Cấm Kỵ Sư

Chương 540: Đại Kết Cục

Hai tháng sau.
Cơ thể của tôi đã khôi phục, sau lần đầu tiên đi thăm Nam Cung Phi Yến, tôi về lại Bình Sơn Thành, thu thập hành lý ở trong trường, tâm tình của tôi vô cùng tốt, vì Nam Cung Phi Yến đã hồi phục được hơn phân nửa rồi, bắt đầu nháo muốn đi chơi với tôi, nhưng mà dưới sự ngăn cản của Yến Thanh Tuyết, nàng vẫn ngoan ngoãn dưỡng thương.
Tôi rất vui khi thấy các nàng đã hòa hảo lại như lúc ban đầu, coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả, trên đời này đã có quá nhiều chuyện thương tâm rồi, tha thứ bỏ qua cho nhau một chút, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn một chút.
Nguyên nhân tôi thu thập hành lý là vì tôi chuẩn bị rời khỏi thành phố này, vui vẻ tiến hành cuộc lữ hành đầu tiên.
Đương nhiên, có lẽ cũng sẽ là một cuộc lữ hành không mấy vui vẻ, bởi vì mục đích lần này của tôi là muốn giống như tổ tiên của mình, dạo chơi tứ phương, chân chính làm một người giải trừ khó khăn cho dân gian.
Trong túi càn khôn bên hông, vẫn như cũ chứa ba loại bùa trấn, khu, phá của tôi, trong một cái túi là ba cái ngân châm, ngoại trừ cái đó, còn có Đồng Ngọc Tỷ Hưu kia, bên trong là thần thú Giải Trĩ như bình bình thường, còn có Lam An và mấy đồng bọn quỷ kia.
Tất cả dường như đều trở về lúc ban đầu, không có chuyện gì xảy ra cả, chuyện khác biệt duy nhất chính là từ sau sự kiện đó Huyết Ngọc Ban đã biến mất hoàn toàn, nhưng tôi cũng không cảm thấy tiếc nuối, vật kia tập hợp rất nhiều năng lượng trái chiều, không phải là thứ mà tôi có thể thừa nhận được. Đồng thời, huyết mạch của tổ tiên Hàn gia vẫn ở trên người của tôi như trước, tinh thần của bọn họ vĩnh viễn sẽ không biến mất.
Nhưng mà, sức mạnh của tôi dường như đã bị thoái hóa đi rất nhiều, tôi nghĩ có lẽ là do Huyết Ma đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, nó vốn được sinh ra từ trong huyết mạch của tổ tiên Hàn gia, hắn biến mất, tôi đương nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Cho nên, hiện tại tôi chỉ có thể vẽ ra ba loại bùa của cảnh giới đầu tiên, cảnh giới thứ ba trong truyền thuyết, tôi hình như cũng chưa thực sự đạt tới, nhưng mà không sao cả, tinh túy của cấm pháp Hàn gia là tinh thần, là chính nghĩa, chỉ cần có sức mạnh cường đại này và sự tu luyện không ngừng, sớm muộn gì tôi cũng có thể phát huy hoàn toàn cấm pháp của Hàn gia, đem nó vĩnh viễn truyền thừa tiếp.
Về phần lời nguyền của Hàn gia, tôi cũng không biết là nó đã được cởi bỏ hay chưa, Từ Phúc xây một ngôi nhà tranh ở bên ngoài Thiên Hồ Cốc, tiếp tục làm bạn tốt với Liễu Vô Ngôn, Quỷ Vương, Tư Đồ tiên sinh và vài người khác, Tiệp Dư cũng khôi phục lại bình thường, lấy lại cuộc sống vui vẻ trước lại.
Hiện tại, nàng là ngươi đưa tin của hai bên, thường xuyên phải đưa tin này nhận tin kia, chuyện này cũng không còn cách nào khác, ai bảo nàng giống với Nam Cung Phi Yến, đều là con của Thiên Hồ phu nhân làm chi?
À đúng rồi, bọn họ đều nói với tôi rằng, lời nguyền đã được cởi bỏ, tôi có thể tiếp tục sống tiếp.
Nhưng mà, lời này thôi thì trước hai mươi chín tuổi tôi cứ tạm tin là vậy đi, còn chuyện sau này, ai mà biết được có đúng không?
Tôi sắp xếp xong hành lý, tạm biệt trường học, tạm biệt A Long và Tiểu Hồ Tử, đi ra khỏi ký túc xá nam sinh, Tân Nhã đã đứng ở ngoài chờ tôi.
- Đi thôi, chúng ta cùng đi một chuyến lữ hành một đi không trở lại.
Tôi cười nói.
- Thật sự, thật sự không trở lại sao?
Tân Nhã cũng cười nói, khí sắc của nàng đã khá hơn nhiều rồi, tính cách cũng sáng sủa hơn, không biết có phải do một chậu máu Ô Nhã kia không.
- Có lẽ sẽ còn trở về, ngôi trường này của chúng ta, giống với trường ma pháp Hogwarts vậy, biết đâu ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện gì đó, nói không chừng ở gần đây còn có một Xà tinh thì sao, lỡ như một ngày nào đó tiểu tử Thường Khánh kia nổi điên lên, tới đây làm chuyện xấu thì sao?
Tân Nhã ôm eo cười nghiêng ngả, giơ nắm tay nhỏ lên nói:
- Nếu như hắn dám đến gây sự liền đánh hắn.
Tôi cũng cười, gật đầu nói:
- Ừ, ai dám gây sự liền đánh người đó!
… Một tháng sau.
Tôi và Tân Nhã một đường tùy ý mà đi. Hôm nay đi tới một nơi mà hai bên đường trải dài những cây bạch dương, xanh um tươi tốt, đi đến phía trước là một con đường nhỏ uốn lượn, bên trong là một thôn trang nhỏ vô cùng im ắng, ở bên đường có một tấm bia đá, bên trên viết ba chữ to đùng: Thạch Kiều Chung.
Đúng vậy, lần này tôi dẫn Tân Nhã đến thăm Tiểu Bạch, sau khi chuyện kia kết thúc, hắn đã vội vàng về nhà báo cáo, đi một chuyến là ba tháng liền, không thèm lộ diện, trong lòng tôi vẫn rất lo lắng cho hắn.
Chúng tôi cứ lững thững đi, tiêu sái đi vào trong thôn, phong cảnh bên đường vô cùng xinh đẹp, khung cảnh xanh biếc vô cùng đã mắt. Mới vừa đi tới đầu thôn, chúng tôi đã gặp phải một con heo Tiểu hoa, nó còn dọa tôi nhảy dựng lên, mới vừa kéo Tân Nhã né qua một bên, thì chợt nghe phía trước truyền đến một âm thanh quát to:
- Ngươi, ngươi đứng lại, trở về cho ta, ngươi lại ăn vụng cải thảo của A Hoa Gia, xem lần này ta có đánh gãy chân của ngươi hay không!
Giọng nói này vô cùng quen tai, tôi lập tức tập trung nhìn đến, đúng là Tiểu Bạch đã lâu không gặp, trong tay của hắn cầm một cái gậy gỗ, tức giận đuổi theo con heo kia.
Ở phía sau hắn còn có một người khác, cũng vừa chạy vừa hô:
- Tiểu Bạch, ta nói ngươi chạy làm gì hả, phía trước là ruộng, đuổi nó vào đó càng khó bắt hơn, ngươi mau quay về, để ta làm cho ngươi cái tiểu pháp thuật, để nó tự mình ngoan ngoãn trở về… Tôi lại nhìn qua, là Dương Thần, hai người không biết sao đều ở đây, tôi lập tức mừng rỡ, tiến tới gọi hai người, bọn họ cũng không nghĩ sẽ gặp tôi ở đây, lập tức không đuổi theo con heo kia nữa, ôm cánh tay của tôi, gương mặt đều sắp nở hoa luôn rồi.
Tôi hỏi Tiểu Bạch tại sao lâu như vậy rồi mà hắn không trở về, hắn nhếch miệng cười, lại lập tức ủy khuất nói, người nhà của hắn không cho hắn chạy đi lung tung nữa, bảo hắn ở nhà tu thân dưỡng tính.
Tôi cố gắng nhịn cười, bảo hắn ở nhà tu thân dưỡng tính, là chơi đuổi heo á hả?
Dương Thần vô cùng thẳng thắn, hắn nói dù sao thì hắn cũng chỉ có một mình, không có nơi nào để đi, cho nên mới lang thang khắp nơi, mấy ngày trước vừa vặn đi tới nơi này của Tiểu Bạch, tiếp theo định sẽ đi tới Bình Sơn Thành tìm tôi.
Tôi nhìn thấy bọn họ liền vô cùng vui mừng, Tiểu Bạch bỗng nhiên nói:
- Ai, tiểu ca, lúc nào rảnh chúng ta đi thăm Tiệp Dư ha?
Tôi nhìn hắn nói:
- Được, đương nhiên là được rồi, nhưng mà ngươi ăn nói sao với người trong nhà?
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút nói:
- Chuyện này đơn giản, ta nói với họ ta đi với ngươi…Ai, ta nói như lần trước, nói chúng ta đi Đông Bắc tìm Thiệu Bồi Nhất chơi? Không được, không được, không thể nói là đi chơi, phải nói là đi hàng yêu trừ ma.
Tiểu Bạch nói xong lộ ra nụ cười vô cùng ngây thơ, trong lòng tôi cũng hơi động, cũng muốn đi đến Đông Bắc tìm Thiệu Bồi Nhất, gật đầu nói:
- Được, vậy hôm nào chúng ta đi Đông Bắc trước, sau đó đi lòng vòng một chút, sau đó lại quay về Bình Sơn Thành thăm Tiệp Dư được không?
Tiểu Bạch vỗ tay nói:
- Được, quá tốt luôn, ta thật sự muốn đi khắp nơi, ví dụ như là Chanh Nguyệt của Sơn Trại ở Miêu Cương nè, còn có miêu nô Khả Khả nữa, à còn có Thần Nữ A la ở bên ngoài Thiên Hồ Cốc, ta muốn gặp lại các nàng… Tôi cười đập hắn một cái:
- Người mà ngươi muốn gặp toàn là nữ, Y Thắng cũng trở về Thiên Thủy Trại, ngươi có muốn đi gặp hắn không?
Tiểu Bạch lắc đầu như trống bỏi:
- Ta không muốn đi gặp hắn đâu, lớn lên chẳng khác gì nhân yêu, nhưng mà ta nhìn hắn giống như có chút ý tứ đối với ngươi đó nha, he he he… Tôi dở khóc dở cười đạp hắn một đạp, nói:
- Cút đi, nói nhăng nói cuội cái gì vậy hả.
Dường như Tiểu Bạch lúc này mới thấy Tân Nhã đứng phía sau tôi vậy, che miệng nói:
- A, Tân Nhã tỷ, ta không để ý, thì ra ngươi cũng tới hả, mau mau mau, theo ta vào nhà nè, Nhị gia gia, Nhị thúc thúc và Tam thúc thúc của ta nhất định rất vui khi thấy các ngươi.
- Tam thúc của ngươi hiện tại đã học ngoan rồi à?
Tôi thuận miệng hỏi.
- Ừ, bây giờ Tam thúc của ta còn ngoan hơn cả ta nữa, ngự quỷ lần trước lại tới, bị Tam thúc ta làm thịt luôn, nhưng mà ngươi đừng nói chuyện này với người khác, tuy rằng hắn là một tên bại hoại, nhưng giết người cũng là phạm pháp đó…Đúng rồi, Dương Thần, ngươi trở về đừng quên làm pháp thuật đó, đem con heo ta nuôi trở về… Chúng ta kề vai sát cánh tiêu sái đi trên con đường nhỏ, tiếng cười không ngừng vang lên, nỗi lo trong lòng tôi rốt cuộc cũng tan biến, tuy rằng tương lai có thể sẽ có vô số bụi gai khác, nhưng chỉ cần mọi người đều có thể cười đối mặt với nó, thì còn có chuyện gì quan trọng hơn chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận