Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 540: Phiêu Miểu các đi như thế nào?

Vẻ mặt cao ngạo của Tống Mộ trong nháy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, làm sao hắn có thể không quen thuộc với kiếm ý đang bay tới từ xa!
Mẹ ơi! Thanh Liên kiếm ý!
Kế Vũ Trạch và Diệp Thần cũng cảm nhận được cỗ kiếm ý tuyệt cường này lần lượt quay đầu nhìn về phía xa.
Bên ngoài chân trời, một con ngựa trời hai cánh màu đen toàn thân như ngọn lửa thiêu đốt đang bay về phía bọn họ!
Trên lưng ngựa, vị kiếm tu mặc áo đen, đeo kiếm đến kia cho bọn họ một cảm giác áp bách rất lớn!
Cái cảm giác áp bách mà bọn họ chỉ cảm nhận được trên người sư phụ nhà mình!
Ít nhất là cường giả Đại Thừa kỳ, thậm chí Độ Kiếp kỳ!
Trưởng lão dự lễ của chín Thánh Địa lớn sao?
Trong lòng Kế Vũ Trạch và Diệp Thần hơi thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Tống Mộ nhìn chằm chằm vào thân ảnh quen thuộc đang ngồi trên lưng ngựa ở phía xa kia.
Sư phụ và mình đã dùng nửa cuộc đời đầu tiên để tập trung vào Thanh Liên kiếm ý, thì sao mình lại có thể không quen thuộc?
Ngoại trừ mình và sư phụ Thái A ra, cũng chỉ có một người nắm giữ được Thanh Liên kiếm ý này.
Đó chính là kiếm tu Thanh Vân tông đã dùng sức một mình chém giết tất cả đại kiếm tu trong kiếm tiên tiên mộ lúc trước!
Cũng chính là kiếm tu áo đen bây giờ đang ngồi trên lưng ngựa, đeo kiếm trên lưng, Lãnh Thanh Tùng!
Tống Mộ nghĩ tới đây, vẻ mặt không khỏi trở nên khó coi.
Ban đầu khi tiên mộ mở ra, mình vẫn còn nghĩ sư phụ muốn mình ra tay với đồng môn Thanh Vân tông nhẹ một chút, mà ai biết được ý của sư phụ là baro mình tránh xa bọn họ một chút!
Không có nguyên nhân nào khác, đám tu sĩ đi ra từ Thanh Vân tông kia đều là quái vật!
Bởi vì mình là kiếm tu, ở trong tòa tiên mộ kia, người khiến mình chấn động nhất, ấn tượng sâu sắc nhất chính là hai vị kiếm tu của Thanh Vân tông.
Một trắng! Một đen!
Hai vị kiếm tu!
Một thân áo trắng, đeo kiếm bên hông giống như mình bây giờ, Bạch Phi Vũ ngăn chặn vô số kiếm tu trước cánh cửa cuối cùng của Đăng Kiếm Đài chỉ bằng vào một người một kiếm.
Mà Lãnh Thanh Tùng áo đen kia thì mình chỉ nhìn thấy một lần, hắn giống như sát thần, cảnh tượng hắn giết hại đại kiếm tu ở phía sau cánh cửa kia, đã khắc rất sâu vào trong lòng Tống Mộ.
Hai vị kiếm tu này giống như tâm ma, thật sự khiến mình cảm thấy sợ hãi.
Khi đó mình mới biết được, cái gì gọi là ngồi đáy giếng, mình xem thường người trong thiên hạ.
Nhưng Tống Mộ cũng không chịu thua, trong lòng lại càng không cam lòng.
Việc tu hành không rõ năm tháng, chỉ cần tu sĩ nguyện ý thì đều có thể duy trì dáng vẻ mà mình thấy hài lòng nhất.
Có được tu vi như vậy, e rằng đã trở thành đại kiếm tu mà đại tu sĩ tu luyện không biết bao nhiêu năm.
Mình chỉ là tu sĩ mới vào tu luyện mấy chục năm, làm sao có thể đánh đồng với những lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm này!
Cho đến khi sự việc kết thúc sư phụ nhà mình nói với mình, không có ai trong những quái vật đến từ Thanh Vân tông này vượt qua hai mươi tuổi.
Vẻ mặt Tống Mộ không còn sự kinh ngạc nữa mà là hoảng sợ!
Đại kiếm tu chưa tới hai mươi tuổi?
Mình đã được khen là kiếm tu tài giỏi vạn năm có một.
E rằng thiên tư của những quái vật này chỉ có kiếm tiên Lý Thái Bạch thời thượng cổ mới có thể so sánh được?
Hơn nữa với thiên tư như vậy, lại chiếm được truyền thừa của kiếm tiên Lý Thái Bạch, trên Thanh Liên kiếm đạo, vượt qua mình thậm chí vượt qua cả sư phụ đều là chuyện nhất định sẽ xảy ra!
Một người chỉ có một đạo, nếu có người khác đi trước, vậy thì mình vĩnh viễn không thể ngộ được đạo này!
Vào thời khắc đó, Tống Mộ vẫn tự cho mình là thiên tài tuyệt thế, đã phải chịu đả kích chưa từng có từ trước đến nay, thậm chí hắn còn nghi ngờ chính mình.
Mà mình luôn muốn mạnh mẽ nhưng hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài, mình chỉ có thể giấu sự nghi ngờ về bản thân ở sâu trong lòng mình.
Nhưng không có gì có thể giấu được sư phụ mình.
Vẻ mặt Tống Mộ dịu đi, hắn nhớ tới sư phụ Thái A nhà mình.
“Tiểu tử, nếu như bây giờ để ngươi trùng tu, ngươi có nguyện ý không?”
“Để ngươi tranh giành làm Kiếm Tông lão tổ, ngươi có nguyện ý không?”
“Lý Thái Bạch hắn có thể, dựa vào cái gì mà ngươi không thể?”
Tiếng ma sát của vô số xích sắt vang lên giữa thiên địa, sư phụ nhà mình tự hủy diệt đạo cơ tu hành trăm ngàn năm, tách rời Thanh Liên kiếm trong cơ thể mình ý cho mình.
Đồng thời đắp nặn Bạch Liên Kiếm Chủng cho mình!
Sư phụ nhà mình từ Độ Kiếp đỉnh phong rơi thẳng xuống Hợp Thể, mặc dù cuối cùng vẫn tăng trở lại, nhưng cho tới bây giờ vẫn không thể khôi phục lại thực lực Độ Kiếp đỉnh phong!
Cảm nhận được hoa sen trắng nở rộ trong đan điền, vẻ mặt Tống Mộ vốn có chút hèn yếu lại trở nên cao ngạo.
Chuyện Lý Thái Bạch có thể làm được, tại sao ta lại không thể?
Chỉ là Thanh Liên kiếm đạo, lấy lại trí tuệ của người khác mà thôi. loại thực lực có được từ việc ăn bánh bao người khác đã nhai này, Tống Mộ ta thậm chí còn không thèm làm bạn với hắn!
Tống Mộ ta cuối cùng cũng đi ra được kiếm đạo thuộc về mình, thành tựu giống như Lý Thái Bạch, không! Vượt qua kiếm tiên Lý Thái Bạch!
Trong lòng mang theo sự kiêu ngạo, vẻ mặt cũng càng lúc càng chảnh, hắn hơi thẳng người nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng cưỡi ngựa đến.
Lãnh Thanh Tùng cưỡi con ngựa màu đen, kiếm ý nổi lên quanh người, đỉnh núi vốn huyên náo sau khi vị kiếm tu áo đen ngựa đen này đến, giống như bị nhấn nút im lặng.
Lãnh Thanh Tùng càng đến gần, các tu sĩ trẻ tuổi trên mười mấy đỉnh núi càng có thể cảm nhận được rõ ràng kiếm ý cường hãn này!
Đợi đến khi Lãnh Thanh Tùng đi tới trước mặt ba người Tống Mộ, tất cả mọi người nhìn vị kiếm tu này và chờ vị kiếm tu này lên tiếng.
Là ghét bỏ bọn họ quá mức ồn áo, hay là muốn răn dạy ba vị thiên kiêu đấu riêng trước khi Thiên Bảng xuất thế?
Kế Vũ Trạch và Diệp Thần cũng đứng thẳng người, ở trước mặt các đại tu sĩ, thân là đệ tử thân truyền chưởng giáo chín Thánh Địa lớn vừa phải tôn trọng đối phương, vừa không thể làm mất thể diện Thánh Địa sau lưng bọn họ.
Nếu vị kiếm tu này dám nói xấu Thánh Địa phía sau mình, cho dù đối phương là đại tu sĩ, mình cũng phải để ý ba phần!
Lãnh Thanh Tùng liếc nhìn ba người ở đây một cái, hình như nhìn thấy Tống Mộ khá quen mắt, hắn giục ngựa trên hư không đến dừng ở trước mặt Tống Mộ, giọng nói có chút mê man hỏi: “Phiêu Miểu các… Đi như thế nào?”
Lãnh Thanh Tùng chưa từng một mình ra khỏi cửa, sau khi rời khỏi bên người âu Dương, hắn lập tức không phân biệt được đông tây nam bắc, dân mù đường chính hiệu.
“Khụ khụ khụ…”
Tiếng ho khan liên tiếp lập tức vang lên xung quanh.
Tất cả mọi người đang thấp ta thấp thỏm chờ vị đại tu sĩ này lên tiếng, nhưng không nghĩ tới vị đại tu sĩ này chỉ đến hỏi đường!
Ngươi mẹ nó hỏi đường, mà mang theo uy áp lớn như vậy, bộ muốn diệt môn hay gì?
Quả nhiên đầu óc của kiếm tu đều có bệnh!
Trong lòng mọi người đồng thời nảy ra một ý nghĩ như vậy.
Mà Tống Mộ vẻ mặt cao ngạo nghe thấy Lãnh Thanh Tùng hỏi như vậy, chảnh dùng chuôi kiếm chỉ phương hướng Phiêu Miểu các, lạnh lùng nói: “Cách đây ba trăm dặm!”
Lãnh Thanh Tùng ngồi trên lưng ngựa nhìn về phương hướng, có chút cảm kích ồ một tiếng với Tống Mộ, ngay sau đó giục ngựa rời khỏi nơi này.
“???”
Cứ như vậy rời đi?
Dưới sự chỉ đường của Tống Mộ sư huynh, thân truyền của tông chủ Kiếm Tông, hắn dễ dàng rời đi như vậy?
Vị đại kiếm tu này thật sự đang hỏi đường?
Hay là nói, vị đại kiếm tu này đang sợ hãi thiên tư và sư môn sau lưng Tống Mộ sư huynh?
Ít nhất khi Lãnh Thanh Tùng rời đi, ánh mắt Diệp Thần và Kế Vũ Trạch bên cạnh Tống Mộ có sự thay đổi rất nhỏ.
Những ánh mắt ở xung quanh nhìn về phía mình lại biến thành sự ngưỡng mộ và thán phục, khiến Tống Mộ mừng thầm không thôi!
Mà ở trong lòng Kế Vũ Trạch và Diệp Thần, cái nhìn đối với vị đệ tử Kiếm Tông này lại tăng thêm một bước.
Ở tuổi này đã đạt tới trình độ tu vi như vậy!
Ngay cả khi ở trước mặt đại tu sĩ có ý đồ không rõ, hắn vẫn lộ vẻ cao ngạo như thế.
Tống Mộ này không hổ là đệ tử thân truyền của tông chủ Kiếm Tông!
Bạn cần đăng nhập để bình luận