Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 80: Trần Trường Sinh tập kích đêm khuya

Đêm khuya, Trần Trường Sinh lặng lẽ tới trước cửa phòng của Hồ Đồ Đồ.
Vẻ mặt Trần Trường Sinh giãy dụa, lời của Âu Dương hôm nay làm Trần Trường Sinh chỉ để muốn biết tu sĩ có thể đoạt xá, thậm chí trợ giúp người khác đoạt xá trong miệng Âu Dương kia là ai!
Trong trí nhớ của mình, thủ đoạn này chỉ có thể là hậu thế của Thánh hoàng ma tộc, Tổ Uyên!
Lời thề với thiên đạo của mình đã hoàn thành, Trần Trường Sinh vốn cho rằng mình đã giết chết Tổ Uyên hoàn toàn.
Nhưng vì sao lần này Đại sư huynh xuống núi còn đụng phải tu sĩ đoạt xá người khác!
Một khi nhục thân bị hủy, chỉ còn lại thần hồn thì tu sĩ Hợp Thể kỳ có thể lựa chọn sống vất vưởng.
Chứ không thể dùng thần hồn đoạt xá!
Sau khi trùng sinh, Trần Trường Sinh kinh ngạc phát hiện mình mang theo thần hồn Độ Kiếp kỳ ở kiếp trước trùng sinh, hình như vì trùng sinh nên thần hồn của mình mới biến dị.
Thần hồn của mình có thể phân tách tăng trưởng vô hạn!
Mặc dù thần hồn của mình có thể tăng trưởng vô hạn, nhưng chỉ giới hạn trong chế tạo con rối.
Ngay cả chính mình cũng không thể làm loại chuyện như dùng thần hồn để đoạt xá!
Dạng cường độ thần hồn của mình đã là điểm cao nhất của thế gian rồi, hơn nữa còn có thể tái sinh, tồn tại vô hạn cũng không thể dùng thần hồn đoạt xá, có thể tưởng tượng ra đoạt xá khó tới mức nào.
Loại chuyện đoạt xá này mình mới chỉ thấy từ chỗ Ma hoàng Tổ Uyên!
Trần Trường Sinh đột nhiên nghĩ tới Âu Dương, tự nhủ: "Chiều hướng có thể đổi, nhưng chuyện nhỏ thì không!"
Chẳng lẽ mình giết chết Tổ Uyên sớm là sai sao?
Mình luôn luôn dựa vào thân phận trùng sinh để chuẩn bị cho đại sự phát sinh trong tương lai.
Nhưng nếu hướng đi khác so với kiếp trước, vậy ưu thế trùng sinh của mình còn tồn tại không?
Trần Trường Sinh hoang mang, nhưng ánh mắt lại lập tức kiên định trở lại, dù ký ức không còn hữu dụng trong tương lai thì chỉ cần mình bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước thì chắc chắn có thể thay đổi tương lai!
Dù phải trả bất kỳ giá nào!
Trần Trường Sinh lập tức không chần chờ nữa, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Hồ Đồ Đồ ra.
Hồ Đồ Đồ đang nằm trên giường bắt đầu đếm cừu thì nghe được tiếng cửa phòng vang lên, vội vàng ngồi dậy, phát hiện Tam sư huynh đang mỉm cười nhìn mình.
"Tam sư huynh? Trễ vậy rồi ngươi tới chỗ Đồ Đồ làm gì?" Hồ Đồ Đồ ngáp ngủ hỏi Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh mỉm cười móc ra chiếc kẹo đồ chơi làm bằng đường lắc lắc trước mặt Hồ Đồ Đồ: "Đồ Đồ mới về nên sư huynh tới nhìn ngươi một lát, có muốn ăn kẹo đồ chơi bằng đường không?"
Hai mắt Hồ Đồ Đồ nhìn chằm chằm chiếc kẹo đường trong tay Trần Trường Sinh, tròng mắt đong đưa theo chiếc kẹo đường, lập tức đứng dậy khỏi giường đánh về phía Trần Trường Sinh, hì hì nói: "Tam sư huynh là tốt nhất, Đồ Đồ thích nhất Tam sư huynh!"
Đưa đồ chơi bằng đường cho Hồ Đồ Đồ vừa nhào tới, Trần Trường Sinh xoa đầu Hồ Đồ Đồ nhẹ nhàng hỏi: "Đồ Đồ đi lâu như vậy khiến sư huynh lúc nào cũng nhớ ngươi, mấy ngày qua Đồ Đồ đi theo Đại sư huynh làm gì, có thể kể cho sư huynh không?"
Nhìn bộ dạng của Đại sư huynh hôm nay chắc chắn sẽ không nói với mình hắn đã gặp người chuyển sinh đoạt xá ở đâu, mà Nhị sư huynh Lãnh Thanh Tùng lại đang bế quan.
Nếu mình hỏi Lãnh Thanh Tùng, mà Lãnh Thanh Tùng lại là hội trưởng hội hâm mộ của Đại sư huynh, chắc chắn sẽ báo cáo cho Đại sư huynh đầu tiên, chẳng những không hỏi được gì mà còn bị mắng một trận.
Vậy nên Trần Trường Sinh mới nhắm tới Hồ Đồ Đồ đi cùng hai vị sư huynh.
Hồ Đồ Đồ vừa nhai kẹo đường trong miệng, vừa nghiêng đầu nghĩ, nói: "Đồ Đồ với Đại sư huynh, và Nhị sư huynh cùng tới nhân gian, sau đó ăn rất nhiều thứ, gặp rất nhiều chuyện, sư huynh, ở nhân gian tốt lắm, nhưng Đồ Đồ không thích, nhân gian rất thúi!"
"Vậy Đồ Đồ có gặp ai không?" Trần Trường Sinh dẫn dụ.
Hồ Đồ Đồ nghĩ ngợi, mở miệng nói: "Có, có, gặp rất nhiều người, đều là người thúi, có một tỷ tỷ thơm lắm, hì hì, sư huynh, ta nói cho huynh biết, tỷ tỷ xinh đẹp kia là nàng dâu của Nhị sư huynh!"
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ nhiều chuyện của Hồ Đồ Đồ, Trần Trường Sinh thở dài, nhưng bên ngoài lại gật đầu phụ họa: "Vậy các ngươi có gặp chuyện gì không hay không?"
Hồ Đồ Đồ nghiêng đầu nghĩ, lại lắc đầu nói: "Không gặp chuyện gì không hay cả, Đại sư huynh với Nhị sư huynh lợi hại như vậy còn chuyện gì mà Đại sư huynh với Nhị sư huynh không giải quyết được?"
Trong lòng Hồ Đồ Đồ, có lợi hại đệ nhất thiên hạ là Đại sư huynh, và lợi hại đệ nhị thiên hạ Nhị sư huynh bên cạnh thì sẽ không gặp phải chuyện gì không hay!
Trần Trường Sinh nhìn Hồ Đồ Đồ thành thật trước mặt, biết rõ hỏi như vậy sẽ chẳng hỏi ra được gì.
Chỉ còn một cách cuối cùng, mắt Trần Trường Sinh chợt lóe lên vẻ do dự, nhưng lập tức chỉ còn sót lại áy náy và kiên quyết!
Trần Trường Sinh vươn tay đặt lên đỉnh đầu Hồ Đồ Đồ đang ngậm kẹo đường, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị.
Hồ Đồ Đồ vốn đang so tài với kẹo đường đột nhiên cảm thấy nặng nề và mệt mỏi.
"A... Ha... Sư huynh, tự nhiên Đồ Đồ thấy buồn ngủ quá!" Hồ Đồ Đồ một tay cầm kẹo đường, một tay xoa mắt nói với Trần Trường Sinh.
"Vậy sao? Đồ Đồ buồn ngủ thì đi ngủ đi!" Trần Trường Sinh nhẹ nhàng ôm Hồ Đồ Đồ, giọng nói trầm thấp mang theo ma lực.
Kẹo đường trong tay Hồ Đồ Đồ rơi xuống mặt đất, nàng nghiêng đầu nằm ngáy o o.
Áy náy trong mắt Trần Trường Sinh càng nặng nề hơn, trong lòng thầm nói xin lỗi, rồi vận dụng năng lực thần hồn chuẩn bị sử dụng thần hồn đại pháp với Hồ Đồ Đồ, tự tay lục tìm tin tức có liên quan tới tu sĩ đoạt xá trong trí nhớ của Hồ Đồ Đồ.
Khi thần hồn của Trần Trường Sinh đang dao động thì cả căn phòng truyền tới cảm giác uy áp mạnh như núi kêu biển gầm.
Trần Trường Sinh giật mình, vội bảo vệ Hồ Đồ Đồ ở sau lưng, ống tay áo lật một cái, một chồng bùa vàng xuất hiện trong tay.
"Buông nàng ra!" Hư ảnh của một con hồ ly to lớn nhe răng trợn mắt nhìn Trần Trường Sinh, yêu lực mênh mông trực tiếp đánh bay Trần Trường Sinh ra ngoài.
"Tiền bối là ai?" Trần Trường Sinh ôm Hồ Đồ Đồ, xoay người vung mười mấy tấm bùa ra trước người.
Nhưng chỉ mất một giây đã bị yêu lực mênh mông xé tan!
"Là đại yêu tu ít nhất đã tới Hợp Thể kỳ! Vậy mà có một con yêu tu ít nhất đã tới Hợp Thể kỳ xông vào lại có thể đánh lừa được đại trận bố trí ở bốn phương trên núi của mình!" Trần Trường Sinh thầm giật mình, định nâng ống tay áo móc con át chủ bài.
Móng vuốt của hồ ly khổng lồ đè lên cổ Trần Trường Sinh, mặt hồ ly xuất hiện trước mắt Trần Trường Sinh, đôi mắt to như hạt đầu nhìn chằm chằm vào hắn, nói: "Ngươi lại dám sử dụng thần hồn đại pháp với nàng? Chẳng lẽ ngươi không biết vậy sẽ làm tổn thương thần hồn của nàng hay sao?"
Trần Trường Sinh nhận ra con hồ ly này, là sủng vật tên Soái Ca của tiểu sư muội!
Con hồ ly này thường nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời, hoặc là tới phòng bếp của mình ăn vụng đồ ăn, không ngờ lại là một đại yêu tu từ Hợp Thể kỳ trở lên!
Trần Trường Sinh bị đè xuống mà chật vật nói: "Rốt cuộc các hạ là ai? Sao lại cam lòng biến thành sủng vật nội ứng trong Tiểu Sơn phong ta?"
Hồ Hồ Ngôn nhìn chằm chằm vào Trần Trường Sinh trước mặt, chậm rãi nói: "Ta chính là Bát Vĩ linh hồ Hồ Ngôn! Là chính Đại sư huynh nhà ngươi tự mình tới bái phỏng ta đến để bảo vệ Hồ Đồ Đồ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận