Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 694: Lần đầu gặp mặt

Lần đầu rời Thanh Khâu Sơn, hồ ly con còn hơi thấp thỏm, thậm chí hơi hối hận mình có phải quá dễ dàng đồng ý đi theo cha hay không.
Đây là lần đầu mình rời Thanh Khâu Sơn, đi ra thế giới bên ngoài. Chớ nói chi trên người mình còn gánh vác sứ mệnh chấn hưng toàn bộ Hồ tộc thậm chí Yêu tộc!
Dạng gánh nặng này khiến Hồ Đồ Đồ lập chí mình phải học tập thật giỏi, sớm ngày tìm được vị đại yêu tu của Hồ tộc trong Thanh Vân Tông.
Hồ ly con ưỡn cơ thể, khuôn mặt nhỏ nhắn, gầy gò nghiêm túc hẳn. Đương nhiên, dạng nghiêm túc đã biến thành phấn khởi khi Hồ Đồ Đồ nghe Hồ Vân giới thiệu thế giới bên ngoài.
Sau khi nàng nghe vài câu thì mí mắt bắt đầu càng nặng nề, nàng níu quần áo Hồ Vân, ánh mắt mơ màng, ngáp một cái.
Hồ Vân không thèm để ý chuyện này, nàng vẫn là tiểu hài tử, yêu cầu nàng nhiều như vậy làm gì? Dù bằng mấy tên nghịch tử trên đỉnh núi nhà mình thì nàng cũng không thiệt thòi.
Hai người đi tới bên ngoài Thanh Vân Tông, Hồ Đồ Đồ đã kinh ngạc, rung động vì thế giới của Thanh Vân Tông, một trong chín thánh địa lớn.
Nguyên khí dư dả tới mức hóa thành sương mù, mơ hồ có thể thấy được linh thảo ở khắp nơi. Vô số dị thú quý hiếm đi dạo khắp núi rừng.
Thanh Vân Tông này tốt hơn Thanh Khâu Sơn không biết gấp bao nhiêu lần?
Khi lần đầu tiên thấy Thanh Vân Tông, tiểu gia hỏa đã rất vững tin nơi này là quê hương thứ hai của mình!
"Đồ Đồ a, ở đây là Thanh Vân Tông, chờ sau đó có Đại sư huynh của ngươi tới đón ngươi, cha còn có việc phải làm, sau khi làm xong sẽ về chơi với ngươi!” Hồ Vân cúi đầu vừa cười vừa nói với Hồ Đồ Đồ đang rung động.
Hồ Đồ Đồ nghe xong Hồ Vân muốn đi, khuôn mặt nhỏ lập tức xụ xuống, nước mắt xuất hiện.
Nhìn thấy tiểu gia hỏa muốn khóc, Hồ Vân vừa dỗ vừa lừa mới ổn định cảm xúc của tiểu gia hỏa, vừa đem tiểu gia hỏa thì thấy ở nơi xa náo loạn: "Đúng vậy, ta về sẽ cho ngài mấy quyển sách tranh mới nhất, yên tâm, khẳng định là đầy đủ màu sắc!"
"U, mấy ngày không gặp a, lát nữa ta chỗ đi ngươi uống rượu!"
"Tốt tốt tốt, qua mấy ngày nữa, ta đi đỉnh núi các ngươi làm khách!"

Một người áo xanh đi nhanh trên đường núi Thanh Vân Tông, chỉ cần cái người qua đường, người áo xanh đều có thể dừng lại trò chuyện cùng đối phương hai câu, dù một con chó đi qua, người áo xanh cũng cúi người sờ.
Toàn bộ người của Thanh Vân Tông đều nhiệt tình trả lời người áo xanh.
Hồ Vân nhìn người áo xanh được hoan nghênh trên đường, trong lòng ghen ghét, sao mồm mép tiểu tử này còn lưu loát hơn mình chứ?
Nhìn trình độ được hoan nghênh, còn có mặt núi hơn chưởng giáo đi tuần khắp tông!
"Lão đầu, hơn nửa năm, ngươi không về, vừa về đến đã muốn ta đón từ tám trăm dặm? Có tin ta tung chuyện ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt ra ngoài hay không?" Người áo xanh nhìn Hồ Vân đứng vững trên đám mây, chống nạnh hô to.
"Tiểu tử hư đốn! Nói bậy lão tử cái gì?" Hồ Vân lấy lại tinh thần cười mắng người áo xanh, nắm Hồ Đồ Đồ rơi xuống đám mây.
Khi Hồ Vân và Hồ Đồ Đồ đứng trước mặt người áo xanh, Hồ Đồ Đồ hơi hướng nội tránh sau lưng Hồ Vân, thò đầu nhìn đối phương.
Một thiếu niên không lớn, một bộ áo xanh, trên trán có chút mồ hôi rịn, hắn cười xán lạn, giống như mặt trời nhỏ đứng ở đó.
Hồ Đồ Đồ vừa có tình cảm tốt với thiếu niên trước mắt thì lại bị thiếu niên nói một câu sững sờ.
Thiếu niên cũng thấy Hồ Đồ Đồ, sắc mặt kì lạ nhìn Hồ Vân, nói: "Lão đầu, ngươi thay đổi khẩu vị? Ta nói với ngươi trước, ngươi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt còn chưa tính, nếu ngươi dám ra tay với loại tuổi này, bây giờ ta thiến ngươi!"
Hồ Đồ Đồ nghe thiếu niên nói thì tức giận, lộ ra hai viên răng nanh nho nhỏ với thiếu niên, biểu thị mình rất tức giận!
Đây là người nào chứ, sao lại nói lời dơ bẩn như vậy? Tại sao có thể nói Đồ Đồ như vậy!
Hồ Đồ Đồ nhìn thiếu niên mặt người dạ thú trước mắt, ở trong lòng có ấn tựing xấu với thiếu niên!
"Mau mau cút, nói mò gì đâu! Đây là ta tân thu con gái nuôi! Đừng nói mò, người ta còn nhỏ!" Hồ Vân cau mày, có chút ghét bỏ nhìn trước mắt thiếu niên nói.
Thiếu niên ánh mắt rơi sau lưng Hồ Vân Hồ Đồ Đồ trên thân, biểu hiện trên mặt dừng lại một chút, ngượng ngùng cười cười nói ra: "Ta liền nói sư phụ ngài lão nhân gia không có biến thái như vậy, nguyên lai là cho chúng ta đi tìm tới một cái tiểu sư muội a!"
"Khụ khụ khụ, vi sư cả đời quang minh lỗi lạc, rất thẳng thắn, sao lại làm ra loại chuyện này?" Hồ Vân ho khan, xụ mặt nói.
Thiếu niên giả bộ nghe dạy dỗ, liên tục gật đầu, bỗng nhiên nhìn sau lưng Hồ Vân, kinh ngạc nói: "Hở? Sư nương, ngươi không phải ở Vạn Yêu Quốc sao? Sao rảnh rỗi đến Thanh Vân Tông vậy?"
Tiếng hỏi kinh ngạc, để Hồ Vân vốn đang chậm rãi nói thì run lên, nhanh chóng quay người ra sau lưng cầu xin tha thứ: "Trinh nhi, ta sai rồi, ta không phải cố ý bỏ lỡ thời gian, ta chuẩn bị đi Vạn Yêu Quốc, sao ngươi lại đến?"
Cúc cung xin lỗi cầu xin tha thứ, một tiếng ba lần, Hồ Vân làm rất trôi chảy, vừa nhìn thì biết chuyện này đã làm không ít.
Nhưng đối mặt Hồ Vân cầu xin tha thứ, cũng không có bất cứ đáp lại nào, Hồ Vân liếc mắt nhìn, phát hiện phía sau mình không có gì, mới nhận ra mình bị đùa!
Hồ Vân ngồi dậy nhìn đường núi trống rỗng, mặt đỏ lên, lập tức giận dữ!
"Mẹ nó! Tiểu tử hư, dám chọc lão tử!" Hồ Vân tức hổn hển nhào tới thiếu niên.
Thiếu niên không cam lòng yếu thế, vén tay áo lên cũng nhào tới. Nắm chặt tóc, siết cổ, tách ra ngón tay, móc ngược. Sư đồ hai người có thể nói là dùng tất cả thủ đoạn hèn hạ để chào hỏi đối phương.
Một già một trẻ không nói gì tới tình thầy trò, đánh nhau trên đường núi khiến Hồ Đồ Đồ trợn mắt hốc mồm.
"A? Đây chính là chỗ mình phải sống với mọi người trong tương lai sao? Sao mình cảm thấy giống như tiến vào một cái bẫy vậy? Ta nhớ các gia gia, ta muốn về nhà!" Hồ Đồ Đồ khóc không ra nước mắt thầm nghĩ.
Sư đồ hai người đánh nhau thở hồng hộc rồi đứng dậy, Hồ Vân phủi chút bụi đất trên người, nói với thiếu niên: "Ta có việc phải đi, đây là tiểu sư muội của các ngươi, tiểu tử ngươi chăm sóc tốt cho ta!"
"Mới trở về đã đi? Ta bảo lão tam vừa hầm gà, không ăn bữa cơm rồi đi?" Thiếu niên kinh ngạc hỏi.
"Không được, ta có rất nhiều việc, chờ giúp xong mọi chuyện, chúng ta mới có thời gian họp mặt!" Hồ Vân cười khoát tay áo nói.
Thiếu niên hơi thất vọng gật đầu, nhìn tiểu sư muội mới tới của mình, quơ tay áo nói: "Đến đây đi, lão gia hỏa muốn đi, về sau đi theo ta!"
Hồ Đồ Đồ nhìn Hồ Vân, Hồ Vân gật đầu với nàng, Hồ Đồ Đồ lo sợ bất an đi tới trước mặt thiếu niên. Thiếu niên áo xanh nắm tay nhẹ nhàng nhấn trên đầu lông xù của Hồ Đồ Đồ, giọng nói dịu dàng gió mát như trong rừng: "Đồ Đồ sao? Lần đầu gặp mặt, ta là Đại sư huynh của ngươi, ta họ Âu Dương!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận