất đắc dĩ chịu thua.
âu Dương đang gấp giấy thì Lãnh Thanh Tùng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt. Hắn ôm kiếm đứng, trên người dính đầy bụi đất, hơi ngửa đầu, khóe miệng tươi cười vui vẻ.
Làm gì có bộ dạng giống kiếm tu, bây giờ hắn chẳng khác gì một đứa trẻ trong thôn suốt ngày xuống bùn mò cá.
âu Dương nhìn Lãnh Thanh Tùng còn đang giở tính trẻ con thì thả giấy xuống, đứng lên. Một luồng gió mát thổi qua, thổi áo xanh và áo đen bay phấp phới.
âu Dương vươn tay, Lãnh Thanh Tùng nghĩ huynh trưởng muốn gõ đầu mình nhưng cũng không tránh, chỉ theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhưng không xuất hiện cái gõ đầu trong tưởng tưởng, Lãnh Thanh Tùng mở mắt ra thì thấy âu Dương đang cười nhìn hắn.
âu Dương duỗi tay vỗ tro bụi trên quần áo của hắn và Lãnh Thanh Tùng, bất đắc dĩ nói: "Tiểu tử ngươi lớn như vậy rồi mà sao vẫn còn tính trẻ con chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận