Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 576: Xin cho ta nhìn!

Trần Trường Sinh... Không... Lúc này Tổ Uyên chậm rãi mở mắt.
Nhìn Hắc Liên cấp mười hai trước mắt có chút khó hiểu.
Hắn không hiểu, vì sao mình vừa trở lại Ma giới, Ma Tôn lại tặng cho mình Hắc Liên cấp mười hai đại biểu cho bản nguyên của Ma Tôn.
Khi Lãnh Thanh Tùng vung ra một nhát kiếm kia, Tổ Uyên vốn suy nghĩ mãi không ra, nở nụ cười.
Thì ra là đã đến giờ rồi sao?
Kiếp trước, khi vị nhị sư huynh này nhà mình tiến vào Tiên Môn, trở thành tiên nhân chí cao vô thượng của thế gian kia, cũng đã vung ra một kiếm.
Một kiếm kia cũng kinh người không kém, nó gần như xuyên thủng cả bầu trời!
Cũng chính là một kiếm kia kéo ra kiếp nạn lớn Ma tộc xâm lấn.
Cũng là một kiếm kia khiến sinh linh thiên địa trở nên lầm than!
Mà vị nhị sư huynh nhà mình lại đứng ngoài cuộc, lạnh lùng nhìn kiếp nạn lớn thiên địa thờ ơ!
Tình cảnh hôm nay giống hệt như kiếp trước, vị nhị sư huynh này nhà mình quả nhiên vẫn đi về phía con đường giống như kiếm trước.
Cái gì cũng sẽ không thay đổi, cái gì cũng không thay đổi, tình thế nhỏ có thể thay đổi, nhưng tình thế lớn không thể thay đổi.
Thứ thay đổi duy nhất chỉ có mình!
Mình mới là người trở tay lớn nhất kết thúc trận kiếp nạn lớn này!
Hôm nay, kiếp nạn lớn thiên địa ở ngay trước mắt, cho dù là Ma Tôn cũng để lại người kế nhiệm.
Nhưng ngay cả Ma Tôn cũng không nghĩ tới?
Lúc này Tổ Uyên cũng không phải là Tổ Uyên!
Gọi vài tiếng phụ thân, thật sự đã cho rằng mình là cha ta rồi?
Con trai ngươi đã chết rồi, không thể chết nữa!
Hôm nay ta sẽ mang theo tất cả Ma tộc cùng xuống địa ngục!
Trong mắt Tổ Uyên hiện lên một tia hung tàn, ngay sau đó hắn cẩn thận hút Hắc Liên vào trong cơ thể, cảm ngộ được pháp tắc trong Hắc Liên!
Bây giờ vẫn chưa phải lúc mình xuất thế, cũng không phải lúc mình lãnh đạo Ma tộc.
Mình còn thiếu một cơ hội, một cơ hội để Ma Tôn bỏ mình!
Đợi đến khi mình xuất thế, mình chắc chắn có thể dẫn theo Ma tộc đi đến sự diệt vong!

Ở trung tâm những đám mây di chuyển khắp nơi, Lãnh Thanh Tùng lại bối rối nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay mình.
Con rắn trắng nhỏ đã quay trở về trên vai hắn từ lâu, ngủ gà ngủ gật trên vai Lãnh Thanh Tùng, xem ra sức lực của nó bị hao tổn rất nhiều.
Trên thân kiếm trong lạnh phản chiếu ra khuôn mặt của Lãnh Thanh Tùng, trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày, lông mày nhíu chặt, dường như trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm thế nào mới tốt.
Bầu trời giả tạo đang ở ngay trước mắt, mình lại không có lực lượng để phá vỡ nó, cho nên phải làm như thế nào mới có thể nói ra có một lời nói dối trắng trợn như vậy với tất cả chúng sinh?
Chẳng lẽ mình phải nói rõ ràng với thiên hạ, nói cho tất cả mọi người biết bầu trời là giả, trời xanh này không phải trời xanh, mà là một thế giới khác?
Sợ rằng sẽ không có ai tin tưởng mình, cũng chắc chắn sẽ không có người tin tưởng.
Khi số lượng ánh mắt có đủ nhiều, chỉ có chính mắt bọn họ nhìn thấy, bọn họ mới có thể tin tưởng.
Nên làm thế nào mới tốt?
Trong lúc Lãnh Thanh Tùng ôm kiếm nhíu mày, một cái chân chó ấn vào trên thân kiếm.
Lãnh Thanh Tùng nhướng mày, ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy một khuôn mặt chó đang nghiêm túc quan sát mình.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Lãnh Thanh Tùng thu hồi trường kiếm, nhìn Tịnh Tử đột nhiên chạy tới trước mắt mình, hỏi.
Con chó này là đạo bảo của huynh trưởng nhà mình, trong lòng mình biết rõ điều này, nhưng lúc huynh trưởng rời đi, lại để nó ở lại.
Mặc dù không biết vì sao, nhưng luôn cảm thấy chắc chắn huynh trưởng có thâm ý gì đó.
“Mặc dù ngươi không phải chủ nhân trước, nhưng hôm nay ngươi lại giống hắn như vậy, nhưng dường như ngươi đã đi một con đường khác!” Lần đầu tiên trên khuôn mặt của Tịnh Tử không có chút bất cần đời nào, mà lại nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng với hơi hoài niệm và vui mừng.
Trong ánh mắt tràn ngập hồi ức và hoài niệm, còn mang theo sự yêu quý.
Bị một con chó dùng ánh mắt nhìn trưởng bối sẽ khiến bất kỳ ai cũng khó chịu, chứ đừng nói đến Lãnh Thanh Tùng.
Lãnh Thanh Tùng vừa định giơ tay lên, để cho con chó trước mắt này tỉnh táo, lại bị câu tiếp theo của Tịnh Tử ngăn lại.
“Dùng ta đi, ta có thể giúp ngươi phá vỡ bầu trời này!” Tịnh Tử nói như thế.
Lãnh Thanh Tùng nhìn tỉ lệ dáng người vô cùng không cân đối của Tịnh Tử, hắn nghi hoặc ôm lấy Tịnh Tử, tách chân sau ra.
“Không đực không cái?” Lãnh Thanh Tùng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới sủng vật huynh trưởng nuôi lại không tầm thường như vậy.
Tịnh Tử có chút tuyệt vọng nhìn phương xa, sao những người này lại chú ý đến điểm kỳ quái như vậy?
Mình chính là đạo bảo!
Một kiện đạo bảo có thể mở rộng đòn công kích gấp mười lần!
Thoát khỏi tay Lãnh Thanh Tùng, Tịnh Tử lắc lắc người, sau đó ho khan một tiếng, nói: “Chính thức giới thiệu, ta chính là vỏ kiếm của Kiếm Tiên thượng cổ Lý Thái Bạch, Tịnh Tử hôm nay là một đạo bảo hiếm có trong thiên hạ!”
Lãnh Thanh Tùng ôm kiếm nhìn Tinh Tử, lộ ra vẻ ngươi cứ nói tiếp đi, không nói được nữa, ta sẽ xiên ngươi.
Tịnh Tử nói liên tục không ngừng: “Tác dụng của ta chính là mở rộng đòn công kích của mình lên gấp mười lần, ta hỏi ngươi, nếu uy lực của một kiếm kia vừa rồi lớn hơn gấp mười lần có thể chém trời không?”
Đồng tử Lãnh Thanh Tùng co rụt lại, không nghĩ tới con chó lạp xưởng tầm thường trước mắt này lại có uy năng như vậy!
Bất kể công kích gì cũng có thể phóng đại gấp mười lần?
Quả thực chính là một đạo bảo vô cùng cường thế!
Không nghĩ tới suốt ngày bị huynh trưởng nhà mình treo ở trên lưng quần, hoàn toàn nhìn không ra chú dáng vẻ đạo bảo nào.
Nhưng nghe thấy câu hỏi của Tịnh Tử, Lãnh Thanh Tùng trầm ngâm, ngay sau đó có chút vô lực lắc đầu.
Bầu trời giả tạo này đã là một phần của thiên địa, cho dù mở rộng uy lực chiêu kiếm của mình lên gấp mười lần, có thể chém ra thiên địa này, thì ngay sau đó nó vẫn sẽ khép lại.
Nhìn Lãnh Thanh Tùng lắc đầu, dường như Tịnh Tử đã đoán trước được, nó nhìn về phía bụng của mình nói: “Cho nên, đây cũng điều là ta muốn nói, trong bụng ta có một tiểu thế giới mà chủ nhân đã lấy được ở tiên mộ của Lý Thái Bạch.
Lãnh Lãnh Tùng đột nhiên đứng lên, hắn hiểu được kế hoạch chó lạp xưởng trước mắt, ngay sau đó lại lắc đầu nói: “Ngươi là đạo bảo của huynh trưởng, nếu như hủy ngươi, huynh trưởng sẽ không còn chó!”
Nhìn Lãnh Thanh Tùng mở miệng huynh trưởng ngậm miệng huynh trưởng trước mắt, Tịnh Tử bất đắc dĩ trợn tròn mắt nói: “Ta là do chủ nhân để lại để giúp ngươi, đây đương nhiên là ý của hắn!”
Lãnh Thanh Tùng nhìn Tịnh Tử trước mắt, Tịnh Tử cũng nhìn hắn.
Một người một chó cứ như vậy nhìn nhau.
Một người một chó đều hiểu rõ trong lòng, Tịnh Tử đang nói cái gì.
Đó chính là biến con chó lạp xưởng trước mắt này thành chiêu kiếm!
Dùng chiêu kiếm của Lãnh Thanh Tùng làm động lực, để Tịnh Tử hấp thu hết toàn bộ bầu trời giả tạo này vào trong bụng.
Tịnh Tử nhìn về phương tây, nhẹ giọng nói: “Hôm nay, chủ nhân âu Dương đã từng có một chiêu thức xuyên thủng tiểu thế giới của Lý Thái Bạch, chính là thông qua ta phát động!”
Lãnh Thanh Tùng ánh mắt ngưng lại, mình cũng biết chuyện này, huynh trưởng nhà mình phát ra làn sóng chân nguyên cơ hồ muốn xuyên qua toàn bộ thế giới, bây giờ nghĩ lại vẫn khiến người ta mê mẩn.
Tịnh Tử nhìn vẻ mặt của Lãnh Thanh Tùng, có chút hài lòng hét lên:
“Chiêu này tên là: Một pháo tiên nhân quỳ!”

Cái tên quái quỷ gì…
“Ta không thể cam đoan ngươi vẫn có thể sống sót!” Nghe thấy từng lời Tịnh Tử nói, Lãnh Thanh Tùng tiếp tục lắc đầu nói.
Một lúc lâu sau, Tịnh Tử mới chậm rãi nói: “Ta muốn đi gặp chủ nhân trước Lý Thái Bạch, cho dù là hắn đã hóa thành thiên địa, cũng xin cho ta đi nhìn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận