Cấm Kỵ Sư

Chương 515: Thủ Sơn Đại Trận

Vào thời khắc cuối cùng, tia sét kia rốt cuộc cũng tới.
Giống như là đang chờ đợi những tiếng tín hiệu trong Tam Thanh Cảnh. Thất thải quang tráo trên bầu trời chấn động dữ dội, nhìn qua tưởng như sẽ tiêu tán ngay lập tức, nhưng một hồi sau vẫn khôi phục lại như cũ. Tia sét kia cũng chậm rãi biến mất, không thể đánh bại được phòng thủ nơi đây.
Vẻ mặt của các Hồ Nữ đứng đây đều rất khẩn trương, nhìn chằm chằm vào bầu trời, cho tới khi thất thải quang tráo kia đứng vững lại sau lần tấn công đầu tiên, các nàng mới dám thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt giãn ra được một tí.
Nam Cung Phi Yến quay đầu, dồn dập hỏi Tuyết di:
- Tử Uẩn Đan sắp xuất thế, sao Tuyết di không đi vào lấy, mà vẫn còn ở đây?
- Tử Uẩn Đan, còn thiếu một bước nữa, đừng nóng vội.
Vẻ mặt của Tuyết di vô cùng thản nhiên, ngơ ngác nhìn lên khoảng trời không, giống như đang quan sát cảnh đẹp gì đó, không hề khẩn trương chút nào.
- Kia…một bước cuối cùng kia, rốt cuộc là gì, còn phải chờ bao lâu nữa, chúng ta ngồi tại nơi này, nó sẽ tự mình hoàn thành ư?
Ngữ khí của Nam Cung Phi Yến đã bắt đầu trở nên nóng nảy.
Tuyết di rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, chậm rãi nói:
- Người luyện đan cũng không phải là ngươi, ngươi không hiểu đâu. Tới đây, ngồi với Tuyết di này, đợi tới lúc đó, ngươi sẽ hiểu.
Nam Cung Phi Yến có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, lại quay đầu nhìn tôi, tôi cũng tiến lên phía trước nói:
- Phu nhân, hiện tại, Phúc Duyên Trai Chủ đã bắt đầu tấn công, những nơi trọng yếu trong cốc có cần phái người đi tăng mạnh phòng thủ hay không?
Tuyết di lại lắc đầu nói:
- Ta đã an bài xong cả rồi, nếu như Hàn công tử lo lắng, thì ngươi có thể đi tuần tra xung quanh.
Dừng một chút, nàng còn nói:
- Thực ra, những tỷ muội trong Thiên Hồ Cốc đều đã ở đây, chỉ cần chúng ta có thể bảo vệ Tam Thanh Cảnh này, thì Phúc Duyên Trai Chủ sẽ không thể làm gì được chúng ta. Về phần bên ngoài, giao cho Thủ Sơn Đại Trận là được rồi.
Giọng điệu của nàng cực kỳ tự tin, hoặc cũng có thể nói là lạnh nhạt, tôi ngẩng đầu nhìn lên khoảng không trên bầu trời, trong lòng thấp thỏm không yên, hiện tại kẻ địch vẫn chưa xuất hiện, thái độ của Tuyết di lại như thế này, tôi bỗng nhiên có cảm giác hơi bất lực, không biết nên nói gì với nàng cho phải, cũng không biết, tiếp theo nên làm cái gì.
Cảm giác này thật sự khá là khó chịu, giống như ngươi toàn tâm toàn ý đi giúp đỡ cho người ta, kết quả người ta không những không cảm kích, còn bày ra dáng vẻ sao cũng được, vô cùng xa cách.
Nếu như đổi thành chuyện khác, có lẽ tôi đã sớm nhấc chân chạy lấy người, chuyện của Thiên Hồ Cốc thì liên quan quái gì tới tôi, dù sao thì tôi chỉ cần che chở cho Nam Cung Phi Yến là được rồi, với thái độ này của nàng, tôi hoàn toàn có thể mặc kệ nàng.
Chẳng qua là, tuy đây là chuyện trong nhà của Thiên Hồ Cốc các nàng, nhưng nó thậm chí còn liên quan tới cả an nguy của khắp thiên hạ. Tôi đành nghẹn lại, có hơi muốn đi vòng quanh nơi này, nhưng ngẫm lại thì tôi không thể rời đi, tôi phải ở lại nơi này, giám thị động tĩnh của Tuyết đi mọi lúc.
Tôi nhìn lối vào của Tam Thanh Cảnh, nơi đó vẫn tràn ngập trong sương mù, không thấy rõ bất cứ thứ gì, nhưng mà tôi lại biết, hiện tại Liễu Vô Ngôn đang ẩn núp ở trong đó.
Tôi lại bắt đầu cảm thấy bất an, suy nghĩ một chút, nói với Tuyết di:
- Phu nhân, tôi đột nhiên cảm thấy rất tò mò, có lời có thể không nên nói, nhưng tôi vẫn không nhìn được.
- Ồ, ngươi có thể nói.
Nàng bỗng nhiên cười với tôi.
Tôi nói:
- Sao tôi cứ có cảm giác, hiện tại người dường như rất hy vọng Phúc Duyên Trai Chủ có thể công phá đại trận, tiến vào trong Thiên Hồ Cốc vậy?
Sắc mặt Tuyết di hơi thay đổi, liếc mắt nhìn tôi nói:
- Lời này của ngươi là có ý gì? Phúc Duyên Trai Chủ muốn công phá Thiên Hồ Cốc, đoạt Thiên Hồ Cốc Chi Bảo của ta, sao ta có thể hy vọng hắn tiến vào được cơ chứ? Hàn công tử, xin hãy cẩn thận lời nói.
Nàng đột nhiên trở nên nghiêm túc, tôi mỉm cười, cũng không bày tỏ thái độ gì đối với lời của nàng, nói với Nam Cung Phi Yến:
- Hiện tại, chỉ có hai người đi theo chúng ta, em cũng không sai khiến được người của các ngươi, không bằng như này, Chị và A Tử, A Thanh thủ tại đây, chú ý tất cả các động tĩnh, còn em sẽ đi ra ngoài xem thử thế nào.
Tôi thật sự có hơi tức giận, nếu như đã không giúp được gì ở đây, vậy không bằng đi ra ngoài xem xét, nói không chừng còn có thể phát hiện ra điều gì đó. Mà như vậy tôi cũng yên tâm được chuyện của Nam Cung Phi Yến, tôi đã chỉ điểm cho nàng về tất cả mọi chuyện của Tuyết di, nàng thông minh như vậy, chắc chắn có thể lĩnh hội. Tôi tin rằng có nàng và đám người A Thanh thủ, nơi này sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Cho dù Tuyết di có âm mưu gì đi nữa, cũng sẽ không tính kế lên người các nàng. Trong lòng tôi đã có thể xác định đến tám mươi, chín mươi phần trăm rằng Tuyết di ở đây là để chờ Phúc Duyên Trai Chủ tiến vào. Việc nàng phong bế Tam Thanh Cảnh, sau đó tự mình thủ ở đây, thái độ cũng đã thể hiện rất rõ ràng, nàng chính là muốn ở đây, chờ đợi và thương lượng với Phúc Duyên Trai Chủ.
Còn Thủ Sơn Đại Trận, tôi không cho rằng nó có thể chống đỡ được sự tấn công của Phúc Duyên Trai Chủ.
Tôi đang muốn đến đó, khi Nam Cung Phi Yến định trả lời, thì trên bầu trời bỗng nhiên lại phát ra một tiếng nổ lớn, ngay sau đó liền có một tiếng sét mạnh mẽ vang lên, thất thải quang tráo của Thủ Sơn Đại Trận lại chấn động kịch liệt, nhưng vẫn đứng vững, tình huống gần như giống y chang lúc nãy.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt trở nên khẩn trương, Tuyết di lại khẽ thở dài, tay vịn cầm huyền, nàng vậy mà lại cầm nó bắn lên.
Tôi quay đầu nhìn nàng, trong lòng vô cùng khó hiểu, nếu Liễu Vô Ngôn và Xà bà bà, cùng với phân thân nguyên thần của Phúc Duyên Trai Chủ hư hư thực thực ngày hôm qua đã tiến vào hết trong cốc, điều này chứng minh hắn hoàn toàn không thèm quan tâm đến cái đại trận này, tôi vào vô cùng tùy ý, tại sao bây giờ lại bày ra tư thế tấn công?
Chuyện này chắc chắn không thể tìm thấy đáp án trên người của Tuyết di rồi, nàng nghe tôi muốn đi ra ngoài, cũng thấy được sự bất mãn của tôi, khẽ cười nói:
- Hàn công tử, hiện tại đại trận đã hoàn toàn phong bế, cấm tất cả mọi người ra vào, nếu không sẽ tạo cơ hội cho đối phương. Hay là ngươi cứ ở đây chờ một chút đi, nếu Thủ Sơn Đại Trận không trụ được, ta đương nhiên sẽ nghĩ ra biện pháp để ứng phó, không cần phải sốt ruột.
Những lời này của nàng quả thực là không sai, tôi cũng nhất thời im lặng, nhíu mày nói:
- Chí ít thì chúng ta cũng nên làm gì đó, cứ chờ như vậy…
Nàng cũng không nói nữa, tiếng đàn Phượng Hoàng Sào kia lại vang lên, ngay lúc này, trên trời đột nhiên xuất hiện một trận sấm sét mãnh liệt, dường như có vô số đạo lôi quang từ trên trời giáng xuống, dừng ngay tại Thủ Sơn Đại Trận.
Toàn bộ Thiên Hồ Cốc lập tức tràn ngập trong lôi quang, dưới trận lôi quang ùn ùn kéo đến này, thất thải quang tráo cũng lung lay sắp đổ, phát ra hàng ngàn tia sáng, ánh sáng chiếu rọi toàn bộ Thiên Hồ Cốc, trông cứ như cảnh tượng của tận thế.
Sắc mặt của các Hồ Nữ tái nhợt, nhìn lên khoảng không trên bầu trời, sắc mặt mọi người đều khác nhau, thế nhưng tuy trên mặt các nàng đều lộ ra sự kinh ngạc, nhưng lại không hề có tia sợ sệt.
Lôi quang này khác với những lôi quang khi nãy, dương như đã được chuẩn bị rất lâu, giằng co rất lâu. Tôi và Nam Cung Phi Yến khẩn trương nhìn lên bầu trời, chỉ cảm thấy hữu lực vô xử.
Trong lúc tôi đang cảm thấy khó chịu, thì lôi quang trên bầu trời bỗng nhiên trở nên yếu dần đi, đồng thời, từ trên bầu trời cũng truyền tới một âm thanh trong trẻo.
- Thanh Tuyết, ngươi còn muốn cố gắng chống đỡ ư? Ta đã nói với ngươi những gì, cho tới tận bây giờ, ngươi chưa từng nghe một lần. Hà cớ gì còn phải làm điều dư thừa như vậy, khiến cho Thiên Hồ Cốc gặp nạn, không bằng cứ nghe lời ta, gỡ bỏ phòng thủ, ta chắc chắn sẽ không làm cho bất kỳ một người, một vật, một cành cây ngọn cỏ nào trong Thiên Hồ cốc bị thương.
m thanh này đứng là của Phúc Duyên Trai Chủ, theo như lời của hắn, dường như rất quen thuộc với Tuyết di, hơn nữa, giống như hắn đã nói gì trước đó rồi, nhưng mà Tuyết di không nghe theo.
Tôi theo bản năng nhìn về phía Tuyết di, nàng ngừng lại tiếng đàn, từ từ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời nói:
- Trai Chủ nói đùa, cơ nghiệp mấy chục ngàn năm của Thiên Hồ Cốc, há có thể nói hư liền hư, ngươi có suy nghĩ của ngươi, ta có suy nghĩ của ta, nếu ngươi cứ khư khư cố chấp như vậy, Thiên Hồ Cốc tình nguyện hy sinh, chứ tuyệt đối không sống nhục.
Câu nói của nàng vang vọng hùng hồn, trái ngược hoàn toàn với phản ứng vừa rồi.
Phúc Duyên Trai Chủ lại nói:
- Vậy được, thực ra những cố gắng của ngươi đều chỉ là phí công mà thôi, hôm nay là ngày Tam Sát tụ tập trăm năm khó gặp, âm dương thác loạn, sức mạnh của đại trận kia đã bị ảnh hưởng, tuyệt đối không thể chống đỡ được bao lâu.
Tuyết di nói:
- Ta và Thiên Hồ Cốc cùng tồn cùng vong.
Phúc Duyên Trai Chủ dường như thở dài một hơi, không nói gì nữa, ngay vào lúc này, lôi quang lại xuất hiện, còn mãnh liệt hơn khi nãy gấp bội, không chút lưu tình đánh vào Thủ Sơn Đại Trận của Thiên Hồ Cốc.
Lần này, Thủ Sơn Đại Trận kia rốt cuộc cũng không trụ được nữa, sau một trận chấn động kịch liệt, đã có xu thế vỡ tan. Nam Cung Phi Yến vội la lên:
- Tuyết di, mau nghĩ cách gì đi, Thủ Sơn Đại Trận của chúng ta…
Tuyết di thản nhiên nói:
- Không cần phải gấp, ta đã sớm có chuẩn bị.
Nàng nói xong, bỗng nhiên khua tay, lập tức có một đoàn thất thải chi quang rực rỡ xuất hiện trong tay nàng, chậm rãi bay về phía xa.
Ánh sáng đó rất nhanh đã biến mất giữa không trung, ta nhìn một màn này, hoàn toàn không rõ nàng định làm gì, đã thấy Tuyết di bỗng nhiên đứng lên, bình tĩnh nhìn lên vách núi cao nhất của Thiên Hồ Cốc.
Tôi và Nam Cung Phi Yến theo bản năng quay đầu qua nhìn, nhưng ngay lúc đó lại thấy một đoán ánh sáng trắng ở nơi nào đó trên Thiên Hồ Cốc đột nhiên bay vút lên, dùng tốc độ cực nhanh để bay đến vách núi kia, rất nhanh đã tới trên vách núi.
Nam Cung Phi Yến thờ phào, bỗng nhiên bắt lấy tay của tôi, vô cùng khẩn trương nói:
- Kia, đó là…
Nàng còn chưa nói dứt câu thì đoàn ánh sáng trắng kia đã muốn đi tới đỉnh núi, đang không ngừng biến đổi, cuối cùng chậm rãi hiện ra một đầu Cửu Vĩ Thiên Hồ cực lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận