Cầu Ma

Chương 1201: Chân Tướng

Tô Minh nhìn lão giả. Hắn quen thuộc với bộ dạng của lão giả này, chính là lão nhân cô độc bộ lạc Thiên Linh đã đưa hắn tới đây. Giờ phút này, thần sắc đối phương hiền lành, chênh lệch mãnh liệt với lão nhân luôn âm trầm trong trí nhớ của Tô Minh.
Hắn biết hôm nay là ngày cuối cùng trước khi lão giả bộ lạc Thiên Linh này thăng linh lần thứ bảy. Từ nay về sau chính là một lần hạo kiếp đối với tất cả mọi người của bộ lạc Thiên Linh.
Dưới trường hạo kiếp này, tất cả tồn tại trong bộ lạc, tất cả tộc nhân của bộ lạc Thiên Linh xung quanh đều trở thành cô hồn, bị A Công của bọn họ tự tay giết chết.
Trong trầm mặc, lúc lão giả ở thời điểm Viễn Cổ này nhìn và hỏi, Tô Minh liền cúi đầu, chọn một nơi ngồi xuống.
Lão giả kia cười lắc đầu, cũng không tiếp tục hỏi nữa mà nhìn tất cả đứa trẻ trong tộc ở xung quanh, thần sắc của hắn càng thêm hiền lành. Hắn biết những người trước mắt này chính là tương lai hi vọng của bộ lạc.
- Hoang Đạo là thiên ý, căn nguyên vạn vật. Như các ngươi là tộc nhân của bộ lạc Thiên Linh nhưng thực ra, các ngươi cũng là một bộ phận của Hoang Đạo.
- Ý của Hoang Đạo chính là mỗi người có thể trở thành Hoang Đạo, mà mỗi người lại đều không thể trở thành Hoang Đạo. Đây là bổn ý, hơi phức tạp. Các ngươi không cần hiểu ra ngay, chỉ cần ghi nhớ trong lòng. Có lẽ trong tương lai, trong số các ngươi sẽ có người có thể hiểu ra như thế nào là Hoang Đạo.
Lão giả chậm rãi mở miệng. Hắn dùng phương thức này truyền thừa cho bộ lạc từng thuật pháp.
Tô Minh nhìn lão giả. Hắn vừa nhìn đã thấy tu vi của lão giả hiện tại yếu hơn tương lai rất nhiều. Nhưng cho dù có chênh lệch nhiều hơn nữa thì lão giả ngày hôm nay vẫn là Linh Tiên, vẫn là Linh Tiên đã thăng linh thành công sáu ần. Chỉ có điều lúc này khuôn mặt hắn vô cùng thoải mái, không phải như người trong tương lai, chết lặng trong bình tĩnh, cô độc và bi thương.
Thời gian trôi qua, bóng đêm nhanh chóng phủ xuống. Lão giả giảng thuật Hoang Đạo cũng dần dần kết thúc. Ban đêm trong bộ lạc, khắp nơi đều có bó đuốc. Trong ngọn lửa đằng kia chiếu rọi bộ lạc xuất hiện sáng tối giao thoa.
Tô Minh ngồi trong một ngóc ngách của bộ lạc, nhìn lên các vì sao trên trời, nhìn bó đuốc trong bộ lạc, thần sắc của hắn lâm vào trong trầm tư.
- Giết chết tộc nhân kia rõ ràng chính là lão giả. Hắn biết được điểm này. Quan trọng là lúc hắn độ Hoang Kiếp, hắn mất đi ý thức...
- Hắn muốn ta trở về nói tất cả chi tiết cho hắn biết. Có lẽ chính bản thân hắn đã có chút đáp án, có thể không quá chắc chắn nên mới để ta tận mắt chứng kiên, khiến hắn có thể xác định được đáp án trong nội tâm.
- Hoang Kiếp rốt cuộc là cái gì, tại sao lại làm người ta mất đi ý thức?
Tô Minh vô cùng hiểu rõ mọi chuyện nơi đây. Giờ phút này, hắn nhìn tinh không, yên lặng đợi thời gian trôi qua.
Trong đêm có gió khiến bó đuốc phát ra âm thanh xì xì. Trong đêm này, tộc nhân không đi nghỉ ngơi mà lúc sắp tới gần nửa đêm, tất cả tộc nhân đều đi tới chính giữa bộ lạc, dưới một toà đài thăng linh khổng lồ. Gần mười vạn tộc nhân đều ngẩng đầu nhìn đài thăng linh cao cao trong đêm tối, nhìn tộc công của bộ lạc bọn hắn. Bởi vì rất nhanh thôi, tộc công của bọn hắn sẽ tiến hành lần thăng linh thứ bảy.
Tô Minh cũng ở trong đám người, yên lặng nhìn qua. Hắn chỉ có thể ở thời đại Viễn Cổ này hai ngày. Hôm nay đã qua một ngày. Hắn hiểu biến cố sẽ xảy ra trong ngày cuối cùng này.
Hai mắt của hắn loé lên nhưng không nhìn rõ bộ dáng của lão giả trên đài thăng linh kia, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mơ hồ.
Thời gian từ từ trôi qua, dần dần đã đến nửa đêm. Lông mày Tô Minh nhíu lại. Thân là Linh Tiên, cho dù về tới thời đại Viễn Cổ nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận bản thân vẫn là Linh Tiên. Nhưng hôm nay, hắn lại không cảm ứng được sự tồn tại của Chúng Linh Điện chút nào.
Trong mắt Tô Minh lộ ra một tia chần chờ. Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng gào rú truyền ra từ trên đài thăng linh đen kịt. Ngay sau đó, tất cả tộc nhân bộ lạc Thiên Linh xung quanh, thần sắc đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt, đồng thời truyền ra tiếng gào thét.
- Thiên Linh!
- Thiên Linh!!
Âm thanh kia vang vọng như dung hợp một chỗ với âm thanh gào rú của lão giả trên đài thăng linh, hoá thành tiếng nổ kinh thiên động địa liên tục vang vọng. Bầu trời từ đen kịt lập tức sáng ngời. Trong ánh sáng ngời này, có bảy toà Hàng Linh Điện bỗng nhiên biến ảo. Sau khi vờn quanh bốn phía, trong tiếng hoan hô sục sôi của tộc nhân ở dưới mặt đất, thiên địa nổ vang, một cung điện to lớn từ từ xuất hiện.
Tô Minh vô cùng quen thuộc với dáng vẻ của cung điện kia, chính là Chúng Linh Điện.
Nhìn đến đây, lông mày Tô Minh đang nhíu lại từ từ giãn ra. Hắn liền nhìn thấy từ trong Chúng Linh Điện kia, thấy hơn hai ngàn thân ảnh màu vàng xuất hiện. Tất cả bóng tối đều bị kim quang tản ra, lộ ra cảnh tượng ánh sáng ngập trời.
Những tộc nhân bộ lạc Thiên Linh bên cạnh Tô Minh, nguyên một đám đều dừng kích động hoan hô lại mà trở nên khẩn trương. Bọn hắn nhìn lão giả trên đài thăng linh. Giờ phút này, lão giả kia đứng lên. Bộ dáng của hắn bị tia sáng bao phủ, bị các tộc nhân bên dưới nhìn thấy.
Trên mặt lão giả mang theo vẻ tự tin, dường như hắn đã biết được vị trí thăng linh lần thứ bảy này. Giờ phút này, thân thể hắn nhoáng lên một cái rồi hoá thành một đạo cầu vồng bay thẳng tới hàng tiên linh vị thứ bảy.
Tô Minh vô cùng chăm chú dõi theo cảnh tượng này. Trong cảm giác của hắn, đối phương nhất đinh thăng linh thành công, sau đó Hoang Kiếp bỗng nhiên hàng lâm chính là xảy ra ngoài ý muốn. Giờ phút này, cho dù Tô Minh cố tập trung tư tưởng nhưng ánh mắt vẫn theo bản năng nhìn về phía tiên linh vị thứ 781, tiên linh vị mà hắn đã dung hợp lúc trước.
Vừa liếc mắt nhìn qua, Tô Minh bỗng nhiên co rụt hai mắt lại, thần sắc lộ ra vẻ nghi ngờ. Hắn cảm nhận được cảm giác lạ lẫm từ tiên linh vị thứ 781 kia, dường như tiên linh vị này không phải thứ mà Tô Minh đã dung hợp lúc trước.
Phải biết rõ là cho dù có cách thời gian nhưng nếu Tô Minh đã từng dung hợp với tiên linh vị này thì giữa hắn và tiên linh vị đó sẽ tồn tại một tia cảm ứng. Tô Minh hiểu cảm giác này, cho dù là thời gian cũng không thể nào chặt đứt khí tức được. Nhưng hôm nay, tiên linh vị kia lại khiến Tô Minh lạ lẫm.
Trong nháy mắt cảm giác này xuất hiện, lão giả kia cũng nhanh chóng tiếp cận tiên linh vị hàng thứ bảy kia. Thời khắc này, trong đầu Tô Minh đột nhiên xuất hiện một ý niệm.
- Không đúng!
Tâm thần Tô Minh chấn động. Cảm giác không đúng này càng ngày càng mạnh, trừ phi là hắn thật sự nghĩ sai. Mặc dù lúc trước từng dung hợp nhưng hắn vẫn lạ lẫm đối với tiên linh vị trong thời đại Viễn Cổ này. Nếu không thì chỉ có một đáp án khiến Tô Minh khó có thể tin được.
- Chẳng lẽ Chúng Linh Điện xuất hiện này lại là giả!
Suy đoán này lập tức khiến Tô Minh cảm thấy khó tin. Nhưng vào lúc này, lão giả kia đã dung hợp với tiên linh vị hàng thứ bảy. Cả người hắn dung hợp trong kim quang vạn trượng, phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Tất cả thoạt nhìn đều là chân thật không khỏi khiến cho Tô Minh nghi ngờ với phán đoán bản thân.
Âm thanh hoan hô xung quanh vang vọng. Đó là tất cả tộc nhân bộ lạc Thiên Linh nhìn thấy A Công của bọn họ thăng linh thành công, bộc phát ra tiếng hoan hô.
Trong tiếng hoan hô này, suy đoán của Tô Minh càng thêm dao động. Nhưng dao động nghi ngờ này chỉ tồn tại ba hơi thở, Tô Minh liền lập tức co rụt lại, hít vào một ngụm khí lạnh.
Bầu trời toả ra quang mang màu vàng vạn trượng. Tô Minh mơ hồ nhìn thấy trong kim quang kia, thần sắc lão giả lộ ra vẻ thống khổ và hoảng sợ, như muốn mở to miệng nói gì đó nhưng hình như không thể nào làm được. Cảnh tượng này cũng bị tất cả cường giả trong bộ lạc chứng kiến.
Đồng thời bầu trời nổ vang. Trong tiếng nổ vang kia, bảy toà Hàng Linh Điện nổ vang, thình lình hoá thành bảy gương mặt khổng lồ mang theo vẻ dữ tợn, gào rú kỳ dị. Bảy gương mặt khổng lồ này khiến tâm thần Tô Minh chấn động mãnh liệt. Bởi vì hắn quen thuộc với gương mặt này. Đúng là gương mặt do Hoang Thú tạo thành mà hắn đã từng gặp lúc trước.
Ngay sau đó, Chúng Linh Điện khổng lồ kia đang lắc lư, giờ khắc này thình lình đã trở thành màu đỏ thắm. Toàn bộ đại điện biến thành một tia chớp khổng lồ màu đỏ ầm ầm lao thẳng về phía lão giả.
Nếu tia chớp màu đỏ này đánh trúng lão già thì thôi. Nhưng trong nháy mắt tia chớp này đụng vào thân thể lão giả, thình lình phân liệt ra, hoá thành gần mười vạn phần, mãnh liệt rơi xuống mặt đất. Ngay lập tức, nó chui vào trong mi tâm từng tộc nhân trong bộ lạc này, khiến tộc nhân kia run rẩy thân hình, toàn bộ đều ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gào rú thê lương.
Thân thể Tô Minh cũng không ngoại lệ. Sau khi bị tia chớp chui vào, thân thể hắn chấn động, một luồng cảm giác cuồng bạo lập tức xuất hiện trong nháy mắt. Nhưng cảm giác này không khiến người ta hỗn loạn mà là khiến người ta vẫn tỉnh táo tinh thần nhưng thân thể giống như bị đoạt xá, không bị bản thân khống chế.
Ngay sau đó, Tô Minh chứng kiến cả hắn trong đó, tất cả tộc nhân đột ngột bay lên khởi mặt đất, mắt đỏ rực, mang theo vẻ điên cuồng. Mười vạn thân ảnh liền lao thẳng về phía lão giả trên bầu trời.
Trong những thân ảnh này cũng không thiếu những đứa trẻ. Nhưng giờ phút này, thần sắc những đứa trẻ dữ tợn, mắt đỏ, phát ra tiếng gào rú như dã thú. Lúc lao ra, trong thân thể mười vạn tộc nhân lập tức có một luồng lực lượng mênh mông vượt qua cả tu vi bọn hắn bộc phát ra. Mười vạn người mất đi lý trí như dã thú, lập tức xông về phía lão giả. Nhìn dáng vẻ của bọn hắn dường như là muốn thông phệ lão giả này rồi sinh sôi vậy.
Trên thân thể mười vạn tộc nhân này, giờ phút này có vô số mặt người xuất hiện. Vẻ mặt bọn chúng dữ tợn như đang hút huyết nhục và linh hồn của tộc nhân, khiến từng tộc nhân nhanh chóng khô quắt lại. Trong tia máu trong hai mắt bọn hắn như có một tính mạng khác muốn sinh ra từ trong thân thể bọn hắn.
Cảnh tượng này khiến Tô Minh chấn động tâm thần mãnh liệt. Thân thể hắn cũng giống như thế. Nhưng hắn không để ý tới điểm này mà nhìn lên thiên không. Hắn nhìn lão giả kia mở mắt ra nhìn tộc nhân xung quanh, trong thần sắc lộ ra vẻ đau thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận