Cầu Ma

Chương 1062: Chấn Danh Cửu Địa

- Ngươi... ngươi...
Trong mắt thanh niên áo lục tràn ngập vẻ không tin được. Hắn nằm mơ cũng không ngờ chỉ là thời gian mấy hơi thở mà bản thân mình không có chút phản kháng nào đã bị đối phương nắm lấy sinh mệnh.
Thậm chí giờ phút này, tuy Tô Minh không khuếch tán uy áp trên người ra nhưng thanh niên áo lục vẫn cảm thấy hít thở không thông.
Còn có những lời của Tô Minh, mặc dù bình thản nhưng đầy sát khí, lạnh lẽo, thậm chí còn có cả khí tức huyết tinh trong đó nữa. Tất cả những thứ này đã khiến đầu óc thanh niên áo lục uỳnh một tiếng, trong nháy mắt thần sắc tái nhợt. Hắn chợt phát hiện lúc trước bản thân mình đã buồn cười cỡ nào, giống hệt một con dê con đi khiêu chiến với cự long, còn tự cho mình là mạnh hơn cự long.
Nhất là đối phương còn không thèm để ý đến hắn. Tất cả những thứ này đều là do hắn nuốt bí dược vào, kích phát tốc độ để đuổi theo cái chết.
- Ta...
Thanh niên áo lục run rẩy, đang muốn mở miệng.
- Đáng tiếc, đã hết giờ.
Tô Minh lắc đầu, tay trái thắt trên cổ thanh niên này khẽ nới lỏng. Trong tích tắc thanh niên áo lục này vừa thở gấp, hai ngón tay phải của Tô Minh liền đảo qua cổ thanh niên này nhanh như chớp.
Phi kiếm màu xanh biếc đang bị Tô Minh kẹp ở giữa hai ngón tay lập tức lia qua cổ áo thanh niên áo lục. Máu tươi tuôn ra, còn có một cái đầu bị máu phun bay vọt lên chuyển động giữa không trung, hai mắt còn lưu lại vẻ không thể nào tin được.
Thần sắc Tô Minh như thường. Hai ngón tay phải răng rắc một tiếng, phi kiếm màu xanh biếc liền trở thành mảnh nhỏ rồi rơi xuống đại địa. Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua thiên không bên phải, sau đó thu hồi ánh mắt, bước một bước trở lại chiến thuyền.
Dường như tất cả những chuyện vừa rồi đều chưa từng xảy ra, giống như thi thể và mảnh vụn phi kiếm đang rơi xuống đại địa chỉ là ảo giác, Tô Minh lạnh nhạt đứng đó theo chiến thuyền đi xa.
Lưu lại là gần vạn tu sĩ nơi đây, ánh mắt mọi người hoảng sợ và yên tĩnh như chết lặng.
Cho đến khi mấy trăm chiến thuyền của Tô Minh đi xa mất tích thì ở đây mới ồ lên, âm thanh nghị luận liên tiếp. Trước khi Tô Minh đi đã nhìn về phía thiên không bên phải, giờ nơi đó vặn vẹo rồi xuất hiện ba người.
Giữa ba người này là một nam tử trung niên, thân mặc áo bào, đầu đội cao quan, thần sắc không giận mà uy, bộ dạng khí vũ hiên ngang. Hắn đứng đó mà như có một luồng khí chất vô hình vờn quanh.
Sau hắn là hai lão giả. Giờ phút này, thần sắc Nhị lão cũng âm trầm nhìn theo phương hướng Tô Minh rời đi.
- Rất mạnh, tin đồn không khuếch đại chút nào. Đừng nói là một Đạo Phi Phong, cho dù là cả trăm kẻ như hắn thì cũng không phải là đối thủ của người này.
- Trưởng Lão Đường cũng giữ im lặng với chuyện này thì có thể thấy được tu vi và thế lực cường hãn của Đạo Không.
- Lúc trước Điện Hạ không nên phái người đến dò xét... Lúc gần đi, ánh mắt của người này rõ ràng đã phát hiện ra chúng ta.
Nam tử trung niên phía sau Nhị lão trầm giọng mở miệng.
- Nếu giết người này thì hai các ngươi nắm chắc bao nhiêu?
Nam tử trung niên nhìn về phía thiên không Tô Minh đã đi xa, trầm ngâm chốc lát rồi chậm rãi mở miệng.
- Không có đại năng bên cạnh, không có Hứa Tuệ cản trở, không có Minh Ân Cửu Lão kết trận, muốn giết người này thì bọn ta phải mượn bảo vật phong ấn, còn cần ba vị Kiếp Dương khác phối hợp, năm người mới đủ.
Nhị lão trầm mặc một lát rồi nói.
- Nắm chắc mấy thành?
Nam tử trung niên nhíu mày.
- Chín thành...
Người còn lại bình tĩnh nói, thần sắc ẩn chứa vẻ ngạo nghễ.
- Chín thành cũng ít. Nếu giết người này thì không thể để một chút ngoài ý muốn nào, nếu không thì một khi không chết đến lúc trả thù sẽ vô cùng nhức đầu. Có cách nào mười thành, người này chắc chắn phải chết không?
Nam tử trung niên cười lạnh, xoay người nhoáng lên một cái đã biến mất trong hư vô. Lời của hai lão giả vừa rồi dường như cảm thấy hắn không nên phái người đi trêu chọc Tô Minh, nam tử trung niên cũng có ý nghĩ riêng của mình.
- Ta chính là muốn lợi dụng tên ngu dốt Đạo Phi Tiên này, lấy tu vi và thân phận có thể nhục nhã Đạo Không là tốt nhất. Nếu không thể mà khiến Đạo Không bị thương nặng thì cũng có thể để mấy Điện Hạ khác biết về tu vi của Đạo Không.
- Nếu bị giết chết thì chuyện lại càng hay hơn. Mấy người cạnh tranh với nhau đều ngang hàng, tất cả đều chú ý đến Đạo Không. Khiến mọi người chú ý như vậy cũng có thể để ta nhả ra cơn tức.
Nam tử trung niên rời đi, gần vạn tu sĩ ở đây cũng tản ra. Những chuyện có liên quan đến việc Tô Minh chém giết Đạo Phi Tiên lập tức bị gần vạn người lấy phương pháp truyền tin nhanh chóng khuếch tán ra.
Tô Minh đứng trên chiến thuyền, thần sắc thủy chung bình tĩnh. Hắn nhìn non sông nơi đây, nhìn thiên không đại địa mà không để ý đến thiếu nữ Mã Phi bên cạnh đang dùng ánh mắt cổ quái nhìn mình.
Non song đại địa dần dần kết hợp với trí nhớ của Đạo Không trong đầu Tô Minh. Vô hình trung, hắn đã quen thuộc với nơi này không ít. Một canh giờ sau, ở mảnh đại địa trung tâm đại lục, mấy trăm chiếc chiến thuyền của Tô Minh đã đi tới bên cạnh một truyền tống trận khác.
Truyền tống trận này không tương thông với ngoại giới mà để đi vào các đại lục phía trong Đạo Thần Tông. Trận pháp truyền tống trận lóe lên. Một lát sau, trong chín mươi chín đại lục, trên đại lục thứ sáu mươi ba chợt lóe tia sáng truyền tống trận, đoàn người Tô Minh liền đi ra từ trong pháp trận.
Thiên không nơi này xanh thẳm, đại địa bát ngát, nơi xa còn có một vùng biẻn rộng, cảnh tượng này vô cùng rõ ràng trong trí nhớ Đạo Không trong Tô Minh. Nơi này là quê quán của Đạo Không, cũng là nơi hắn lớn lên, càng là quê hương của các tu sĩ tùy tùng của hắn.
Đám người Tô Minh xuất hiện, lập tức âm thanh của mọi người dung hợp một chỗ tạo thành âm sóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
- Cung nghênh Đạo Không Điện Hạ trở về!
Âm thanh này ít nhất là do mấy chục vạn người đồng thời phát ra. Ở ngoài trận pháp có gần năm mươi vạn tu sĩ chi chít vô biên vô hạn. Toàn bộ bọn họ đều quỳ lạy ở đó, thần sắc bọn họ kích động đi bái kiến tôn chủ của bọn họ.
Đạo Không chính là chủ nhân của đại lục này, trước kia là vậy. Hôm nay trở thành Điện Hạ, mảnh đại lục này hoàn toàn xứng đáng với chủ nhân.
Ở trong đám người này có mấy trăm tộc nhân dòng chính Đạo Thần Tông. Toàn bộ những tộc nhân này đều thuộc về Đạo Không nhất mạch. Bọn họ kích động nhìn Đạo Không, bọn họ tin tưởng Đạo Không có thể đứng vững ở vị trí Điện Hạ, như vậy thì nhất mạch bọn họ sẽ quật khởi ở Đạo Thần Tông.
Tô Minh chuyển ánh mắt lên những người ở gần đây. Hắn phát hiện hắn có thể nhận ra tên của mỗi một tộc nhân ở đây. Hắn nhìn đội hình năm mươi vạn tu sĩ phía xa xa, Tô Minh tận mắt nhìn thấy, lại rung động một lần nữa vì sự khổng lồ của Đạo Thần Tông.
Đây chỉ là một trong chín mươi chín khối đại lục mà trong đó đã có lực lượng mênh mông của năm trăm ngàn tu sĩ. Cái này còn chưa tính đến chín trăm chín mươi chín khối đại lục bên dưới, đó chính là nơi ở của những tộc nhân dòng thứ. Số lượng tộc quần ở đó còn đông đảo hơn số tộc nhân dòng chính ở đây nhiều.
Nếu cứ tiếp tục tính ra thì Tô Minh cũng khó mà tính được nội tình sâu đậm của Đạo Thần Tông.
- Chiến dịch này, Đạo Thần Tông căn bản không xuất động toàn bộ. Sao bọn họ làm thế? Chẳng lẽ là đang chờ cái gì? Hay là dùng trận chiến này để tôi luyện đệ tử tông môn?
Hai mắt Tô Minh chợt lóe lên tia sáng không thể thấy.
Trong sự chào đón của mấy chục vạn người, mấy trăm chiếc chiến thuyền của Tô Minh liền phủ xuống đại địa. Theo chiến thuyền phủ xuống, những tu sĩ trên đó liền liên tục bay ra. Đây chính là quê hương của bọn hắn. Bọn hắn đã đi theo Đạo Không đến Thần Nguyên hơn một ngàn năm chưa trở về nên giờ phút này, thần sắc mọi người đều có chút kích động.
- Đi thôi, đi Tông Lão Đường nào.
Ánh mắt Tô Minh đảo qua, cả người nhoáng lên một cái rồi chạy thẳng về phía thiên không. Đám người Hứa Tuệ không phải tộc nhân dòng chính nên không có lệnh bài, khó có thể có tư cách đi Tông Lão Đường. Hiển nhiên là thiếu nữ Mã Phi có lệnh bài như vậy. Nàng đánh giá Tô Minh mấy lần, cũng không hỏi gì mà đi theo bên cạnh Tô Minh. Khi phi hành đến cực hạn của thiên không, bức tường cản trở vô hình liền xuất hiện ngăn Tô Minh lại.
Bức tường cản trở tản mát ra uy áp nhu hòa. Tuy nói là nhu hòa nhưng trong chớp mắt cảm thụ được, hai mắt Tô Minh vẫn co rút lại. Uy áp này có thể so với lực lượng của đại năng Duyên cảnh, tuyệt đối không phải thứ hạng người tầm thường có thể dễ dàng xuyên thấu.
Mà nhìn bộ dáng của bức tường này hẳn là bao trùm cả thiên không, bao trùm cả thiên không vô vận của chín mươi chín khối đại lục.
Thần sắc Tô Minh như thường. Tinh Thần Thánh Bào chạm vào lực lượng nhu hòa kia, nhất thời liền tỏa ra tia sáng, lập tức triệt tiêu lực lượng nhu hòa khiến bức tường cản trở biến mất. Thiếu nữ gầy gò thì lấy ra một khối lệnh bài màu lam. Lệnh bài kia chợt lớn lên, ánh sáng màu lam chợt tán xuất ra rồi bao trùm toàn thân, cũng xuyên thấu bức tường cản trở này.
Tô Minh đi xuyên qua. Trong tích tắc đi trong bức tường cản trở vô hình kia, hắn liền thấy được thiên không màu trắng. Cả mảnh thiên không này đều là màu trắng hết. Dõi mắt nhìn lại, nơi này tồn tại chín khối đại lục. Bất kỳ khối đại lục nào cũng vô cùng mênh mông rộng lớn, tạo thành một vòng tròn đại lục cực lớn. Ở vị trí trung tâm mỗi đại lục đều có hào quang năm màu lưu chuyển tạo thành cột sáng khổng lồ chạy thẳng tới thiên không màu trắng bên trên. Có thể thấy rõ ràng trên chín khối đại lục có chín cột sáng, trong đó có không ít hình rồng vờn quanh.
- Chín khối đại lục, ch 17B ín cột sáng, đó chính là chín vùng Chấn Danh Chi Địa của Đạo Thần Tông với những trình độ lịch lãm khác nhau. Bất kỳ một đệ tử nào có thể xông qua một trình độ nhất định thì đều có phần thưởng vô cùng trọng hậu.
Mã Phi ở bên cạnh khẽ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận