Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 6 - Các sư huynh trên Tiểu Sơn phong




Tuy Hồ Đồ Đồ vì tương lai của yêu tộc mà lăn lộn khó ngủ nhưng hôm sau nàng vẫn dậy thật sớm. Sau khi rửa mặt xong, nàng vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Bạch Phi Vũ đang đứng chắp tay ở trên cây.
Từng luồng ánh sáng tím nhẹ nhàng lưu chuyển trên người Bạch Phi Vũ, giống như những con rắn màu tím đang trườn xung quanh hắn.
Khiến cho Bạch Phi Vũ vốn dĩ quang minh chính đại vô duyên vô cớ có thêm một chút cảm giác yêu dị.
“Bạch sư huynh vẫn đẹp trai trước sau như một!” Hồ Đồ Đồ thầm cảm thán.
Lúc Hồ Đồ Đồ còn đang cảm thán, lại nhìn thấy Lãnh Thanh Tùng, người hôm qua cho nàng cảm giác áp bức cực kì lớn, cong hai cánh tay trần khiêng một cây đại thụ từ dưới núi đi lên.
Phía dưới khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng là dáng người như tượng tạc, mồ hôi ở trên người giống như hạt sương đang lóe sáng.
Nhị sư huynh hôm qua suýt chút nữa dọa nàng tè ra quần, bây giờ nhìn kỹ cũng rất hoàn mỹ!
Ha ha ha, Đồ Đồ nàng thích nhất là sư huynh!
Trong lúc Hồ Đồ Đồ đang si mê nhìn Lãnh Thanh Tùng để trần nửa thân trên, Lãnh Thanh Tùng nhẹ nhàng đặt thân cây hắn vác trên vai xuống đất.
Hắn giơ tay lên, từng tiếng kiếm reo lanh lảnh vang lên, một thanh trường kiếm cổ bay ra từ trong phòng Lãnh Thanh Tùng.
Lãnh Thanh Tùng điều chỉnh lại hơi thở, ánh mắt ngưng tụ, trường kiếm trong tay chém ra một đường như cầu vồng nối tới mặt trời.
Kiếm chiêu sắc bén như mưa rào bao phủ cây cối, chỉ trong chốc lát, trường kiếm lại lần nữa trở về trong tay hắn.
Thân cây lúc đầu trong nháy mắt đã biến thành một đống ván gỗ.
“Kiếm pháp hay!” Hồ Đồ Đồ ở một bên không nhịn được kêu lên.
Lãnh Thanh Tùng nhìn thoáng qua Hồ Đồ Đồ, lập tức cúi đầu nhặt ván gỗ trên mặt đất lên.
“Nhị sư huynh, huynh đang làm gì vậy?” Hồ Đồ Đồ đánh bạo, đi về phía Lãnh Thanh Tùng, nở nụ cười mà nàng tự thấy là ngọt ngào, hỏi hắn.
Lãnh Thanh Tùng ngậm một cái đinh trong miệng, một tay nâng ván gỗ, một tay cầm búa, lạnh nhạt phun ra hai chữ: “Sửa mái!”
Nghe Lãnh Thanh Tùng nói xong, Hồ Đồ Đồ sững sờ, lập tức nhớ tới hôm qua lúc Lãnh Thanh Tùng nhảy ra ngoài đã hất tung toàn bộ nóc nhà, khiến cho đại sư huynh la hét bắt nhị sư huynh hôm nay phải sửa nhà cho xong.
Hồ Đồ Đồ nhìn nhị sư huynh hôm qua giống như kiếm tiên sát thần, lúc này lại dùng hai tay trần khiêng ván gỗ, một bước nhảy lên trên nóc nhà, bắt đầu sửa lại nóc nhà, phát ra tiếng gõ búa đinh đinh đang đang.
Từ kiếm tiên tuyệt thế đến thợ xây, thay đổi không có chút dấu vết.
Rõ ràng là tu sĩ Kết Đan sát khí lạnh lẽo, vậy mà lại ngoan ngoãn thản nhiên nghe lời của đại sư huynh bình thường đến cùng cực.
Lúc Hồ Đồ Đồ còn đang kinh ngạc, Trần Trường Sinh đang dùng khăn lau tay đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy Hồ Đồ Đồ ngơ ngác đứng đó liền cười nói: “Sư muội, chào buổi sáng, một lát nữa nấu cháo xong, ngươi phụ ta bưng cháo!”
“Được, tam sư huynh!” Hồ Đồ Đồ vừa gật đầu đáp ứng vừa đi về phía phòng bếp.
Mặc dù Trần Trường Sinh trước mắt cho nàng cảm giác hắn là loại người “ngoài cười trong không cười”, nhưng dù gì hắn cũng là sư huynh của nàng, chắc hẳn sẽ không vô duyên vô cớ hại nàng!
Hồ Đồ Đồ đi vào phòng bếp, nhìn thấy Trần Trường Sinh đang bận rộn trong bếp, nàng vén tay áo lên đến bên cạnh Trần Trường Sinh nói: “Sư huynh, Đồ Đồ có thể giúp gì không?”
Trần Trường Sinh quay đầu lại nhìn về phía Hồ Đồ Đồ, trong mắt sáng lên, nhẹ giọng nói: “Ngươi sắp xếp bát đũa đi, sau đó đem ra ngoài.”
Hồ Đồ Đồ gật nhẹ đầu, lanh lợi đi sắp xếp bát đũa.
Trần Trường Sinh nhìn bóng lưng Hồ Đồ Đồ, trong mắt nổi lên tia sáng kỳ dị!
“Cửu Vĩ Thiên Hồ tương lai, nữ đế của vạn yêu, bây giờ lại thành tiểu sư muội của mình? Chẳng lẽ là sau khi mình trùng sinh mọi thứ đều phát sinh thay đổi sao? Bất kể như thế nào, chỉ cần ở giai đoạn trước tạo mối quan hệ, vận mệnh bi thảm ở kiếp trước sẽ không xảy ra với mình nữa!” Trong đầu Trần Trường Sinh đang điên cuồng vạch ra kế hoạch sau này cho hắn.
Hắn có một bí mật lớn mà tất cả mọi người đều không biết, đó chính là, hắn là người trùng sinh trở về từ tương lai!
Sau khi tận thế đến, hắn ở trong tận thế vùng vẫy vài chục năm, cuối cùng vẫn là thân tử đạo tiêu!
Nhưng đời này của hắn, hắn nhất định phải đứng ở đỉnh của thế giới!
Hắn từng mất đi hết thảy, một lần sống lại này, hắn không muốn mất đi cái gì nữa!
Ở kiếp này, hắn nhất định phải tập trung! Không được thả lỏng!
Bởi vì bây giờ ở bên cạnh hắn đang hội tụ một đám người có tương lai khó lường nhất!
“Sư huynh! Có thứ gì khét kìa!” Hồ Đồ Đồ sắp xếp xong bát đũa liền khịt khịt mũi, nghi ngờ hỏi.
“Hỏng rồi! Cháo khét rồi!” Trần Trường Sinh cuống quít cầm lấy cái muôi dài đảo qua đảo lại, một mùi khét bay ra từ trong nồi.
Trần Trường Sinh nhíu mày, giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng chấm mặt cháo.
Một tia sáng xanh chợt lóe lên từ trong nồi cháo màu đen, lúc hắn giơ ngón tay lên lại, ngón tay của hắn đã bị cháy khét.
“Xem ra thân thể này phải thay mới rồi!” Trần Trường Sinh nhìn ngón tay khét lẹt của hắn, suy nghĩ nói.
Rồi hắn lập tức thực hiện một động tác rất kinh người!
Trần Trường Sinh tháo ngón tay cháy khét kia ra mà không để lại chút dấu vết nào, bỏ vào trong tay áo, sau đó lập tức lấy ra một ngón tay mới tinh gắn lại chỗ cũ!
Trần Trường Sinh bưng bữa sáng, còn Hồ Đồ Đồ bưng bát đũa để lên bàn.
Hai tay Hồ Đồ Đồ ôm một đống lớn, lúc thì nhìn về phía Bạch Phi Vũ đang đứng chắp tay trên cây, lúc thì nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng đang hóa thân thành thợ xây ngồi ở trên nóc nhà.
“Tam sư huynh, huynh nói xem nhị sư huynh và tứ sư huynh ai đẹp trai hơn?” Hồ Đồ Đồ có chút mơ mộng mở miệng hỏi.
Trần Trường Sinh dừng động tác trong tay một chút, hắn thân là người có lực hấp dẫn đạt 9 điểm, đối với tướng mạo, hắn tự nhận là chưa từng bại dưới tay kẻ nào, chỉ là hắn chưa bao giờ tuỳ tiện dùng mặt thật khi ở trước mặt người ngoài.
“Đều rất đẹp trai! Giống như huynh vậy!” Trần Trường Sinh cười nhạt một tiếng mở miệng nói.
Hồ Đồ Đồ nhìn thoáng qua Trần Trường Sinh, tướng mạo hắn tuy đôn hậu, nhưng cũng chỉ giống như người qua đường, nàng đột nhiên cười ha ha: “Đúng vậy! Tam sư huynh, huynh cũng rất đẹp trai!”
Nhìn vẻ mặt tươi cười như hoa của Hồ Đồ Đồ, Trần Trường Sinh bỗng nhiên ngây người, hắn đột nhiên nhớ đến lúc hắn vừa lên núi, một người mặc áo xanh ngồi xổm trên tảng đá, đùa cợt tháo mặt nạ trên mặt của hắn xuống, trong mắt mang theo ý cười nói: “Ồ, là một tiểu tử rất đẹp trai, đeo mặt nạ suốt để làm gì?”
Bóng áo xanh trong trí nhớ kia, đứng dưới ánh nắng khiến quanh thân người đó dường như cũng toát ra vầng sáng màu vàng.
Lúc đó hắn đã nhìn tới ngây người.
“Tam sư huynh sao lại ngây ra rồi, sao huynh lúc nào cũng lơ đễnh vậy?” Hồ Đồ Đồ hoài nghi cắn bánh bao, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.
Trần Trường Sinh lấy lại tinh thần, tựa hồ nhớ ra chuyện gì đó liền cười nói: “Không biết đại sư huynh đã dậy hay chưa? Sư muội, ta nói cho muội biết, trên Tiểu Sơn phong của chúng ta, có chọc ai cũng đừng chọc đại sư huynh lúc mới thức dậy!”
Nghe Trần Trường Sinh nói như vậy, Hồ Đồ Đồ đặt bánh bao xuống, có hơi không hiểu hỏi: “Tam sư huynh, không phải muội có ý kiến với đại sư huynh, muội chỉ muốn hỏi, các huynh thật sự xem đại sư huynh là đại sư huynh sao?”
Một người bình thường mới chỉ đạt cảnh giới Luyện Khí cửu trọng, ở tuổi này của đại sư huynh, so với những tu sĩ bình thường mà nói thì có thể hoàn toàn được xem là ưu tú, nhưng đứng giữa một đám thiên tài như thế này, chắc chắn là lộ ra quá tầm thường.
Mà thiên tài đều là tự cao, mặc kệ là Lãnh Thanh Tùng hay là Bạch Phi Vũ hay là Trần Trường Sinh ở trước mắt, sao bọn họ có thể cam tâm tình nguyện chịu ở dưới một người bình thường Luyện Khí kỳ?
Trần Trường Sinh đương nhiên hiểu được nghi vấn này của Hồ Đồ Đồ, Trần Trường Sinh thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hồ Đồ Đồ trước mắt, nghiêm chỉnh nói: “Đồ Đồ, mặc dù những lời ta sắp nói có thể hơi nghiêm khắc, nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi!”
Hồ Đồ Đồ nhìn thấy Trần Trường Sinh đột nhiên trở nên nghiêm túc, lập tức ngồi ngay lại, lời nàng nói vừa rồi quả thật rất không lễ phép, cho nên bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn vểnh tai nghe Trần Trường Sinh dạy bảo.
“Âu Dương sư huynh là đại sư huynh của chúng ta, cũng là đại sư huynh duy nhất, cho dù Âu Dương sư huynh muốn làm chưởng giáo của Thanh Vân Tông này, ba người chúng ta cũng không có ý kiến.” Trần Trường Sinh nói ra những lời đầy đanh thép.
Nhìn vẻ mặt lúc hiểu lúc không của Hồ Đồ Đồ, Trần Trường Sinh thầm nói ở trong lòng:
“Mặc kệ người khác như thế nào, Trần Trường Sinh ta cho dù có liều cả tính mạng cũng phải bảo vệ Âu Dương sư huynh cả đời!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận