Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 95: Vậy ta không cầu đạo, để đạo đến cầu ta!

Gương mặt Bạch Phi Vũ tràn đầy lo lắng, hắn không hiểu vì sao Lãnh Thanh Tùng vẫn còn sống!
Đó là kiếm bản mệnh của một tu kiếm mà!
Mà Lãnh Thanh Tùng cứ thoải mái nói là đã gãy mất như vậy sao?
Kiếm bản mệnh đã gãy mất, đừng nói đến con đường Vạn Kiếm chi Chủ, tại sao Lãnh Thanh Tùng vẫn còn có thể ngồi ở đây như vậy?
Khoảnh khắc thanh kiếm gãy, kiếm khí phệ chủ sẽ trực tiếp nổ tung mà chết!
Bạch Phi Vũ lao đến trước mặt của Lãnh Thanh Tùng, nắm lấy cổ tay của Lãnh Thanh Tùng rồi truyền một phần chân nguyên vào đó.
Truyền chân nguyên vào cơ thể người khác là điều tối kỵ của người tu hành!
Vì luồng chân nguyên này có thể dễ dàng phá hủy kinh mạch và đan điền của Lãnh Thanh Tùng.
Nhưng khi Bạch Phi Vũ mất bình tĩnh đã làm chuyện liều lĩnh như vậy mà Lãnh Thanh Tùng cũng không có phản kháng, chỉ nhìn xem sư đệ ngày thường còn trưởng thành hơn mình vì kiếm bản mệnh của mình bị gãy mất mà mất bình tĩnh, trong mắt càng thêm vài phần dịu dàng.
“Thật kỳ lạ! Thật kỳ lạ! Gãy nhưng chưa dứt, chuyện gì vậy?” Bạch Phi Vũ buông tay của Lãnh Thanh Tùng, tự lẩm bẩm một mình.
Hắn truyền chân nguyên của mình để kiểm tra đan điền của Lãnh Thanh Tùng, trong đan điền của Lãnh Thanh Tùng có một Nguyên Anh đang ngồi lặng lẽ trong đan điền.
Nguyên Anh ôm một thanh kiếm gãy trong lòng, đó chính là thanh kiếm bản mệnh của Lãnh Thanh Tùng!
Mặc dù thanh kiếm gãy có chút mơ hồ và không ổn định, nhưng Bạch Phi Vũ vẫn có thể cảm nhận được kiếm ý thuần khiết nhất chảy ra từ thanh kiếm đó!
Kiếm ý giống kiếp trước của hắn y như đúc!
Làm sao thanh kiếm bản mệnh đã gãy còn có thể ổn định hình dạng, thậm chí còn có kiếm ý chảy ra chứ?
Chuyện này là không được, không thể được!
Cho dù là ở thời thượng cổ, ngay cả Kiếm tiên Lý Thái Bạch cũng không thể thừa nhận chuyện này.
Mỗi kiếm tu chỉ tu luyện một thanh kiếm bản mệnh, đây là quy luật thép từ khi bắt đầu có phương pháp tu hành!
Thậm chí bây giờ cũng nào có kiếm tu bị gãy kiếm bản mệnh mà còn có thể ngồi nguyên vẹn ở đây như không có chuyện gì xảy ra?
Sắc mặt Bạch Phi Vũ phức tạp nhìn Lãnh Thanh Tùng nói: “Sư huynh, huynh có biết kiếm bản mệnh bị gãy sẽ gây hậu quả gì không?”
“Ta biết!” Lãnh Thanh Tùng nhẹ gật đầu, giống như đã biết rõ kiếm bản mệnh đứt gãy thì có hậu quả gì.
“Ai làm?” Bạch Phi Vũ hỏi.
Vẻ lạnh lùng trên mặt không còn nén được tức giận nữa, Lãnh Thanh Tùng cũng không thể nói mình về nhân gian chỉ vì tình kiếp, sau đó tự tay phá vỡ kiếm bản mệnh được?
Nếu biết trước, có đánh chết thì Lãnh Thanh Tùng cũng không nói lời này.
Lãnh Thanh Tùng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sư phụ.”
Suy nghĩ của Lãnh Thanh Tùng rất đơn thuần, suy cho cùng thì từ khi hắn và Đại sư huynh bắt đầu bước vào nhân gian cũng do sư phụ hắn an bài mới gây ra kết quả này, nên nói sư phụ bẻ gãy cũng không quá đáng.
Lại là sư phụ sao?
Khi Bạch Phi Vũ nghe Lãnh Thanh Tùng nói đến Hồ Vân, đôi mắt dường như nhìn thấu mọi thứ đó xuất hiện trong tâm trí hắn trước tiên.
Bạch Phi Vũ không hiểu cái người gần như đó có thể nhìn thấu mọi thứ đó rốt cuộc đang âm mưu điều gì trong lòng.
Nhưng đối với kiếm tu mà nói thì gãy kiếm bản mệnh là gần như trí mạng!
Thân là một Kiếm tiên, Bạch Phi Vũ có thể chắc chắn rằng sau này Lãnh Thanh Tùng sẽ không bao giờ có thể đi tiếp con đường kiếm tu!
Đối với Lãnh Thanh Tùng thì không khác gì giết chết hắn cả!
Nhưng tại sao vẫn có kiếm ý lưu chuyển trên thanh kiếm gãy đó?
Hơn nữa kiếm ý lại còn thuần khiết như vậy, gần như giống hệt với kiếm ý ta có ở kiếp trước?
“Sư huynh, ngươi thật sự không sợ sư phụ sẽ làm chuyện gì bất lợi với ngươi sao?” Bạch Phi Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi thốt ra lời đại nghịch bất đạo.
Lãnh Thanh Tùng sửng sốt một chút, giống như chưa từng nghĩ tới chuyện này, lắc đầu nói: “Ta tin hắn!”
Nói đến đây, khóe miệng Lãnh Thanh Tùng vẫn luôn nghiêm túc hiện lên một nụ cười.
Người có thể để cho mình cưỡi trên cổ rêu rao khắp nơi, hắn cùng sư huynh có thể cãi nhau với hắn bất cứ lúc nào, thỉnh thoảng còn giở tính trẻ con, có thể trực tiếp ngẩn người ở chỗ sư phụ, là người đàn ông lần đầu tiên khiến hắn cảm thấy mình có cha kể từ khi sinh ra.
Đương nhiên hắn tin sư phụ.
Mà Huynh trưởng lại vô cùng tin tưởng sư phụ, nếu huynh trưởng đã tin tưởng thì hắn càng không có lý do gì không tin tưởng sư phụ.
Bây giờ đến lượt Bạch Phi Vũ sững sờ tại chỗ, hắn không hiểu tại sao Lãnh Thanh Tùng lại nói ra những lời như vậy.
Hắn biết rất rõ sở tu kiếm đạo của Lãnh Thanh Tùng là con đường Vạn Kiếm chi Chủ.
Đó chính là kiếm đạo mạnh nhất trên thế giới này!
Chỉ khi đạt đến cảnh giới thái thượng vong tình, kiếm tâm không một hạt bụi thì mới có thể làm chủ nhân của mọi thanh kiếm!
Và dường như Lãnh Thanh Tùng có một thứ quan trọng hơn việc theo đuổi con đường của chính mình, thậm chí còn quý giá hơn cả con đường của chính mình.
Đáng quý đến mức Lãnh Thanh Tùng có thể không do dự mà nghe theo sắp xếp, tự tay bẻ gãy thanh kiếm bản mệnh của mình!
Trông Lãnh Thanh Tùng có vẻ thờ ơ nhất, nhưng lại trở thành người trọng tình nghĩa nhất, vậy làm sao có thể tiếp tục con đường Vạn Kiếm chi Chủ được?
Suy nghĩ của Bạch Phi Vũ bay về kiếp trước, khi hắn còn chưa phải là một Kiếm tiên trong kiếp trước.
Khi thanh kiếm bản mệnh của hắn đã bị phá hủy, cả ngày hắn chỉ uống rượu để giải sầu, ngơ ngơ ngác ngác.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, ngươi cứ tiếp tục như vậy sẽ tự hại mình đấy!” Một nam tử áo xanh lo lắng nói với hắn.
“Bây giờ ta chỉ là một tên phế nhân, hủy hay không hủy thì có quan hệ gì?” Tiểu Bạch, còn được gọi là Lý Thái Bạch ngẩng đầu rót rượu vào miệng, say khướt nói.
“Ta có biện pháp giúp ngươi đúc lại kiếm bản mệnh! Tin ta!” Nam tử áo xanh chắc như đinh đóng cột nói.
Lý Thái Bạch cười to, tiếng cười đầy vẻ thê lương, sau đó thấp giọng quát với người áo xanh: “Cút! Không thể nào! Ta đã là phế nhân rồi, ngươi đến đây là vì thương hại ta sao? Cút cho ta!”
Nhưng sau khi người áo xanh thành công, thanh kiếm bản mệnh của Lý Thái Bạch đã quay trở lại, thậm chí còn tốt hơn trước.
Nhưng Lý Thái Bạch cũng không còn tìm thấy bóng dáng của nam tử áo xanh kia nữa.
Lý Thái Bạch cũng hoàn toàn bước lên con đường tu kiếm vô thượng, đạt được vị trí Kiếm tiên.
Cuối cùng, kết cục của hắn lại là người chết đạo tan.
Con đường này là đường chết, đồng thời cũng là đường cùng, phải xóa sạch tất cả tình cảm của mình, trong lòng chỉ còn lại kiếm đạo mới có thể chân chính đạt được cái gọi là thái thượng vong tình!
Trong mắt Bạch Phi Vũ lóe lên một tia đau khổ, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn không còn lựa chọn con đường của kiếp trước, con đường đó nhất định sẽ có một kết thúc, kết cục còn nhất định sẽ rất thê thảm.
Cho nên hắn mới chọn đi trên con đường vạn vật đều là kiếm của ta.
Ngay cả khi không thể đạt đến đỉnh cao của kiếp trước, hắn cũng không muốn trải qua nỗi đau như vậy một lần nữa.
“Sư huynh, nếu như khi đi đến cuối con đường này ngươi phải đối mặt với lựa chọn đau đớn nhất thì ngươi sẽ làm gì?” Ánh mắt Bạch Phi Vũ có chút đờ đẫn mà hỏi Lãnh Thanh Tùng.
Lãnh Thanh Tùng nhìn Bạch Phi Vũ rõ ràng đã trở nên có chút ủ rũ, nhẹ nhàng nói: “Ta không một mình, ta có các ngươi.”
“Nếu đây chính là lựa chọn mà chỉ có ngươi phải đối mặt thì sao?” Bạch Phi Vũ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Lãnh Thanh Tùng mà hỏi.
Ánh mắt của Lãnh Thanh Tùng cũng trở nên sắc bén, toàn thân giống như biến thành một thanh kiếm, nghiêm túc nhìn Bạch Phi Vũ nói: “Do đi sai đường!”
“Đường có sẵn không thể đi sai!” Bạch Phi Vũ không chút nhượng bộ nói.
Lạnh Thanh Tùng không lưỡng lự nói: “Vậy ta không cầu đạo, để đạo đến cầu ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận