Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 724: TRƯỜNG SINH, CÒN BIẾT ĐƯỜNG VỀ NHÀ SAO?

Lúc mà âu Dương rơi xuống trung thiên thế giới khu vực "âm tào địa phủ", ba vị Chí Thánh lập tức cảm nhận được.
Người đầu tiên cảm nhận được chính là vị thánh chấp chưởng vòng luân hồi, quanh năm chu du trên dòng chảy thời gian.
Vị Thánh này từ sau khi tiểu sư muội của mình rơi vào hôn mê, người này dùng sức mạnh của mười hai Ma thần biến thành chiếc thuyền, sau đó du hành trên dòng chảy thời gian.
Bây giờ vị Thánh chấp quản vòng luân hồi của chúng sinh, cả ngày chèo thuyền trên dòng chảy thời gian ngày qua ngày khắc kiếm.
Tất cả chúng sinh đều đồn đại rằng có một vị Thánh chuyên chèo thuyền trên dòng chảy thời gian theo dõi tuyến thời gian và hành động của từng chúng sinh.
Vị thánh này cũng sẽ căn cứ những gì mà chúng sinh đã làm trong quá khứ từ đó quyết định kết quả của họ ở đời này.
Tùy theo mức độ tội lỗi mà sẽ xác định chúng sinh sẽ đầu thai thành thứ những gì ở kiếp sau.
Nhưng mà vạn vật chúng sinh đều không biết rằng vị thánh này bỏ ra trăm vạn năm thời gian chỉ để tìm lại thứ mà mình đã đánh mất.
Giống như tiểu sư muội ngày ngày kiên trì của hắn, vị thánh này từ đầu đến cuối đều chắc chắn cho rằng hắn đã quên mất thứ gì đó.
Thời gian trôi qua càng lâu, điều mà hắn lãng quên càng ngày càng đè nặng trong lòng.
Trăm vạn năm qua, vị Thánh ấy bị tâm bệnh này đè nặng đến mức có chút không thở nổi.
Dưới mái tóc hoa râm, khuôn mặt uy nghiêm vốn có đầy vẻ tiêu điều.
Giống như sống thêm một giây một phút đều có cảm giác đau đớn thống khổ đến chết vậy, nhưng đường đường là người chấp chưởng vòng luân hồi của chúng sinh làm sao có khả năng mà chết đi?
Vị Thánh này càng sẽ không vì vậy mà tuẫn đạo, hơn nữa phía sau Trần Trường Sinh hắn lúc này có vô số chúng sinh dựa vào hắn mà sống.
Mà từ lúc bắt đầu chèo thuyền trên dòng chảy thời gian cho tới bây giờ, vị Thánh này đã đi đi lại lại trên dòng chảy mất một trăm vạn năm.
Không có chuyện đều luôn ở bên trong dòng chảy, có chuyện lập tức quay lại giải quyết rồi lại trở về, không dám trì hoãn lấy một giây.
Trong một vạn năm này cho dù là cuộc chiến giữa thần và quỷ đang ở giai đoạn khốc liệt nhất, sau khi dùng toàn bộ quân át chủ bài của hắn đánh một trận xương máu với vị Thánh đại diện cho Thần đạo kia xong.
Lại tiếp tục kéo tấm thân mang đầy thương tích quay lại dòng chảy thời gian, vừa tĩnh dưỡng, vừa tiếp tục tìm kiếm.
Thật đáng buồn chính là bản thân hắn còn không biết mình đang tìm kiếm cái gì, thậm chí không biết tại sao phải tìm kiếm, nhưng cứ tiếp tục tìm hoài tìm mãi, giống như là cách duy nhất để chuộc lại tội lỗi của mình.
Mãi cho tới một ngày, hắn đang chuẩn bị cầm dao khắc kiếm, đột nhiên trong lòng sinh ra một cảm giác khác thường.
Khi hắn ngẩng đầu lên tình cờ thấy một ánh sáng màu xanh giống như một ngôi sao băng nhỏ lướt qua trước mắt hắn.
Đôi mắt của vị Thánh luôn uy nghiêm này đột nhiên co rút lại, lần đầu tiên sau một trăm vạn năm vị Thánh này mất bình tĩnh, vội vàng đứng dậy, muốn đuổi theo thứ ánh sáng xanh không thể đuổi kịp kia.
Lại quên mất chính bản thân mình đang ở trong dòng chảy thời gian, chân vừa mới bước ra lập tức rớt khỏi thuyền.
Ở trong dòng chảy thời gian này, cho dù có là một vị Thánh với một thân pháp lực vô biên thì giờ phút này cũng như bao người bình thường khác.
Thân thể hắn ở trong dòng chảy thời gian lảo đảo, nghiêng ngã nhưng một mực muốn đuổi theo ánh sáng màu xanh kìa.
Bất ngờ ánh sáng ấy lại chợt lóe lên rồi trong nháy mắt biến mất, chìm trong ngàn vạn dòng chảy thời gian lớn nhỏ khác nhau.
Hắn mất đi tung tích của mục tiêu, mờ mịt ngồi ở trong dòng chảy thời gian một lúc lâu mới trở lại thuyền.
Tự nói với lòng mình là chỉ bị hoa mắt nên mới khiến hắn thất thố đến vậy.
Một lần nữa cầm lấy dao khắc tiếp tục khắc xuống những vết khắc chưa hoàn thành.
Nhưng vô số ký ức mơ mơ hồ hồ hiện lên trong đầu hắn.
Khi những ký ức mơ mơ hồ hồ đó hiện lên trong đầu, hắn như mắc kẹt ở cổ họng, đôi mắt lập tức mờ đi.
Giờ khắc này, hắn tựa như đã trở lại thời là một tu sĩ nhân loại bình thường mang tên Trần Trường Sinh chứ không phải là một vị Thánh như bây giờ.
Trần Trường Sinh ở trong thuyền đang tiếp tục khắc kiếm thì bỗng dừng lại, dao khắc trong tay rớt xuống dòng chảy thời gian.
Nhìn thanh kiếm còn chưa thành hình chồng chéo những vết xước dày đặc, hắn giống như pho tượng, cúi đầu nhìn xem dòng chảy thời gian dài vô tận trước mặt.
Những giọt nước mắt chảy xuống mu bàn tay hắn, đôi bàn tay gân guốc ấy đang bám chặt vào thành thuyền, móng tay cắm sâu vào ván thuyền.
Trước mặt Trần Trường Sinh lúc này là tuyến thời gian mà hắn lên âm mưu đoạt xá thân thể Tổ Uyên.
Lấy thân thể của mình đổi cho thân thể của hắn, vứt bỏ cái tên Trần Trường Sinh đổi thành Tổ Uyên của ngày nay.
Cũng là ngày mà tuyến thời gian của hắn bị phá vỡ, cũng từ ngày đó trở đi cuộc đời của ba sư huynh đệ bọn họ đã thành nút thắt chết không thể phá vỡ.
Hắn đã quan sát tuyến thời gian này vô số lần nhưng lần này tuyến thời gian đã phát sinh một tia biến hóa rất nhỏ.
Ngay ở nút thắt của ba sư huynh đệ một tia sáng màu xanh chợt lóe lên.
Mặc dù mơ hồ, mặc dù nhỏ khó thể thấy, mặc dù chỉ chớp mắt là biến mất. Nhưng bóng dáng ấy, giọng nói ấy, người mặc tà áo xanh đó đã in sâu vào trong mắt của Trần Trường Sinh.
Hai tay người đó chắp trước ngực, mỉm cười nhìn hắn, môi hơi hé mở, Trần Trường Sinh giống như nghe được tà áo xanh kia gọi tên của hắn.
Khi nhìn thấy bóng dáng của tà áo xanh, tất cả ký ức đều trở về.
Ký ức mà hắn tâm tâm niệm niệm trăm vạn năm qua, cho đến khi nhìn thấy hắn cuối cùng cũng đã bù đắp một cách hoàn hảo.
Mà đoạn ký ức đã mất đi rồi quay trở lại này không làm cho Trần Trường Sinh vui vẻ mà ngược lại khiến hắn đau đến gần như nghẹt thở.
Thân thể Trần Trường Sinh bắt đầu không tự chủ được phát run, hô hấp bắt đầu gấp rút, sức lực trong nháy mắt bị rút sạch.
Trước mắt lặp đi lặp lại hình ảnh ấy, dù không thấy rõ được khuôn mặt cũng chả nghe rõ được âm thanh.
Nhưng quen thuộc đến mức Trần Trường Sinh cảm thấy hô hấp của mình nặng nề hơn bao giờ hết.
Trái tim đột nhiên giống như bị một bàn tay hung hăng nắm chắc lại rồi sau đó bất ngờ buông ra, cảm giác này khiến Trần Trường Sinh bất lực ngã xuống thuyền.
Đôi mắt hắn nhìn lên bầu trời trong hư không của ngàn vạn dòng chảy thời gian, dù trong mắt nhìn thấy hết những ngôi sao lấp lánh ấy nhưng trong mắt lại không thể phản chiếu được bất cứ tia sáng lấp lánh nào.
Bản thân hắn là một vị thánh, sau một trăm vạn năm tranh đấu vì đạo của bản thân bây giờ lại giống như một chuyện cười.
Trong ngàn vạn thế giới lớn nhỏ, trước mắt Thiên địa chí Thánh là không thể che dấu bất cứ một bí mật gì, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó Trần Trường Sinh không thể tìm ra ánh sáng xanh kia xuất phát từ đâu biến mất ở phương nào.
Nhưng khi biết được ánh sáng xanh đó muốn luân hồi chuyển thế, Trần Trường Sinh theo bản năng chụp lấy mạn thuyền muốn đứng dậy, lập tức tiến đến.
Chỉ cần hắn nguyện ý, một giây sau Trần Trường Sinh có thể xuất hiện trước mặt người kia!
Nhưng tay Trần Trường Sinh cứng đờ ở đó, không dám có bất kỳ động tác nào khác.
Trần Trường Sinh rất sợ, sợ nếu mình tiếp tục cố chấp, người ấy sẽ còn bị thương vì hắn.
Sợ mình đi gặp người đó, đều sẽ khiến người vừa mới chuyển thế hồi sinh kia chịu tổn thương cho dù là một chuyện nhỏ nhất!
Nhưng trăm vạn năm nhung nhớ, chờ đợi, khiến cho Trần Trường Sinh cảm thấy khó chịu, thân thể như bị rút cạn sinh lực, lảo đảo ngồi dậy.
Trần Trường Sinh thấp giọng thì thào, hắn dựa theo ký ức mà người đó nói khi ấy, run rẩy mở miệng, lặp lại một lần:
"Trường Sinh, còn biết đường về nhà sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận