Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 757: NGUYỆN THÀNH

Bạch Phi Vũ hơi ngửa đầu, nhìn xem mái vòm của trần nhà, ánh mắt ấm áp có chút ngưng đọng.
Lúc bản thân hắn nghe thấy mong muốn trong lòng nam hài, mới ngạc nhiên phát hiện.
Thật ra Đại sư huynh chưa từng thay đổi, dù hắn không có một thân bản lĩnh thông thiên, cũng không có tính toán mưu lược thiên địa, cũng không có tự nguyện xả thân vì bất cứ ai.
Đại sư huynh vẫn là đại sư huynh của ngày nào.
Vẫn luôn đối xử ôn nhu với mọi người xung quanh mà người duy nhất quên đi đại sư huynh lại là hắn.
Người thay đổi là bản thân hắn, hắn đã không còn phải là kiếm tu cả ngày đứng trên cây trong bộ trang phục màu trắng ở Tiểu Sơn Phong kia nữa.
Mà đã là thần của trăm vạn chúng thần, trong tay nắm giữ quy củ của mọi thần đạo trong thiên địa!
Là người trong lòng hắn không sợ trời không sợ đất âu Trị Tử của kiếp trước, cũng là âu Dương người đã vì hắn mà thay đổi kết cục bi thảm đã định trước.
Cho dù là âu Dương hay là âu Trị Tử, hay là nam hài trước mặt, bọn họ vẫn không hề thay đổi.
Kiếp trước vì ba người bọn họ, kiếp này là vì đám hài tử của cô nhi viện, hắn vẫn như cũ đặt tất cả tâm tư của mình trên người khác!
Anh hùng cứu vớt thế giới, đối với thế nhân mà nói là anh hùng chân chính.
Nhưng anh hùng của anh hùng là người giúp anh hùng trở thành anh hùng thực sự.
Nguyện ý ở phía sau, nguyện ý trở thành vật làm nền, nguyện ý dùng bản thân mình thắp sáng con đường của người khác.
Đại sư huynh chưa từng thay đổi, là do hắn thay đổi mới đúng.
Hắn muốn trở thành anh hùng và cuối cùng đã trở thành anh hùng, cũng tự coi mình là anh hùng, nhưng hắn cũng muốn khoe khoang người mà hắn yêu mến cũng là một anh hùng!
Nguyên nhân khiến hắn sinh ra loại tâm lý chênh lệch lúc nãy là do Bạch Phi Vũ vẫn xem âu Dương là người cường đại của lúc trước không gì không làm được, đấu trí với thiên địa, không sợ trời không sợ đất.
Mà không phải là nam hài tay trói gà không chặt đang ở trước mặt hắn!
Nhưng âu Dương đã vì bọn họ thiêu đốt hết sinh mệnh của mình, biến thành cái dạng như bây giờ cũng là vì bọn họ!
Mà hai đời từng gặp mặt kia, hắn cũng chưa bao giờ thấy qua âu Dương lúc nhỏ.
Lúc này Bạch Phi Vũ mới hiểu được mình sai ở chỗ nào, nhất thời cảm thấy chán ghét bản thân vô cùng.
Bây giờ hắn đã đạo đức giả đến mức nào rồi?
Vì cái gọi là quy củ thiên địa, vì cái gọi là chính nghĩa, vậy mà bắt đầu rêu rao với người khác!
Nếu không phải nam hài còn đang đứng đây, Bạch Phi Vũ thật muốn tát cho chính mình hai cái bạt tai!
u Trị Tử cứu được Lý Thái Bạch xả thân vì thiên hạ, âu Dương cứu được Bạch Phi Vũ trọng lập quy củ thiên địa.
Cho dù là Lý Thái Bạch hay Bạch Phi Vũ, bọn họ đều đang làm những việc mà họ biết mình không thể làm được.
Mà đã định sẵn kết cục thất bại nhưng cuối cùng bọn họ lại thành công.
Mắc cười ở chỗ thành công không phải do bọn họ tạo nên mà là do có người trợ giúp bọn họ thành công.
"Ài, ca, ngươi có đi hay không? Không đi ta đi trước nha!" Giọng nam hài đột nhiên vang lên, cắt ngang Bạch Phi Vũ đang tự trách mình.
Bạch Phi Vũ cuống quít nhìn lại, nam hài tay cầm theo giỏ, lúng túng nhìn hắn.
Trong lòng nam hài cũng có chút nhức cả trứng, mình cũng muốn yên lặng rời đi, nhưng mà đại ca này lại chặn mất cửa ra vào.
Với kỹ năng thắp hương vừa rồi của hắn, nam hài có thể chắc chắn rằng người mặc bộ âu phục màu trắng, mặt người tính chó này có sức mạnh siêu nhiên!
Chỉ là không biết hắn có mạnh hơn người đã đưa đệ đệ mình lên một bước bay lên trời kia không nữa?
Bạch Phi Vũ nhìn về phía nam hài, hít mũi một cái, trên mặt một lần nữa phủ lên dáng vẻ vô hại, ấm áp mỉm cười, nhìn nam hài nhẹ giọng nói: "Nhà ngươi cách nơi này có xa hay không, ta đưa ngươi trở về nhé?"
"Không cần, ta có chân. . ." Nam hài vừa định mở miệng cự tuyệt.
Một cái quạt xếp lại cắt đứt lời nói của nam hài, Bạch Phi Vũ nhìn nam hài lại cười nói: "Ta thấy ngươi và ta có duyên, chiếc quạt xếp này tặng cho ngươi, xem như phí ta đưa ngươi đường về nhà!"
"Ài, không phải, ngươi, ta. . ." Nam hài trong lúc nhất thời không hiểu ý của Bạch Phi Vũ.
Đưa mình về nhà, lại còn trả cho mình lộ phí?
Người này không phải là người ngốc nhiều tiền chứ? Đầu óc có bệnh?
Sẽ không phải bên trong chiếc quạt xếp có âm độc cổ thuật gì đó, mình chỉ cần cầm cái quạt xếp này, bảy ngày sau đó sẽ hóa thành một vũng nước?
"Không có đáng sợ giống ngươi nghĩ, đâu đấy chỉ là một thanh quạt bình thường mà thôi."Bạch Phi Vũ tức giận nói.
Sao lại giống Tam sư huynh như vậy, đều có chứng vọng tưởng bị hại!
"Làm sao ngươi biết ta đang suy nghĩ gì? !" Nam hài nhìn Bạch Phi Vũ như thấy quỷ, không nghĩ tới gia hỏa này lại còn có năng lực cỡ đó!
Bạch Phi Vũ ngoẹo đầu nhìn nam hài, xán lạn cười một tiếng nói: "Làm sao? Ta không có nói cho ngươi biết thật ra ta là một vị thần sao?"
Nam hài ngơ ngác nhìn bàn thờ trống không, rồi lại nhìn thanh niên trước mặt đẹp trai đến mức không thể giống con người, hắn chết lặng, thấp giọng nói: " Điên rồi! Giữa ban ngày gặp thần!"
Vốn nam hài chỉ coi là đối phương chỉ là một người có có chút thủ đoạn siêu phàm, không nghĩ tới lại là Phong Thành Thành Hoàng gia!
Mình gặp trúng đại vận gì đây? Vậy mà gặp được Thành Hoàng gia hạ phàm!
Lúc này trong lòng nam hài bắt đầu thấp thỏm không yên, bởi vì nam hài đột nhiên nghĩ đến.
Nói như vậy, vậy chuyện mình ăn vụng cống phẩm của Thành Hoàng gia, chẳng phải là cũng bị vị thần tiên lão gia này biết rồi?
Bạch Phi Vũ tức giận nhìn thoáng qua nam hài mặt mày đang xám như tro: "Mấy quả trái cây thôi, ta không có nhỏ mọn như vậy!"
Mặc dù bị nam hài hiểu lầm thành Thành Hoàng, nhưng lại tốt hơn giải thích thân phận của mình, nhưng lại tốt hơn việc giải thích rõ ràng thân phận của mình, Bạch Phi Vũ cũng vui vẻ tiếp nhận!
"Thần tiên lão gia, vậy điều ước của ta lúc này có thể chắc chắn thành sự thật không?" Nam hài có chút thấp thỏm mở miệng hỏi.
Bạch Phi Vũ nghe thấy câu hỏi của nam hài, nhịn không được cười lên, lập tức lắc đầu.
Nam hài lập tức hoảng hốt, còn trách mình không có mắt, quả nhiên là không có cống phẩm không làm việc!
Xoát!
Thanh quạt xếp tinh xảo nhẹ nhàng mở ra, Bạch Phi Vũ che khuất nửa gương mặt, nhìn nam hài có đôi lông mày đẹp đẽ trước mặt, nheo mắt nói: "Ngươi một cọng lông cũng không tốn, còn cầu nguyện cho nhiều người như vậy, việc này đương nhiên rất khó xử lý a!"
Nam hài nhớ tới vừa rồi mình đã cầu nguyện cho tất cả mọi người trong cô nhi viện không khỏi có chút lúng túng gãi đầu chần chờ hỏi: "Có thể châm chước một chút hay không, lần sau ta bổ sung cho ngài hai phần cống phẩm?"
Bạch Phi Vũ lắc đầu, quạt xếp trong tay chậm rãi khép lại, chỉ vào nam hài, nghiêm túc nói: "Ngươi quên cầu nguyện cho một người cho nên nguyện vọng vừa rồi không được tính!"
Nam hài cuống quít nhớ lại một chút, lặp đi lặp lại xác nhận mình không có bỏ sót bất cứ người nào trong cô nhi viện, mới mang theo vẻ nghi hoặc nhìn về phía Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ thở dài một hơi, quạt xếp gõ nhẹ một cái trên đầu nam hài, nhẹ giọng nói ra: "Ngươi quên cầu nguyện cho chính mình, bây giờ cầu nguyện lại đi, nhớ cầu nguyện cho bản thân nữa."
Nam hài cái hiểu cái không nhẹ gật đầu, quay người chắp tay trước ngực, trong lòng yên lặng cầu nguyện: "Ta hi vọng ta cũng bình an. . ."
Sợ nguyện vọng vừa rồi của mình cầu không thể thực hiện, nam hài còn muốn lặp lại lần nữa tất cả mọi người, nhờ vào đó nhắc nhở thần tiên lão gia một chút, người đừng bỏ sót người nào!
Bạch Phi Vũ lại không đợi nam hài chuẩn bị lặp lại nguyện vọng lúc nãy lần nữa.
Hai tay thành kính cầm lấy quạt xếp, gió hè thổi qua chuông gió trên mái hiên miếu thờ.
Lúc tiếng chuông thanh thúy vang lên, Bạch Phi Vũ nhẹ giọng chậm rãi ra sắc lệnh:
"Nguyện thành!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận