Cấm Kỵ Sư
Chương 321: Hành trình mới
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói.
- Vậy nghe trước tin tức tốt đi.
Nam Cung Phi Yến nhảy xuống giường, kéo tôi đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói chuyện:
- Tân Nhã tỉnh rồi.
Tôi lập tức vô cùng vui mừng, tôi vội vàng đi theo cô ta đi đến phòng của Tân Nhã, vừa mới đến cửa, đã gặp một cô gái mặc áo ngắn màu xanh lá đi đến, thi lễ với Nam Cung Phi Yến, Nam Cung Phi Yến vẫy vẫy ta, hỏi:
- Tiểu Thanh, cô ấy sao rồi?
Cô gái kia đáp:
- Tiểu thư, cô Tân Nhã vẫn còn chưa dậy, có cần tôi kêu cô ấy dậy không?
Nam Cung Phi Yến lắc lắc đầu nói:
- Không cần, tôi chờ một lúc là được, nơi này không có chuyện gì nữa, cô đi trước đi.
Cô gái kia lại thi lễ lần nữa, lui ra phía sau hai bước, bóng dáng dần dần biến mất.
Tôi kinh ngạc, quay sang hỏi Nam Cung Phi Yến:
- Tiểu thư, nha hoàn nhà cô sao?
Nam Cung Phi Yến cười, liếc trắng mắt nhìn tôi nói:
- Đừng có nói bậy, cái gì mà tiểu thư với chả nha hoàn, đây là em gái lớn lên chung với tôi, tên là Tiểu Thanh, năm đó mẹ của tôi cứu cô ta lên từ trong hố loạn thạch, cô ta vì muốn báo ân cho nên cứ kêu như vậy mãi, một hai cứ coi mình như nha hoàn, tôi cũng đã quen rồi...
Nói xong, tôi đã chạy đến mép giường, cúi đầu nhìn xem, Tân Nhã nhắm chặt hai mắt lại, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng lông mi dài vẫn còn hơi động, giống như đang nửa tỉnh nửa ngủ.
Tôi cũng không vội vàng đánh thức cô ấy dậy, Nam Cung Phi Yến lại ngồi xuống, kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra.
Ngay buổi tối hôm tôi vừa rời khỏi, ông lão nhặt hồn kia đã tìm đến nơi, chuyện trong trong đêm tối mờ mịt tìm một mảnh hồn phách rải rác của một người đối với chúng tôi mà nói là một chuyện không có cách nào làm được cả, nhưng mà ở trong mắt của ông lão nhặt hồn lại vô cùng đơn giản, ông lão tốn thời gian hai ngày, tìm đủ hồn phách của Tân Nhã, hơn nữa còn vô cùng hoàn chỉnh, ngay cả một mảnh linh hồn nho nhỏ cũng không có đánh rơi.
Tân Nhã nhìn như không còn cơ hội khôi phục, lại vô cùng thuận lợi tìm được hồn phách thả vào cơ thể, tỉnh lại, trong lòng tôi cảm khái, chuyện này lại một lần nữa chứng minh rằng, có được một mạng lưới bạn bè mạnh mẽ là chuyện có tầm quan trọng đến cỡ nào...
Trong lòng tôi đột nhiên có hơi kích động, lại cúi người xuống lần nữa định gọi cô ấy vậy, Tân Nhã cũng đã mở mắt ra hơi hơi mỉm cười với tôi, có hơi suy yếu nói:
- Anh đã về rồi.
Tôi gật gật đầu, có chút gấp không chờ được hỏi cô xem ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt của Tân Nhã có chút rời rạc, hình như còn có chút mê man, lại không nói gì nữa, tôi nhìn Nam Cung Phi Yến, cô cũng có chút bất đắc dĩ lắc đầu, khoa tay múa chân tỏ vẻ mình cũng không biết gì, xem ra, Tân Nhã cũng không có nói gì với cô cả.
Ngay lúc tôi đang cảm thấy kì quái, Tân Nhã đột nhiên mở miệng, cô ta nói, ngày hôm đó cô ta đã chạy ra ngoài, muốn đuổi theo tôi, nói cho tôi biết rằng ở phía trước có nguy hiểm, ai ngờ đúng vào lúc này, không biết ở chỗ nào đột nhiên lại có một chiếc xe container lớn lai ra, giống như bị điên mà hướng về phía cô đâm đến.
Lúc đó toàn thân Tân Nhã cũng đã sững sờ ra đó, bởi vì đã ngây người một lát cho nên muốn tránh cũng không còn tránh kịp nữa rồi, mắt thấy sắp sửa bị nghiền nát dưới bánh xe của chiếc xe tải này, đột nhiên có một người lao ra, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã cứu cô ra, kéo vào ven đường, hơi cười nhạt với cô rời xoay người rời đi.
Tân Nhã bị một màn mạo hiểm này làm cho sợ hãi, cô vốn định nhìn kỹ xem là người nào đã cứu mình, nhưng ánh mắt vừa chạm đến gương mặt của người đó, đã lập tức hoảng hốt, không đợi cô nhìn rõ, người nọ đã biến mất.
Chuyện tiếp theo nữa cô cũng không còn nhớ rõ, chỉ hoảng hốt cảm thấy trước mắt tối sầm lại, thân thể hình như bay vào trong một không gian hắc ám, giống như là một cái vực sâu không thấy đáy, cứ không ngừng rơi xuống, rơi xuống, sau đó cũng không còn hay biết gì nữa.
Đợi đến khi cô tỉnh lại một lần nữa, cũng đã là sáng sớm ngày hôm qua, nhưng mà tinh thần vẫn còn hơi hoảng hốt, mãi đến khi tôi quay trở về, cô mới cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Tôi nghe cô ta kể lại xong, cảm giác có chút nằm ngoài dự đoán, lúc đầu tôi còn tưởng là có người muốn hại cô ấy, không nghĩ tới lại là một vụ tai nạn giao thông, tôi hỏi Tân Nhã, cái người đã cứu cô ấy, rốt cuộc là ai chứ?
Tân Nhã chậm rãi nói, tuy rằng cô chỉ liếc nhìn người đó một cái trong lúc hoảng hốt, nhưng mà vẫn nhớ như in gương mặt của người kia, hắn ta chính là, Y Thắng.
- Cái gì, Y Thắng? !
Tôi lập tức nhảy dựng lên, trợn to hai mắt nhìn, thật sự không có cách nào tin nổi, Y Thắng, hắn lại sẽ ra tay cứu Tân Nhã sao? Cái này không phải là đang nói chuyện vớ vẩn sao, hơn nữa ngày hôm đó, không phải hắn ta vẫn luôn ở chỗ cao ốc bị dừng thi công, đối nghịch với chúng tôi sao?
Nam Cung Phi Yến cũng rất khó hiểu, chuyện này cô cũng có tham dự từ đầu đến đuôi, còn từng đấu pháp với Y Thắng, bị nhốt mất nửa ngày trời, không lẽ Y Thắng còn có phép phân thân, có thể ở cùng thời gian đó chạy đến một chỗ khác để đi cứu người? Nhưng mà cho dù có như vậy, nhưng với cái tính cách đáng ghét của tên này, đây cũng là chuyện hắn ta không có khả năng làm ra được.
Nhưng mà Tân Nhã lại vô cùng chắc chắn nói, tuy là cô chỉ nhìn thoáng qua, nhưng người nọ đúng thật chính là Y Thắng không thể nghi ngờ bởi vì trừ bỏ gương mặt kia, còn có mái tóc xõa ngang vai, áo choàng đỏ đen, đoán chắc là trong cả cái thành phố này, trừ mấy người bệnh tâm thần ra, sẽ không có ai sẽ ăn mặc theo cái kiểu này cả...
Tôi lại hỏi Tân Nhã thời gian mà cô xảy ra chuyện, không ngờ là lại trong khoảng hai mươi phút sau khi tôi rời khỏi nơi đó thôi.
Tôi vỗ đầu nghĩ, không lẽ là sau khi Y Thắng cứu người mới chạy đến chỗ cao ốc bị dừng thi công sao? Nhưng mà lúc đó tôi chắc là cũng đã đi đến nơi rồi, hắn ta không có khả năng còn nhanh hơn cả tôi đi?
Chuyện này đúng thật là kì lạ, tôi nghĩ đến đau đầu, cũng không suy nghĩ ra được đây là chuyện như thế nào, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, tóm lại Tân Nhã không có chuyện gì là được rồi, sau này có gặp lại Y Thắng, hỏi hắn ta một chút là biết.
Nhưng mà chắc là bây giờ hắn ta còn đang bận lo cướp kính với Kim Đao môn, cướp tới khí thế ngất trời, âm mưu quỷ kế chồng chất, tôi cùng không muốn xen vào trong đó, mộng của mình thì tự mình viên, kính Luân Hồi kia dù sao cũng là bảo bối của Xà tộc, ngay cả Nam Cung Phi Yến xen vào chuyện của người khác cũng thiếu chút nữa là trở mặt, tôi cũng không đi góp náo nhiệt làm gì, tôi vẫn nên đi tìm Mặc Tiểu Bạch theo, bây giờ cũng đã ba ngày trôi qua rồi, thằng nhóc này cũng quá đáng thương rồi, chắc là còn đang trông mòn con mắt đó...
Chuyện của Tân Nhã tạm thời cứ như vậy, tôi lại hỏi Nam Cung Phi Yến tin tức xấu mà cô muốn nói là gì, cô có chút bất đắc dĩ nói, tin xấu chính là, vẫn chưa có được địa chỉ chính xác của nhà Mặc Tiểu Bạch, bởi vì gia tộc thiên sư trong một trăm năm gần đây đều rất khiêm tốn, cuối cùng chạy đến chỗ Tư Đồ tiên sinh hỏi, anh ta cũng chỉ biết, thiên sư nhà họ Chung mấy trăm năm trước ở một chỗ nào đó ở An Huy, cái chỗ đó gọi là thôn Cầu Đá Chung mà thôi.
Nhưng mà thôn Cầu Đá Chung lại ở chỗ nào, trong lúc nhất thời cũng không điều tra ra được, cô đã phái người trong nhà đi tra hỏi ở khắp nơi, chắc là chờ thêm hai ba ngày nữa là có thể có được tin tức.
Tôi vừa nghe thì ra là có chuyện này, lập tức bật cười, nếu như mà tôi không có gặp được Chung Vạn Lí thì tin tức này đúng là có chút xấu, nhưng mà bây giờ thì đã không sao cả rồi.
Tôi lập tức kể lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày vừa qua cho Nam Cung Phi Yến nghe, cô cũng rất là kinh ngạc, vì vậy tôi cùng cô thương lượng chuyện hôm nay lập tức lên đường, cô cũng tỏ vẻ ủng hộ, nói, chuyện trong nhà tôi cứ yên tâm, Tân Nhã có tiểu Thành chăm sóc, hai ba bữa là có thể khôi phục lại như bình thường, chuyện ở bên Xà tộc, tuy là Thường Bính Thần có hơi khốn nạn một chút, nhưng mà chuyện này có liên hệ rộng lớn, cũng không phải chỉ là chuyện nhà của ông ta, cho nên, cô vẫn phải cùng Thiệu Bồi Nhất nhìn chằm chằm.
Bởi vậy, chuyện đi đến nhà Tiểu Bạch, lại chỉ còn lại một mình tôi, nhưng mà tôi cũng đã quen rồi, vì vậy tìm một chỗ rồi lên mạng, cẩn thận xem xét một chút địa chỉ của nhà Mặc Tiểu Bạch, Chung Vạn Lí nói với tôi rằng nhà bọn họ Đồng Lăng thôn nhà họ Chung, Tư Đồ tiên sinh lạ bảo là thôn Cầu Đá Chung, kết quả tôi lên mạng lục soát, quả nhiên là có một nơi như vậy thật, ở ngay Đồng Lăng tỉnh An Huy, Thôn Cầu Đá Chung.
Nhưng mà đến lúc tôi tìm kiếm thôn nhà họ Chung, lại cũng có cái chỗ này thật, nhìn ở trên bản đồ, hai chỗ này cũng không có cách nhau bao xa cả.
Tôi nghĩ thầm, hai cái chỗ này, chắc là cũng cùng một chỗ, cho dù không phải thì chắc là cũng không cách nhau bao xa, đều nằm trong một huyện, chỉ cần đi đến Đồng Lăng, chắc là sẽ tìm được rất dễ dàng.
Tôi nhớ kĩ đường đi, còn vẽ một cái sơ đồ phác thảo, sau đó cùng ngày hôm đó đã đi đến nhà ga mua vé, kết quả là không có xe lửa chạy thẳng đến đó, vẫn phải đổi sang xe buýt, đây cũng không có cách nào, ai làm mấy chỗ này đều là chỗ xa xôi hẻo lánh chứ.
Cứ như vậy, tôi về nhà Nam Cung Phi Yến ngủ một buổi chiều, cũng coi như nghỉ ngơi xong, đến buổi tối, tối mang theo mấy bộ quần áo đơn giản rồi lập tức lên đường.
Nam Cung Phi Yến chủ động đưa muốn đưa tôi lên xe, tôi cũng không từ chối, mấy ngày nay vẫn cứ luôn một thân một mình, đây là lần đầu tiên có người đưa tôi đó.
Dọc theo đường đi nói cái gì, tôi đã không nhớ rõ nữa, nhưng mà ngay lúc tôi lên xe lửa, sắp sửa khởi hành rồi, cô ta đứng ở dưới sân ga đột nhiên nói với tôi:
- Đúng rồi, còn có một chuyện quên nói cho cậu biết, Khả Khả cũng đã tỉnh rồi, cô ta có một cậu muốn nói với cậu, dạ ma không có chết, bảo cậu phải cẩn thận, em sẽ trở về báo thù bất cứ lúc nào.
Trong lòng tôi hoảng sợ, trong lòng vừa lướt qua sắc mặt khủng bố của dạ ma, xe lửa cũng đã bắt đầu khởi động.
Hành trình của tôi, lại bắt đầu một lần nữa rồi.
...
Khoảng chừng mười tiếng đồng hồ sau, tôi cuối cùng cũng đã đến thành phố chuyển trạm đầu tiên, bây giờ đã là sáng sớm ngày hôm sau, dựa theo kế hoạch ban đầu, tôi tìm được trạm vận chuyển hành khách ở địa phương, lại ngồi xe buýt thêm bốn giờ đồng hồ nữa, lúc này mới chạy đến được huyện Đồng Lăng.
Dọc theo đường đi cũng coi như thuận lợi, nhưng mà trời cũng đã tối, muốn đi tiếp cũng không được nữa, hôm nay chỉ có thể ở đây ngủ một đêm, ngay mai lại tiếp tục lên đường.
Nhưng mà cũng không biết tại sao lại trùng hợp đến như vậy, tất cả khách sạn ở gần khu vực bến xe đều đã đầy khách, tôi lại không muốn đi đến mấy chỗ nhìn rất mắc kia, không còn cách nào khác, cuối cùng sau khi lượn lờ gần một tiếng đồng hồi, cuối cùng cũng tìm được một khách sạn còn có phòng trống ở trong một con hẻm nhỏ.
Vị trí của khách sạn này có chút hẻo lánh, hẻm nhỏ thậm chí còn không có cả đèn đường, cạnh cánh cửa của khách sạn cũ kĩ này còn treo một chuỗi đèn lồng đỏ, đung đưa theo gió, bên trên đèn lồng có viết mấy chữ: Khách sạn Bình An.
Cảm giác của cái khách sạn này không ngờ lại có chút giống với khách điếm Hoàng Tuyền, trong lòng tôi có hơi không được tự nhiên, nhưng mà trời cũng đã tối sầm, tôi cũng đã không còn lựa chọn nào khác nữa, tuy rằng không hiểu sao lại có chút mâu thuẫn đối với chỗ này, nhưng mà cũng chỉ đành căng da đầu đi vào.
Bên trong khách sạn thật ra cũng còn khá tốt, ánh đèn tuy là có hơi tối một chút, phòng ở cũng hơi cũ kĩ, nhưng mà cũng coi như sạch sẽ ngăn nắp, cơ sở vật chất cũng không quá kém, tôi vừa mới đi vào, lập tức thấy trước bàn ngồi một cô gái tiếp tân, khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, lúc cười lên hai mắt cong cong, không biết tại sao, nhìn đến gương mặt tươi cười này, trong lòng tôi lập tức trở nên yên ổn lại, chính là nơi này.
Tiếp theo, thuê phòng, trả tiền đặt cọc, tôi vô cùng thuận lợi lấy được thẻ phòng, kéo cơ thể mệt mỏi đi lên lầu, vừa đi vừa lẩm bẩm số phòng tìm kiếm, cuối cùng ở chỗ cuối hành lang, tìm được phòng của tôi.
- 225... Không sai, là chỗ này.
Tôi cứ lầm bà lầm bầm, nhưng mà nhìn căn phòng trước mắt, lại có chút không tự nhiên, đây là một phòng đuôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy bản thân hơi bị xui xẻo, lần đầu tiên đi ra ngoài ở khách sạn, đã gặp phải phòng đuôi.
- Vậy nghe trước tin tức tốt đi.
Nam Cung Phi Yến nhảy xuống giường, kéo tôi đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói chuyện:
- Tân Nhã tỉnh rồi.
Tôi lập tức vô cùng vui mừng, tôi vội vàng đi theo cô ta đi đến phòng của Tân Nhã, vừa mới đến cửa, đã gặp một cô gái mặc áo ngắn màu xanh lá đi đến, thi lễ với Nam Cung Phi Yến, Nam Cung Phi Yến vẫy vẫy ta, hỏi:
- Tiểu Thanh, cô ấy sao rồi?
Cô gái kia đáp:
- Tiểu thư, cô Tân Nhã vẫn còn chưa dậy, có cần tôi kêu cô ấy dậy không?
Nam Cung Phi Yến lắc lắc đầu nói:
- Không cần, tôi chờ một lúc là được, nơi này không có chuyện gì nữa, cô đi trước đi.
Cô gái kia lại thi lễ lần nữa, lui ra phía sau hai bước, bóng dáng dần dần biến mất.
Tôi kinh ngạc, quay sang hỏi Nam Cung Phi Yến:
- Tiểu thư, nha hoàn nhà cô sao?
Nam Cung Phi Yến cười, liếc trắng mắt nhìn tôi nói:
- Đừng có nói bậy, cái gì mà tiểu thư với chả nha hoàn, đây là em gái lớn lên chung với tôi, tên là Tiểu Thanh, năm đó mẹ của tôi cứu cô ta lên từ trong hố loạn thạch, cô ta vì muốn báo ân cho nên cứ kêu như vậy mãi, một hai cứ coi mình như nha hoàn, tôi cũng đã quen rồi...
Nói xong, tôi đã chạy đến mép giường, cúi đầu nhìn xem, Tân Nhã nhắm chặt hai mắt lại, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng lông mi dài vẫn còn hơi động, giống như đang nửa tỉnh nửa ngủ.
Tôi cũng không vội vàng đánh thức cô ấy dậy, Nam Cung Phi Yến lại ngồi xuống, kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra.
Ngay buổi tối hôm tôi vừa rời khỏi, ông lão nhặt hồn kia đã tìm đến nơi, chuyện trong trong đêm tối mờ mịt tìm một mảnh hồn phách rải rác của một người đối với chúng tôi mà nói là một chuyện không có cách nào làm được cả, nhưng mà ở trong mắt của ông lão nhặt hồn lại vô cùng đơn giản, ông lão tốn thời gian hai ngày, tìm đủ hồn phách của Tân Nhã, hơn nữa còn vô cùng hoàn chỉnh, ngay cả một mảnh linh hồn nho nhỏ cũng không có đánh rơi.
Tân Nhã nhìn như không còn cơ hội khôi phục, lại vô cùng thuận lợi tìm được hồn phách thả vào cơ thể, tỉnh lại, trong lòng tôi cảm khái, chuyện này lại một lần nữa chứng minh rằng, có được một mạng lưới bạn bè mạnh mẽ là chuyện có tầm quan trọng đến cỡ nào...
Trong lòng tôi đột nhiên có hơi kích động, lại cúi người xuống lần nữa định gọi cô ấy vậy, Tân Nhã cũng đã mở mắt ra hơi hơi mỉm cười với tôi, có hơi suy yếu nói:
- Anh đã về rồi.
Tôi gật gật đầu, có chút gấp không chờ được hỏi cô xem ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt của Tân Nhã có chút rời rạc, hình như còn có chút mê man, lại không nói gì nữa, tôi nhìn Nam Cung Phi Yến, cô cũng có chút bất đắc dĩ lắc đầu, khoa tay múa chân tỏ vẻ mình cũng không biết gì, xem ra, Tân Nhã cũng không có nói gì với cô cả.
Ngay lúc tôi đang cảm thấy kì quái, Tân Nhã đột nhiên mở miệng, cô ta nói, ngày hôm đó cô ta đã chạy ra ngoài, muốn đuổi theo tôi, nói cho tôi biết rằng ở phía trước có nguy hiểm, ai ngờ đúng vào lúc này, không biết ở chỗ nào đột nhiên lại có một chiếc xe container lớn lai ra, giống như bị điên mà hướng về phía cô đâm đến.
Lúc đó toàn thân Tân Nhã cũng đã sững sờ ra đó, bởi vì đã ngây người một lát cho nên muốn tránh cũng không còn tránh kịp nữa rồi, mắt thấy sắp sửa bị nghiền nát dưới bánh xe của chiếc xe tải này, đột nhiên có một người lao ra, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã cứu cô ra, kéo vào ven đường, hơi cười nhạt với cô rời xoay người rời đi.
Tân Nhã bị một màn mạo hiểm này làm cho sợ hãi, cô vốn định nhìn kỹ xem là người nào đã cứu mình, nhưng ánh mắt vừa chạm đến gương mặt của người đó, đã lập tức hoảng hốt, không đợi cô nhìn rõ, người nọ đã biến mất.
Chuyện tiếp theo nữa cô cũng không còn nhớ rõ, chỉ hoảng hốt cảm thấy trước mắt tối sầm lại, thân thể hình như bay vào trong một không gian hắc ám, giống như là một cái vực sâu không thấy đáy, cứ không ngừng rơi xuống, rơi xuống, sau đó cũng không còn hay biết gì nữa.
Đợi đến khi cô tỉnh lại một lần nữa, cũng đã là sáng sớm ngày hôm qua, nhưng mà tinh thần vẫn còn hơi hoảng hốt, mãi đến khi tôi quay trở về, cô mới cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Tôi nghe cô ta kể lại xong, cảm giác có chút nằm ngoài dự đoán, lúc đầu tôi còn tưởng là có người muốn hại cô ấy, không nghĩ tới lại là một vụ tai nạn giao thông, tôi hỏi Tân Nhã, cái người đã cứu cô ấy, rốt cuộc là ai chứ?
Tân Nhã chậm rãi nói, tuy rằng cô chỉ liếc nhìn người đó một cái trong lúc hoảng hốt, nhưng mà vẫn nhớ như in gương mặt của người kia, hắn ta chính là, Y Thắng.
- Cái gì, Y Thắng? !
Tôi lập tức nhảy dựng lên, trợn to hai mắt nhìn, thật sự không có cách nào tin nổi, Y Thắng, hắn lại sẽ ra tay cứu Tân Nhã sao? Cái này không phải là đang nói chuyện vớ vẩn sao, hơn nữa ngày hôm đó, không phải hắn ta vẫn luôn ở chỗ cao ốc bị dừng thi công, đối nghịch với chúng tôi sao?
Nam Cung Phi Yến cũng rất khó hiểu, chuyện này cô cũng có tham dự từ đầu đến đuôi, còn từng đấu pháp với Y Thắng, bị nhốt mất nửa ngày trời, không lẽ Y Thắng còn có phép phân thân, có thể ở cùng thời gian đó chạy đến một chỗ khác để đi cứu người? Nhưng mà cho dù có như vậy, nhưng với cái tính cách đáng ghét của tên này, đây cũng là chuyện hắn ta không có khả năng làm ra được.
Nhưng mà Tân Nhã lại vô cùng chắc chắn nói, tuy là cô chỉ nhìn thoáng qua, nhưng người nọ đúng thật chính là Y Thắng không thể nghi ngờ bởi vì trừ bỏ gương mặt kia, còn có mái tóc xõa ngang vai, áo choàng đỏ đen, đoán chắc là trong cả cái thành phố này, trừ mấy người bệnh tâm thần ra, sẽ không có ai sẽ ăn mặc theo cái kiểu này cả...
Tôi lại hỏi Tân Nhã thời gian mà cô xảy ra chuyện, không ngờ là lại trong khoảng hai mươi phút sau khi tôi rời khỏi nơi đó thôi.
Tôi vỗ đầu nghĩ, không lẽ là sau khi Y Thắng cứu người mới chạy đến chỗ cao ốc bị dừng thi công sao? Nhưng mà lúc đó tôi chắc là cũng đã đi đến nơi rồi, hắn ta không có khả năng còn nhanh hơn cả tôi đi?
Chuyện này đúng thật là kì lạ, tôi nghĩ đến đau đầu, cũng không suy nghĩ ra được đây là chuyện như thế nào, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, tóm lại Tân Nhã không có chuyện gì là được rồi, sau này có gặp lại Y Thắng, hỏi hắn ta một chút là biết.
Nhưng mà chắc là bây giờ hắn ta còn đang bận lo cướp kính với Kim Đao môn, cướp tới khí thế ngất trời, âm mưu quỷ kế chồng chất, tôi cùng không muốn xen vào trong đó, mộng của mình thì tự mình viên, kính Luân Hồi kia dù sao cũng là bảo bối của Xà tộc, ngay cả Nam Cung Phi Yến xen vào chuyện của người khác cũng thiếu chút nữa là trở mặt, tôi cũng không đi góp náo nhiệt làm gì, tôi vẫn nên đi tìm Mặc Tiểu Bạch theo, bây giờ cũng đã ba ngày trôi qua rồi, thằng nhóc này cũng quá đáng thương rồi, chắc là còn đang trông mòn con mắt đó...
Chuyện của Tân Nhã tạm thời cứ như vậy, tôi lại hỏi Nam Cung Phi Yến tin tức xấu mà cô muốn nói là gì, cô có chút bất đắc dĩ nói, tin xấu chính là, vẫn chưa có được địa chỉ chính xác của nhà Mặc Tiểu Bạch, bởi vì gia tộc thiên sư trong một trăm năm gần đây đều rất khiêm tốn, cuối cùng chạy đến chỗ Tư Đồ tiên sinh hỏi, anh ta cũng chỉ biết, thiên sư nhà họ Chung mấy trăm năm trước ở một chỗ nào đó ở An Huy, cái chỗ đó gọi là thôn Cầu Đá Chung mà thôi.
Nhưng mà thôn Cầu Đá Chung lại ở chỗ nào, trong lúc nhất thời cũng không điều tra ra được, cô đã phái người trong nhà đi tra hỏi ở khắp nơi, chắc là chờ thêm hai ba ngày nữa là có thể có được tin tức.
Tôi vừa nghe thì ra là có chuyện này, lập tức bật cười, nếu như mà tôi không có gặp được Chung Vạn Lí thì tin tức này đúng là có chút xấu, nhưng mà bây giờ thì đã không sao cả rồi.
Tôi lập tức kể lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày vừa qua cho Nam Cung Phi Yến nghe, cô cũng rất là kinh ngạc, vì vậy tôi cùng cô thương lượng chuyện hôm nay lập tức lên đường, cô cũng tỏ vẻ ủng hộ, nói, chuyện trong nhà tôi cứ yên tâm, Tân Nhã có tiểu Thành chăm sóc, hai ba bữa là có thể khôi phục lại như bình thường, chuyện ở bên Xà tộc, tuy là Thường Bính Thần có hơi khốn nạn một chút, nhưng mà chuyện này có liên hệ rộng lớn, cũng không phải chỉ là chuyện nhà của ông ta, cho nên, cô vẫn phải cùng Thiệu Bồi Nhất nhìn chằm chằm.
Bởi vậy, chuyện đi đến nhà Tiểu Bạch, lại chỉ còn lại một mình tôi, nhưng mà tôi cũng đã quen rồi, vì vậy tìm một chỗ rồi lên mạng, cẩn thận xem xét một chút địa chỉ của nhà Mặc Tiểu Bạch, Chung Vạn Lí nói với tôi rằng nhà bọn họ Đồng Lăng thôn nhà họ Chung, Tư Đồ tiên sinh lạ bảo là thôn Cầu Đá Chung, kết quả tôi lên mạng lục soát, quả nhiên là có một nơi như vậy thật, ở ngay Đồng Lăng tỉnh An Huy, Thôn Cầu Đá Chung.
Nhưng mà đến lúc tôi tìm kiếm thôn nhà họ Chung, lại cũng có cái chỗ này thật, nhìn ở trên bản đồ, hai chỗ này cũng không có cách nhau bao xa cả.
Tôi nghĩ thầm, hai cái chỗ này, chắc là cũng cùng một chỗ, cho dù không phải thì chắc là cũng không cách nhau bao xa, đều nằm trong một huyện, chỉ cần đi đến Đồng Lăng, chắc là sẽ tìm được rất dễ dàng.
Tôi nhớ kĩ đường đi, còn vẽ một cái sơ đồ phác thảo, sau đó cùng ngày hôm đó đã đi đến nhà ga mua vé, kết quả là không có xe lửa chạy thẳng đến đó, vẫn phải đổi sang xe buýt, đây cũng không có cách nào, ai làm mấy chỗ này đều là chỗ xa xôi hẻo lánh chứ.
Cứ như vậy, tôi về nhà Nam Cung Phi Yến ngủ một buổi chiều, cũng coi như nghỉ ngơi xong, đến buổi tối, tối mang theo mấy bộ quần áo đơn giản rồi lập tức lên đường.
Nam Cung Phi Yến chủ động đưa muốn đưa tôi lên xe, tôi cũng không từ chối, mấy ngày nay vẫn cứ luôn một thân một mình, đây là lần đầu tiên có người đưa tôi đó.
Dọc theo đường đi nói cái gì, tôi đã không nhớ rõ nữa, nhưng mà ngay lúc tôi lên xe lửa, sắp sửa khởi hành rồi, cô ta đứng ở dưới sân ga đột nhiên nói với tôi:
- Đúng rồi, còn có một chuyện quên nói cho cậu biết, Khả Khả cũng đã tỉnh rồi, cô ta có một cậu muốn nói với cậu, dạ ma không có chết, bảo cậu phải cẩn thận, em sẽ trở về báo thù bất cứ lúc nào.
Trong lòng tôi hoảng sợ, trong lòng vừa lướt qua sắc mặt khủng bố của dạ ma, xe lửa cũng đã bắt đầu khởi động.
Hành trình của tôi, lại bắt đầu một lần nữa rồi.
...
Khoảng chừng mười tiếng đồng hồ sau, tôi cuối cùng cũng đã đến thành phố chuyển trạm đầu tiên, bây giờ đã là sáng sớm ngày hôm sau, dựa theo kế hoạch ban đầu, tôi tìm được trạm vận chuyển hành khách ở địa phương, lại ngồi xe buýt thêm bốn giờ đồng hồ nữa, lúc này mới chạy đến được huyện Đồng Lăng.
Dọc theo đường đi cũng coi như thuận lợi, nhưng mà trời cũng đã tối, muốn đi tiếp cũng không được nữa, hôm nay chỉ có thể ở đây ngủ một đêm, ngay mai lại tiếp tục lên đường.
Nhưng mà cũng không biết tại sao lại trùng hợp đến như vậy, tất cả khách sạn ở gần khu vực bến xe đều đã đầy khách, tôi lại không muốn đi đến mấy chỗ nhìn rất mắc kia, không còn cách nào khác, cuối cùng sau khi lượn lờ gần một tiếng đồng hồi, cuối cùng cũng tìm được một khách sạn còn có phòng trống ở trong một con hẻm nhỏ.
Vị trí của khách sạn này có chút hẻo lánh, hẻm nhỏ thậm chí còn không có cả đèn đường, cạnh cánh cửa của khách sạn cũ kĩ này còn treo một chuỗi đèn lồng đỏ, đung đưa theo gió, bên trên đèn lồng có viết mấy chữ: Khách sạn Bình An.
Cảm giác của cái khách sạn này không ngờ lại có chút giống với khách điếm Hoàng Tuyền, trong lòng tôi có hơi không được tự nhiên, nhưng mà trời cũng đã tối sầm, tôi cũng đã không còn lựa chọn nào khác nữa, tuy rằng không hiểu sao lại có chút mâu thuẫn đối với chỗ này, nhưng mà cũng chỉ đành căng da đầu đi vào.
Bên trong khách sạn thật ra cũng còn khá tốt, ánh đèn tuy là có hơi tối một chút, phòng ở cũng hơi cũ kĩ, nhưng mà cũng coi như sạch sẽ ngăn nắp, cơ sở vật chất cũng không quá kém, tôi vừa mới đi vào, lập tức thấy trước bàn ngồi một cô gái tiếp tân, khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, lúc cười lên hai mắt cong cong, không biết tại sao, nhìn đến gương mặt tươi cười này, trong lòng tôi lập tức trở nên yên ổn lại, chính là nơi này.
Tiếp theo, thuê phòng, trả tiền đặt cọc, tôi vô cùng thuận lợi lấy được thẻ phòng, kéo cơ thể mệt mỏi đi lên lầu, vừa đi vừa lẩm bẩm số phòng tìm kiếm, cuối cùng ở chỗ cuối hành lang, tìm được phòng của tôi.
- 225... Không sai, là chỗ này.
Tôi cứ lầm bà lầm bầm, nhưng mà nhìn căn phòng trước mắt, lại có chút không tự nhiên, đây là một phòng đuôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy bản thân hơi bị xui xẻo, lần đầu tiên đi ra ngoài ở khách sạn, đã gặp phải phòng đuôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận