Cầu Ma

Chương 1032: Ta Muốn Về Nhà

Bão táp kia khuếch tán ầm ầm từ trong tinh thể màu xanh lam trong gương ra, khiến cái gương này cũng không thể thừa nhận được, chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số mảnh vỡ quét ngang bốn phía.
Khi cái gương này sụp đổ, dường như cả Đệ Ngũ Hải không còn bị nó trấn áp nữa. Vùng biển này trở nên cuồng bạo, trong nháy mắt phát ra tiếng nổ vang kịch liệt.
Trong tiếng nổ vang này, toàn bộ Đệ Ngũ Hải có sóng lớn cuồn cuộn, mặt biển chập trùng, bị lực trùng kích khuếch tán ra đụng tới, lập tức vỡ nát, bốc lên tầng tầng hơi nước.
Nếu nhìn từ phía trên Đệ Ngũ Hải xuống thì có thể thấy rõ ràng, Đệ Ngũ Hải cuốn động, bị lực trùng kích kia tạo thành một vầng sáng hình tròn, rầm rầm lan về bốn phía, như sinh ra sự sụp đổ kinh thiên động địa vậy.
Cho tới một lát sau, toàn bộ Đệ Ngũ Hải dưới sự trùng kích này không ngừng bốc hơi, hình thành tiếng nổ vang truyền khắp Thần Nguyên tinh hải nội hoàn. Cả biển nước mênh mông vô tận này ... Không ngờ xuất hiện dấu hiệu tiêu tán.
Cùng với sự tiêu tán, bên trong cái gương vỡ tan thành từng mảnh, bốn người mang mặt nạ hỉ nộ ai oán nhanh chóng bay lui lại. Trên mặt nạ của bọn họ lúc này tỏa ra từng luồng sáng mờ, bao phủ thân thể bọn họ, khiến thân ảnh bọn họ trong nháy mắt đã không còn thấy hình bóng.
Cứ rời đi như vậy cũng không phải là bổn ý của bọn họ nhưng hào quang của mặt nạ tỏa ra, Đệ Ngũ Hải rít gào, tạo thành một luồng lực lượng cự tuyệt bọn họ, mạnh mẽ đẩy mọi chuyện thành như vậy.
Tiếng nổ vang vẫn kéo dài rất lâu. Đệ Ngũ Hải đang cuồn cuộn rít gào, dần dần bốc hơi lên, dần dần biến mất vĩnh hằng trong Thần Nguyên tinh hải này.
Nơi vốn là Đệ Ngũ Hải giờ khắc này bị sương mù nồng đậm bao phủ. Từ đó về sau, Đệ Ngũ Hải trở thành một thế giới tràn ngập sương mù.
Mấy ngày sau, lúc tiếng nổ ầm vang yếu dần, trong trong sương mù có một thân ảnh chậm rãi xuất hiện. Thân ảnh đó bước từng bước, đi ra từ trong sương mù. Hào quang màu xám lập tức khuếch tán ra... Đó là Tô Minh màu xám.
Bên cạnh Tô Minh là Hạc trọc lông có vẻ mặt xấu xa, không hợp với Tô Minh màu xám chút nào. Con hạc này lúc ở trong Đệ Ngũ Chân giới giả không thấy được nó, nhưng sau khi đi ra lại tự mình xuất hiện.
Hiển nhiên tất cả những thứ này có liên quan tới Đệ ngũ chân giới giả.
Giờ khắc này nó đi theo phía sau Tô Minh, dáng vẻ cao ngạo ngang ngược.
Sắc mặt Tô Minh âm trầm, đi ra khỏi sương mù liền quay lại nhìn thoáng qua phía sau. Nơi này đã từng là Đệ Ngũ Hải, bây giờ dĩ nhiên đã hoàn toàn thay đổi.
- Bốn người đeo mặt nạ Hỉ Nộ Ai Oán, bên trong tất cả sư tôn Thiên Tà Tử của ta, còn có một người là Liệt Sơn Tu. Chỉ là không biết trong bốn người kia, hai người còn lại... Là ai...
- Bây giờ Đệ Ngũ Hải tán loạn, bốn người bọn họ cũng biến mất không còn tăm hơi, không tìm được tung tích nhưng dù thế nào thì tất cả đều có quan hệ lớn lao tới ý chí cổ xưa của Âm Tử chi địa cả.
- Tìm được ý chí cổ xưa kia thì sẽ tìm được bọn họ!
Trong mắt Tô Minh lóe sáng, cúi đầu trầm mặc. Hắn nghĩ tới Đệ ngũ chân giới giả tạo kia và trận chiến ý chí xưa nay.
Trận chiến này nhìn như đơn giản nhưng trên thực thế ẩn chứa lắng đọng của năm tháng vạn cổ, còn trận chém giết trong vô hình giữa ý chí của Tô Hiên Y và ý chí cổ xưa kia.
- Suy đoán trước kia của ta quả nhiên là chính xác. Đạo Không tiến vào Thần Nguyên tinh hải, đó là do ... Ý chí của Tô Hiên Y dẫn dắt, đưa cho ta thân thể này, mục đích cũng là để ta đoạt xá.
Đoạt xá Đạo Không liền nắm giữ được số mệnh của Đạo Thần chân giới. Nhưng tất cả những thứ này, tất cả đều chỉ là thủ đoạn để làm mờ mắt ý chí cổ xưa của Âm Tử chi địa kia. Một đòn chân chính ... Đó là mảnh vỡ Tiểu Hồng cho ta ở Ô Sơn, hạt giống Diệt Sinh!
- Tất cả những thứ này đều là Tô Hiên Y chuẩn bị.
Thần sắc Tô Minh hơi phức tạp. Hắn nghĩ tới tiếng gào thét không cam lòng của ý chí cổ xưa kia trước khi biến mất.
Hiển nhiên đối với ý chí cổ xưa này mà nói, tất cả mọi chuyện của Âm Tử chi địa nếu hắn muốn biết đều phát hiện được, nhưng năm đó Tiểu Hồng đưa mảnh vỡ màu đen kia lại là do Tô Hiên Y không biết vận dụng thủ đoạn gì, ẩn dấu việc này đi, hoặc là khiến ý chí cổ xưa kia lý giải sai lầm rồi quên đi.
Có thể tại thời gian cuối cùng, ý chí cổ xưa này mới hiểu rõ tất cả, lúc này mới nói ra câu nói kia.
Hồi tưởng lại tất cả mọi việc, Tô Minh lại càng tồn tại tâm tình phức tạp với Tô Hiên Y. Trong đó có oán khí, cũng có thở dài.
Cho dù chưa từng gặp cha mình nhưng hành động của đối phương lại lộ tình yêu phụ tử nồng đậm. Dù là năm đó đưa tới Diệt Sinh chủng hay là đưa tới Đạo Không để đoạt xá, thậm chí còn có những việc Tô Minh chưa phát hiện ra. Từ trong những chuyện này đều có thể khiến hắn cảm thụ được tình yêu của người cha.
- Nếu như thế, tại sao phải để ta một mình tại đại địa Man tộc, phải khiến thân thể và hồn phách ta chia lìa, vì sao lại để mẫu thân ta... Một mình nằm trong Đệ Ngũ Hỏa Lò.
- Đến cùng là ngươi... Ở nơi nào. Ngươi... Cuối cùng là ai?
Tô Minh thì thào. Hắn biết tất cả chuyện này đều sẽ hoàn toàn hiện ra trước mắt mình khi lần này mình trở lại Đạo Thần chân giới.
Trầm mặc trong chốc lát, hai mắt Tô Minh lóe sáng.
- Không tìm được đường vào Đệ ngũ chân giới, nhưng vậy thì ... Ta cũng phải mở Thần Nguyên phế tích này, về Đạo Thần chân giới thôi!
Tô Minh quay đầu, nhìn về phía tinh không xa xa, trong mắt lộ vẻ suy đoán và quả quyết.
Hắn phải về Đạo Thần chân giới, đi thu lại nhục thể của mình, biết được tất cả đáp án phía sau, đi tìm xem... Tô Hiên Y hiện nay là ai!
- Đúng vậy. Về Đạo Thần chân giới đi. Bà nội nhà hạc, lão tử cũng muốn trở lại. Bởi vì ta nghe nói toàn bộ tinh thạch của Đạo Thần chân giới đang kêu gọi Hạc trọc lông vĩ đại, Hạc trọc lông chí cao vô thượng tới yêu thương. Mau trở về đi. Chúng ta mau trở về!
Hạc trọc lông hưng phấn kích động hét lên một tiếng, vẻ mặt say sưa, hiển nhiên là có ảo tượng rất đẹp.
- Đạo Thần...
Thân thể Tô Minh nhoáng lên về phía trước. Tiếng xé gió đột nhiên vang lên. Hắn bay nhanh đi.
Hắn nắm giữ Đệ Ngũ Hỏa Lò, thân là truyền nhân của Diệt Sinh chủng dời này, dĩ nhiên là người mạnh nhất bên trong Thần Nguyên tinh hải. Dù là đại năng Chưởng cảnh thì cũng không làm gì được. Tô Minh không cần vận dụng Đệ Ngũ Hỏa Lò, tự mình cũng có thể đánh thắng!
Cho dù là đại năng Duyên cảnh, Tô Minh có Trảm Duyên Thuật, có Đệ Ngũ Hỏa Lò, vẫn có thể đánh.
Chỉ đáng tiếc là Đệ Ngũ Hỏa Lò này Tô Minh không muốn mang ra khỏi nơi này. Ở chỗ này nó mới phát huy được hết tác dụng của nó.
- Rời khỏi nơi này, trở về Đạo Thần chân giới. Ta muốn... Về nhà!
Tốc độ thân thể Tô Minh càng ngày càng nhanh, hóa thành cầu vồng gào thét trong không. Sắc mặt của hắn dần dần thay đổi, không phải màu đỏ, không phải màu vàng kim mà khôi phục dáng vẻ ban đầu, trong mắt cũng lộ ra hồi ức.
- Đại sư huynh, nhị sư huynh... Còn cả Hổ Tử. ...
Tốc độ của Tô Minh càng nhanh hơn, nhoáng lên trong tinh không, na dị vượt tinh hải.
- Còn cả Vũ Huyên.
Hạc trọc lông ở bên lập tức mở miệng. Nó thân là lão đại của Minh Long, tất nhiên cũng phải giúp Minh Long nói một câu mới đúng.
- Vũ Huyên...
Ánh mắt Tô Minh lộ ra một chút hồi ức. Trong hồi ức này đều tồn tại một thân ảnh nữ tử vừa cười híp mắt, vừa ăn hạt dưa.
Mấy ngày sau, tại ranh giới Thần Nguyên tinh hải nội hoàn và ngoại hoàn, ở ngoài một ngôi sao đang bị thiêu đốt, thân ảnh Tô Minh đột nhiên xuất hiện. Ngôi sao này có hỏa diễm nồng đậm. Nơi này là vị trí ngôi sao của Hỏa Khôi lão tổ, là nơi nghỉ lại của Hỏa Khôi tộc.
Thân ảnh xuất hiện, Tô Minh nhìn về phía ngôi sao, sau đó bỗng nhiên mở miệng, giọng nói cuồn cuộn hóa thành lôi đình nổ vang, truyền khắp tám phương, tiến vào trong Hỏa Khôi tinh này.
- Hỏa Khôi lão tổ, còn nhớ cố nhân ở Đệ Ngũ Hỏa Lò không?
- Hỏa Khôi, ngươi còn nhớ rõ hạc gia gia không?
Hạc trọc lông đứng một bên cũng quát lớn. Nó cố ý đứng trước Tô Minh, làm cho bản thân cảm thấy mình mới là tiêu điểm. Tô Minh ở phía sau chỉ là hộ vệ của mình mà thôi.
Tiếng một người một hạc truyền vào Hỏa Khôi tinh, truyền vào trong tộc nhân Hỏa Khôi, hóa thành tiếng sấm, tạo thành uy áp giáng xuống. Lập tức ngôi sao run lên, thân thể tất cả tộc nhân Hỏa Khôi tộc đều run rẩy. Dưới uy áp này, chúng căn bản không sinh ra nổi chút tâm lý phản kháng nào. Giống như thiên địa sụp đổ, vạn vật không tồn tại vậy. Chúng vừa run rẩy vừa gào thét chói tai, phủ phục trên mặt đất, không cách nào đứng lên nổi.
Sâu trong Hỏa Khôi tinh, trong một động đá giữa dung nham có một pho tượng. Giờ khắc này pho tượng đột nhiên run lên, nhanh chóng nứt ra, lộ ra thân thể Hỏa Khôi lão tổ bên trong. Hai mắt hắn vốn khép kín, giờ phút này đột nhiên mở ra, nhìn về phía tinh không, trong miệng truyền ra tiếng nói kiệt ngạo.
- Cố gì... Hả?
Lời còn chưa nói xong, lập tức thân thể Hỏa Khôi lão tổ run rẩy, thần sắc lộ vẻ kích động, thân thể cũng không chần chờ một chút nào mà vọt lên. Ầm một tiếng, Hỏa Khôi tinh chấn động, thân ảnh Hỏa Khôi lão tổ hóa thành cầu vồng, đột ngột vọt lên từ mặt đất, trong chớp mắt đã chạy ra khỏi ngôi sao này, đứng trong tinh không, trông thấy ánh mắt Tô Minh nhìn lại.
- Ngươi... Ngươi...
Hỏa Khôi lão tổ nhìn thấy Tô Minh, thần sắc kích động hóa thành vui mừng. Hắn biết đối phương nhất định có ngày trở về.
- Ta đã trở về.
Tô Minh nhìn Hỏa Khôi lão tổ, cũng lộ nụ cười. Hắn và Hỏa Khôi lão tổ có thể nói là đã trải qua không ít chuyện trong Đệ Ngũ Hỏa Lò. Hai người từ đầu là chém giết, cho tới khi Hỏa Khôi lão tổ khuất phục, ở chung lại chậm rãi có cảm giác như bằng hữu.
Đến cuối cùng, tại bờ Đệ Ngũ Hải, khi Tử Long và Long Hải lần lượt rời đi, Hỏa Khôi lão tổ lại cắn răng lưu lại. Trong nội tâm Tô Minh không ngờ đã không coi kẻ này là địch nữa mà là ... Bằng hữu.
- Đa tạ việc ở Đệ Ngũ Hải.
Tô Minh nhìn Hỏa Khôi lão tổ, ôm quyền cúi đầu.
Cái cúi đầu này khiến Hỏa Khôi lão tổ lập tức lo lắng, theo bản năng lui về phía sau vài bước, chần chừ nhìn về phía Tô Minh. Trong đầu hắn, đối phương thực sự có ấn tượng quá mạnh mẽ. Lời nói khách sáo như vậy khiến hắn không thích ứng được, càng nghi thần nghi quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận