Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 96: Nguyên Anh kỳ khó lắm sao?

"Vậy ta không cầu đạo, để đạo đến cầu ta!"
Ngữ khí trong lời nói của Lãnh Thanh Tùng càng thêm bá đạo, khiến Bạch Phi Vũ nghe thấy mà giật mình.
"Ha ha ha! Ha ha ha!" Bạch Phi Vũ đột nhiên bật cười, tới mức cười ra nước mắt.
Lãnh Thanh Tùng hơi bận tâm mà nhìn Bạch Phi Vũ đang cười điên cuồng, vươn tay muốn ấn bả vai Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ đột nhiên ngẩng đầu nói với Lãnh Thanh Tùng: "Sư huynh, ta quyết định rồi, bí cảnh tiên nhân lần này ta phải vào cùng mọi người. Ta muốn xem thử xem đạo cầu ngươi ra sao!"
Lãnh Thanh Tùng nhìn vẻ mặt mong đợi của Bạch Phi Vũ, lắc đầu nói: "Không cần!"
Vốn cho rằng một mình mình là đủ rồi, bây giờ có thêm huynh trưởng, lão tam, bố trí như thế đã đủ khiến Lãnh Thanh Tùng cho rằng cả thiên hạ có tới cũng không thể làm gì hắn, không nhất thiết phải để tiểu Bạch mới cảnh giới Kết Đan tầng ba đặt bản thân vào nguy hiểm.
Bạch Phi Vũ thấy Lãnh Thanh Tùng lắc đầu thì tưởng Lãnh Thanh Tùng không muốn mình phải khó xử, cười nói: "Vốn ngay từ đầu ta đã không muốn tới đó, bởi vì ta có khổ tâm riêng, nhưng bây giờ ta càng muốn xem xem kiếm đạo về sau của sư huynh thế nào."
Lãnh Thanh Tùng nhìn Bạch Phi Vũ, vẫn lắc đầu như cũ, nói: "Ngươi quá yếu."
Ý của Lãnh Thanh Tùng là bây giờ thực lực của ngươi mới chỉ tới Kết Đan, không muốn Bạch Phi Vũ tiến vào bí cảnh tiên nhân, tự đặt bản thân vào nguy hiểm.
Bạch Phi Vũ nghe thấy Lãnh Thanh Tùng nói vậy thì đơ mặt, mình đang bị coi thường sao?
Hình như bây giờ trên toàn bộ Tiểu Sơn phong, mình là người có thực lực thấp nhất, một thời chỉ có mình dẫn trước người khác mấy bậc thang nay lại biến thành hạng chót?
Bạch Phi Vũ cho rằng Lãnh Thanh Tùng đang xem thường mình, cười lạnh nói: "Nguyên Anh kỳ khó lắm sao?"
Lãnh Thanh Tùng nghe thấy Bạch Phi Vũ nói vậy liền biết Bạch Phi Vũ hiểu lầm, định mở miệng giải thích thì lại cảm nhận được chân nguyên từ trên người Bạch Phi Vũ đang dâng lên.
Bạch Phi Vũ nhắm mắt, lẩm bẩm trong miệng: "Vạn vật là kiếm của ta, vạn vật là đạo của ta!"
Chân nguyên trong cơ thể bị câu nói này điều động, chân nguyên trong Đan Điền chuyển động điên cuồng, liều mạng hấp thu nguyên khí từ thiên địa.
Bầu trời đêm vốn đang sáng ngời bởi ánh trăng thoáng chốc đã bị mây đen che kín.
Tam tam lôi kiếp chỉ khi hóa Anh mới xuất hiện nay lại lần nữa xuất hiện trên đỉnh Tiểu Sơn phong.
Trần Trường Sinh ngồi trên đỉnh Tiểu Sơn phong ngẩng đầu, nghi ngờ mở toàn bộ Ký Lục thạch trên Tiểu Sơn phong lên, miệng lẩm bẩm: "Là Bạch sư đệ đột phá cảnh giới sao? Không hổ là Bạch sư đệ, luôn luôn không thể coi thường tốc độ đột phá cảnh giới của Bạch sư đệ được."
Trong trí nhớ của Trần Trường Sinh, Bạch Phi Vũ mới chỉ đột phá cảnh giới ba lần.
Lần đầu tiên bắt đầu từ con số không, từ không có tu vi lên thẳng Luyện Khí.
Lần thứ hai từ Luyện Khí trực tiếp lên Trúc Cơ.
Lần thứ ba là tháng trước, từ Trúc Cơ trực tiếp lên tới Kim Đan.
Bây giờ lại muốn từ Kim Đan đột phá lên Nguyên Anh sao?
Dường như chín cảnh giới nhỏ trong các đại cảnh giới là không tồn tại đối với Bạch Phi Vũ vậy.
Đột phá cảnh giới dễ như uống nước.
Người có thiên tư trác tuyệt như vậy sao mình chưa từng nghe nói tới trong kiếp trước, hay là do mình chết quá sớm, không biết thiên tài bậc này như tiểu Bạch.
Nhưng chuyện này cũng là một cơ hội của mình, mình đã dừng lại ở tầng chín Kết Đan kỳ quá lâu rồi!
Tam tam lôi kiếp của Nguyên Anh kỳ thực sự quá hấp dẫn sự chú ý của người khác, mình luôn muốn chờ thời cơ thích hợp để tìm một nơi kín đáo trộm đột phá, không ngờ mình còn chưa kịp áp dụng kế hoạch thì Bạch Phi Vũ đã mang tới cho mình một cơ hội!
Kim Đan trong Đan Điền của Trần Trường Sinh bắt đầu xoay tròn, chuẩn bị nhân cơ hội lần này đột phá tới Nguyên Anh kỳ!
Hai người cùng lúc đột phá Nguyên Anh, uy lực của tam tam lôi kiếp chắc chắn tăng thêm một bậc.
Nhưng mấy người họ là kẻ dám rút kiếm chỉ mặt thiên đạo thì một cái tam tam lôi kiếp đúng thực không được họ đặt vào mắt.
Cảnh giới của Bạch Phi Vũ cấp tốc tăng cao.
Gần như là mỗi giây một cảnh giới, không ngừng phi tốc tăng lên.
Tầng bốn Kết Đan, tầng năm Kết Đan, tầng sáu Kết Đan, tầng bảy Kết Đan, tầng tám Kết Đan, tầng chín Kết Đan!
Bạch Phi Vũ mở mắt ra, khẽ quát một tiếng: "Vỡ!"
Kim Đan trong Đan Điền ầm ầm vỡ vụn, một Nguyên Anh bé nhỏ có tướng mạo cực kì giống với Bạch Phi Vũ bước ra khỏi Kim Đan.
Toàn thân trắng ngọc, kiếm ý lưu chuyển, nhưng khác với lúc Lãnh Thanh Tùng hóa Anh, trong tay Nguyên Anh của Bạch Phi Vũ không cầm kiếm!
Kiếm tu không có kiếm bản mệnh có còn gọi là kiếm tu không?
Nguyên Anh nhảy ra khỏi Kim Đan mà ngồi xếp bằng trong Đan Điền, điên cuồng hấp thu nguyên khí thiên địa trong Đan Điền, trên thân Nguyên Anh chẳng những có kiếm ý luân chuyển mà còn có vô số vầng sáng bảy màu đang lưu chuyển trên Nguyên Anh.
Một khắc sau đó, Trần Trường Sinh cũng vỡ Đan thành Anh, nhưng Nguyên Anh của Trần Trường Sinh rất kì lạ, Nguyên Anh của Trần Trường Sinh không chỉ là phiên bản thu nhỏ của hắn.
Mà nó có ba đầu sáu tay, giống như Tam thái tử Na Tra, là một Nguyên Anh có tướng mạo rất quái dị!
Trần Trường Sinh chậm rãi mở mắt ra, mình đột phá Nguyên Anh trong tình huống không ai biết, Nguyên Anh của mình biến thành như vậy chắc chắn có quan hệ lớn tới việc mình trùng sinh.
Bây giờ điều quan trọng nhất là nắm chặt thời gian đột phá tới Xuất Khiếu kỳ, để xem xem thần hồn của mình như thế nào!
Mây đen tụ tập trên đỉnh Tiểu Sơn phong một lúc, sấm sét buồn bực đánh vang hai cái rồi thoáng tan thành mây khói, bầu trời lại trong như cũ.
Ánh trăng trên trời càng thêm sáng tỏ, tựa như đang cười nhạo tam tam lôi kiếp ngay cả tụ tập lâu cũng không dám.
Bạch Phi Vũ vừa một bước nhảy lên Nguyên Anh kỳ nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng, cười nói: "Sư huynh, bây giờ thực lực của ta đủ chưa?"
Lãnh Thanh Tùng nhìn Bạch Phi Vũ vừa bước vào Nguyên Anh trước mắt mà mặt không chút biểu cảm nào, có ai không liên tục đột phá cảnh giới lên tới Nguyên Anh kỳ? Việc này có gì mà khoe khoang?
Có người nào trên Tiểu Sơn phong là không thể phá cảnh giới liên tục?
Nhưng Lãnh Thanh Tùng vẫn lắc đầu như cũ: "Không được, ngươi không thể đi."
Vừa tới Nguyên Anh nên cảnh giới bất ổn, điều quan trọng nhất bây giờ của Bạch Phi Vũ là để cảnh giới vững chắc.
Bạch Phi Vũ cảm thấy Lãnh Thanh Tùng đang xem thường mình, cười lạnh đáp: "Sao thế, con đường làm chủ vạn kiếm đã khiến sư huynh tự tin như vậy à?"
Lãnh Thanh Tùng khó hiểu nhìn Bạch Phi Vũ, đầu óc của sư đệ có vấn đề phải không, mình lo cho hắn mà hắn lại mở miệng châm biếm mình?
Ý của hắn rất rõ, Nguyên Anh của Bạch Phi Vũ không có kiếm bản mệnh, mặc dù kiếm bản mệnh của mình bị gãy nhưng ít ra vẫn còn một đoạn, Bạch Phi Vũ thì ngay cả kiếm bản mệnh cũng không có, vẫn nên trung thực ở lại Tiểu Sơn phong tu ra kiếm bản mệnh, làm cảnh giới vững chắc quan trọng hơn là tới bí cảnh tiên nhân.
Một đoạn lớn suy nghĩ định nói bị Lãnh Thanh Tùng rút gọn lại chỉ còn năm chữ: "Ngươi đánh không lại ta!"
"Uỳnh!"
Nóc nhà Lãnh Thanh Tùng vừa mới xây xong đã bị Bạch Phi Vũ bạo phát chân nguyên hất bay.
Bạch Phi Vũ lạnh lùng nhìn Lãnh Thanh Tùng, nói: "Vậy hôm nay ta lại muốn thỉnh giáo sư huynh một chút đấy!"
Lãnh Thanh Tùng đứng thẳng, tên nhóc thối này lại dám xốc hỏng nóc nhà mình vừa sửa xong, rồi ngày mai huynh trưởng sẽ chỉ tay vào mặt mình mắng tiếp cho mà coi!
Lãnh Thanh Tùng đen mặt, cả giận mắng: "Ta sẽ không nương tay!"
Bạch Phi Vũ cười lạnh: "Cầu còn chẳng được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận