Cầu Ma

Chương 1001: Vãng Sinh Thương

"Giải thoát sao..."
Chu Hữu Tài cúi đầu, yên lặng ngồi trên mặt đất. Thế giới Chu Hữu Tài ở do từng ao hồ tổ thành, giờ bên cạnh gã là một cái ao, bên trong thấy trời xanh. Chu Hữu Tài nhìn bàn tay mập mạp của mình, lát sau xòe tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một viên đan dược màu đỏ. Chu Hữu Tài nhìn đan dược, biểu tình dần dịu dàng, còn có chua xót.
"Dù là ai, ta giải thoát...” Chu hữu tài thì thào, đứng dậy, nhìn cái ao bên người, im lặng bước qua, đứng đó cúi đầu nhìn ảnh ngược mình chiếu trên mặt nước.
Thân hình mập như heo, mặt nọng mỡ, biểu tình dữ tợn, trong mắt có tơ máu và tóc rối xù. Chu Hữu Tài nhìn một lúc, sau đó nhắm mắt lại, khi mở ra, gã... Vẫn là Chu Hữu Tài. Gã lắc người hóa thành cầu vồng lao đi xa.
“Tố Minh tộc chân giới thứ năm có thuật sống lại người chết, chỉ cần có một lũ tàn hồn là sẽ khiến người đó lại giáng xuống thế gian. Dù chân giới thứ năm đã biến mất, đồn rằng Tố Minh tộc diệt tộc nhưng... Chỉ cần có chút hy vọng thì ta nhất định phải đi chân giới thứ năm, phải tìm đến tộc nhân Tố Minh tộc, sống lại nàng."
........
Tô Minh và Hỏa Khôi lão tổ xuyên qua năm tháng, sự sống trôi qua liên tục làm hắn thấy mệt mỏi, nhịn không được nghĩ tới ước hẹn ngàn năm đối với tu sĩ trong dị địa Tây Hoàn.
Ước hẹn này liên quan đến năm tháng, tùy theo Tô Minh đoạt xá Ách Thương thì ước hẹn biến mất, nhưng diều kiện là hắn khiến Ách Thương phân thân nuốt Ách Thương khác, không ngừng lớn mạnh, cho đến khi hoàn toàn chiếm cứ dị địa Tây Hoàn trở thành động phủ của mình. Đây là mục tiêu của Tô Minh, dù còn cách mục đích hơi xa nhưng không thể nghi ngờ, hiện tại Ách Thương phân thân đã mạnh hơn Ách Thương khác, chẳng qua chưa đủ một hơi nuốt hết các hồn.
Tô Minh xuyên qua từng không gian, hắn không ngừng lại lâu hơn, đi qua không gian quét thần thức không phát hiện thân hình chí bảo thì lập tức rời đi. Như vậy chỉ khổ cho Hỏa Khôi lão tổ, lão là thể nguyên thần, mỗi lần xuyên qua sẽ khiến lão càng mệt mỏi nhưng không dám mở miệng, sợ chọc Tô Minh nổi sát khí.
Hỏa Khôi lão tổ đi theo sau, thầm thở dài thườn thượt. Trước khi tới Đệ Ngũ Hỏa Lô Hỏa Khôi lão tổ không ngờ mình sẽ có kết quả như vậy, sâu trong lòng không chỉ một lần hối hận tại sao lúc trước lộ địch ý với Tô Minh làm gì.
'Người này tâm ngoan thủ lạt, giảo hoạt đa đoan, tuyệt đối không thể lại chọc vào hắn.'
Hỏa Khôi lão tổ e ngại liếc Tô Minh đi đằng trước, dù đối phương không cưỡng ép lão đi theo nhưng lão có thể tưởng tượng nếu lão làm hành động khác lạ gì thì sẽ cho đối phương cái cớ xuống tay.
"Sau biên duyên tầng thứ hai Bộ Linh đài, không gian ngày càng ít, cơ hội xuất hiện không gian chí bảo ngày càng nhiều, ngươi có bao nhiêu hiểu biết về nó?” Tô Minh bỗng nhiên hỏi.
“Biên duyên tầng thứ ba trong Đệ Ngũ Hỏa Lô tương đối thì không có gì nguy hiểm, dù sao mọi người không có xác suất cao gặp gỡ nhau.” Nói đến đây Hỏa Khôi lão tổ ngừng lại, thầm thở dài.
"Giữa biên duyên tầng thứ ba và biên duyên tầng thứ hai cũng giống nhau, chẳng qua xác suất gặp gỡ nhiều chút, nhưng nếu cẩn thận thì sẽ không ra chuyện gì lớn. Nhưng phía trước Bộ Linh đài ở biên duyên tầng thứ hai với biên duyên tầng thứ nhất rất kịch liệt, không gian chỗ đó vốn không nhiều, thường là vài người cùng xuất hiện trong một không gian, nếu có chí bảo thì...” Hỏa Khôi lão tổ liếc Tô Minh.
“Chính là tử chiến! Ta đi tới Đệ Ngũ Hỏa Lô mấy lần, mỗi lần ở giữa biên duyên tầng thứ hai và biên duyên tầng thứ nhất đều có cường giả chết. Cuối cùng còn lại vài người, một khi bước vào Bộ Linh đài biên duyên tầng thứ nhất thì nơi họ muốn đi chính là trung tâm Đệ Ngũ Hỏa Lô, tranh giành đạt đến đỉnh cao. Bởi vì tại đó sẽ xuất hiện chín chí bảo mạnh nhất, sức hấp dẫn không phải người thường có thể chống cự. Nhưng trước đó mấy lần ta tối đa đi tới giữa biên duyên tầng thứ hai và biên duyên tầng thứ nhất, không lựa chọn bước vào trung tâm mà rời đi nên đến nay ta còn sống.” Hỏa Khôi lão tổ thấp giọng nói.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh, lòng thầm nghĩ. Tô Minh đi tới, đi ra khỏi một khe hở không gian, bước vào một không gian mới, đây là hắn đi qua không biết bao nhiêu không gian thì dựa theo dự tính của hắn chắc sắp tới tần cùng Bộ Linh đài biên duyên tầng thứ hai.
Khi Tô Minh xuất hiện trong không gian này thì biểu tình hơi thay đổi. Cùng lúc đó, Hỏa Khôi lão tổ đi bên cạnh Tô Minh mắt lóe tia vui mừng.
Chỉ thấy trên bầu trời không gian này đang có trận chiến kịch liệt, tiếng nổ vang vọng dẫn động nhiều dao động hóa thành trùng kích càn quét bốn phía, khiến cuồng phong gào thét, như trời sụp đất nứt.
Hai phe chiến đấu là Chu Hữu Tài và thân hình chí bảo nhóm người Huyền Thương, Hứa Tuệ cư trú.
Mặt đất không gian này là biển rộng mênh mông, chiến đấu bên trên dao động khiến biển dậy sóng to, sóng biển ầm ầm khiến mặt biến xuất hiện vòng xoáy to lớn. Vòng xoáy không ngừng chuyển động, khiến người nhìn thấy đáy biển.
Dưới đáy biển có một pho tượng điêu khắc, là một pho tượng kỳ lạ có ba đầu, toàn thân tỏa ánh sáng trắng như ngọc thạch, đứng dưới đáy biển, toát ra ánh sáng vàng chiếu rọi lên trời.
Xung quanh vòng xoáy có gần trăm con hải long hung tợn vòng quanh, thỉnh thoảng ngẩng đầu gầm hướng bầu trời nhưng hình như không dám tới gần pho tượng trắng.
“Chí bảo!!!” Hỏa Khôi lão tổ la lên.
Đây là lần đầu tiên Tô Minh vào không gian có chí bảo, đặc biệt là chí bảo toát ra dao động cùng khí thế rõ ràng vượt qua báu vật rất nhiều, khiến người nhìn liền có thể nhận ra nó không giống bình thường.
Pho tượng có ba đầu, một cái khóc, một cái cười, một cái giận.
Ba cái đầu trong một thân ở đáy biển khiến người nhìn thấy động lòng, kiềm không được dâng lên cảm giác quái dị với báu vật này.
Tô Minh và Hỏa Khôi lão tổ xuất hiện, lập tức dẫn đến hai phe chiến đấu trên trời chú ý. Thân hình chí bảo vẻ ngoài bình tĩnh nhưng bên trong bốn người Huyền Thương thì tinh thần rung động.
Hứa Tuệ cực kỳ bình tĩnh, cô biết chắc Tô Minh sẽ đuổi theo, giờ thấy hắn cũng không có gì ngoài ý muốn. Còn Long Hải lão tổ, người này gừng càng già càng cay, đương nhiên biết ước định giữa lão và Tô Minh lôi kéo đối phương có thể tìm ra lão, dù có thân hình chí bảo này nhưng trước đó Tô Minh là chủ hồn thân xác, lão không tin hắn không để lại thủ đoạn gì.
Trên thực tế có thể chỉ dẫn Tô Minh tìm tới nơi này, trừ hạc trọc lông, Hứa Tuệ và Long Hải lão tổ ra còn có trên thân hình chí bảo để lại một chút dấu vết thuộc về hắn. Dấu vết này không phải bên trong thân hình chí bảo mà là bên ngoài, Tô Minh từng là chủ hồn, muốn làm những thủ đoạn chẳng có một chút khó khăn.
Chu Hữu Tài nhìn thấy Tô Minh thì con ngươi co rút, khuôn mặt của hắn rất xa lạ, nhưng khi gã thấy Hỏa Khôi lão tổ thì mạnh ngoái đầu liếc thân hình chí bảo.
"Huyền gia chí bảo!"
Mắt Chu Hữu Tài lóe tia sắc bén, nếu là người khác sẽ không thể nhìn ra điều này nhưng gã thì có thể. Chỗ này là thân hình chí bảo đến trước, Chu Hữu Tài tới sau cho nên mới có cuộc chém giết. Bây giờ mắt thấy khuôn mặt xa lạ Tô Minh và Hỏa Khôi lão tổ cùng xuất hiện, Chu Hữu Tài mắt chợt lóe, đã hiểu tại sao mới nãy gã chiến đấu với thân hình chí bảo cứ thấy xa lạ. Hiển nhiên lúc trước thân hình chí bảo do tu sĩ bên cạnh 41 khống chế, chỉ cần nhìn lão theo bên ai là đoán ra thân hình chí bảo do ai nắm giữ chủ động.
Mắt Chu Hữu Tài chợt lóe, khi đầu óc hiểu ra quan hệ giữa Tô Minh và thân hình chí bảo thì lắc người, lao hướng vòng xoáy dưới đất biển, xem phương hướng chính là pho tượng ba đầu, tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc tới gần.
Hành động của Chu Hữu Tài khiến bốn người. Huyền Thương ở trong thân hình chí bảo biến sắc mặt, định đuổi theo. Mắt Tô Minh lóe tia sáng, giơ lên tay phải, chiếc nhẫn trên ngón tay cái lộ ra. Chiếc nhẫn hai màu tím đen lóe ánh sáng, một cây trường thương tím đen xuất hiện trong tay Tô Minh. Tô Minh giơ lên, ném hướng Chu Hữu Tài lao nhanh.
Tiếng rít gào xé gió, tiếng sắc nhọn như con gái thê lương khóc quanh quẩn. Thân hình chí bảo ở giữa không trung khựng lại, bốn người Huyền Thương bên trong phát ra tiếng hét thảm, tâm thần bị thanh âm này trực tiếp trùng kích.
“Vãng Sinh thương! Không... Không ngờ nó ở đây!!!” Huyền Thương hét thảm, lộ vẻ không thể tin.
Hứa Tuệ tinh thần rối loạn, thần thức trống rỗng.
Nếu chỉ vậy thì đành thôi, nhưng Long Hải lão tổ nghe tiếng sắc nhọn kia thì nguyên thần có dấu hiệu bất ổn, tinh thần chấn động.
"Âm Thánh chân giới, Chiến Tiên Trưởng Hà Vãng Sinh thương!!!"
Chu Hữu Tài lao hướng chỗ pho tượng ba đầu vốn lao rất nhanh, nhưng khoảnh khắc tiếng rít sắc nhọn vang lên thì người gã run rẩy, tạm dừng giữa không trung. Chu Hữu Tài ngoái đầu, ngơ ngác nhìn trường thương đến gần, nhìn phía xa Tô Minh tóc dài tung bay.
Tô Minh mặc đồ đen, vào khoảnh khắc này làm Chu Hữu Tài biểu tình hoảng hốt, như thấy người đàn ông trung niên mang theo bi thương, ân oán giao nhau với sư phụ, mang theo bi thương với người yêu, ảm đạm ở trong Thần Nguyên Phế Địa phân tán linh hồn, chính gã.
“Thì ra, là hắn..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận