Cầu Ma

Chương 1246: Âm Tử Nghịch Hành

Đất Man tộc chấn động, mặt đất vốn là Tử Hải xuất hiện từng khe nứt to lớn. Những khe nứt đan chéo nhau, nhưng trừ bên mép ra thì chúng nó không tan vỡ. Chỉ có mặt đất phần mép là giăng đầy khe rãnh, chấn động mãnh liệt, xuất hiện hình dạng giống bậc thang, tựa như mặt đất phân liệt rồi chậm rãi dâng lên.
Bầu trời không hoàn toàn vỡ ra, có thể thấy hư vô hỗn độn ở bên ngoài vòng xoáy âm tử. Tô Minh ở giữa không trung, hai tay giơ lên, mái tóc túc bay, áo dài phấp phới, mắt Tô Minh lóe tia sáng rực rỡ.
“Lấy ý chân giới của ta ... "
Giọng Tô Minh vang vọng, đất Man tộc rung lên, hơi thở chân giới tràn ngập bát phương, như chân chính hóa thành một bàn tay to, bắt lấy thế giới Man tộc chậm rãi nâng lên.
Vô số tộc nhân Man tộc tinh thần rung động, bọn họ không hề sợ, biểu tình tràn ngập kích động cùng phấn chấn. Họ cùng lạy Tô Minh, sóng âm vang rõ trong tiếng nổ giữa trời đất.
“Man Thần!"
“Man Thần!!"
“Man Thần!!!"
“Man tộc duyên pháp, dung chân giới chi điên
Mắt Tô Minh chợt lóe, giơ tay phải vung bốn phía, đất Man tộc phát ra tiếng nổ ầm ĩ. Ngàn năm qua ngưng tụ lực lượng duyên pháp có thể so với trăm triệu sáu ngàn vạn bên ngoài cùng lộ ra, ầm ĩ lao tới gần Tô Minh.
Trong có trăm triệu sáu ngàn vạn duyên pháp, bên ngoài có bàn tay Đạo Thần chân giới lấy Tô Minh làm trung tâm ngưng tụ lại, bùngp hát ra lực lượng có thể lay động vòng xoáy âm tử.
Lực lượng này khiến bàn tay bắt lấy đất Man tộc bỗng trướng to lên, gần như hóa thành thực chất bắt giữ đất Man tộc, nhấc lên.
Vô số đảo, vô số Man tộc, thậm chí là bụi trần vào chớp mắt này lao ra khỏi mặt đất, để lại cái hố to lớn, ra khỏi không gian âm tử dung nạp Man tộc.
Hai tay Tô Minh duỗi ra, tóc bay phầnp hật, thần hình đứng lặng, nhưng khi đất Man tộc lao ra khỏi không gian, tất cả người Man tộc nhìn thấy điều mà họ vốn chưa từng thấy.
Tình cảnh này tựa như lúc trước Man Công của Đại Ngu khi tính Man thiên đã nói, y thấy điều mà người ngoài không thấy.
Có lẽ bởi vì Man Công là người mù, nhưng có thể vì y mù nên thấy thứ càng có ý nghĩa truyền thừa. Mặc kệ như thế nào, bây giờ Tô Minh khiến toàn bộ tộc nhân Man tộc nhìn thấy thứ ba lúc trước chỉ riêng hắn thấy.
Sáu mươi vạn tu sĩ Man tộc bái lạy, và càng nhiều tộc nhân ở các hòn đảo khó thể đi tới bái lạy Man Thần, giờ phút này cùng ngẩng đầu nhìn sương khói vòng xoáy âm tử, thấy không gian bên ngoài đất Man tộc. Bọn họ nín thở, ngơ ngác nhìn mọi thứ. Bên dưới họ, bên dưới đất Man tộc là lỗ hổng không gian ngày càng xa.
Tình cảnh này nếu nhìn từ xa thì sẽ thấy rõ đất Man tộc như biến thành hòn đá to lớn, trên hòn đá là đất Man tộc sinh tồn, có truyền thừa, hòn đảo của Man tộc. Bây giờ hòn đá lao ra khỏi không gian Man tộc, xông vào vòng xoáy âm tử vô tận. truyện được lấy từ website tung hoanh
“Ta mang các ngươi đi, nhìn thứ các ngươi chưa từng thấy!” Giọng Tô Minh truyền vào tai mỗi một tộc nhân Man tộc.
Bọn họ kích động, rống gầm. Tô Minh mang theo Man tộc rít gào đi trong vòng xoáy âm tử.
Bàn tay to bắt lấy thế giới Man tộc, lực lượng không thể chống cữ mặc kệ vòng xoáy tấn công, mặc kệ sương âm tử xâm thực, không chút dao động vẫn giữ tốc độ nhất định nhanh chóng dâng lên.
Nhưng trong vòng xoáy âm tử luôn là chỉ vào được chứ không thể ra, coi như là tiên tộc trước kia thì chỉ là lợi dụng trận pháp thông qua, tránh đi lực hút của vòng xoáy âm tử. Hôm nay trận pháp của tiên tộc sớm tan vỡ, vậy là chỉ có thể đi ngược trong vòng xoáy âm tử, khó khăn này lúc trước Tô Minh từng thử nhưng không thánh công. Đại sư huynh cũng có thử, cuối cùng đành nhờ vào ba ý chí mới đi khỏi được.
Lần này Tô Minh khác hẳn, hắn có thể nhẹ nhàng rời đi, thậm chí dù là ngàn, vạn, mười vạn người hơi khó khăn cho hắn nhưng vẫn có thể làm được. Tô Minh mang bọn họ rời đi, chẳng qua giờ phút này ...
Tô Minh mang theo toàn bộ tộc nhân Man tộc, và đất Man tộc, đối với hắn thì đây không phải chuyện dễ. Thật ra thì trước khi giáng xuống thế giới Man tộc Tô Minh không định mang theo mặt đất, nhưng duyên pháp ngưng tụ ngàn năm qua tràn ngập khắp Man tộc đã cho Tô Minh cơ hội đó.
Lực lượng chân giới dung hợp cùng duyên pháp khiến Tô Minh có năng lực biến chuyện không thể thành có thể.
Nhưng lực hút từ vòng xoáy âm tử tùy theo đất Man tộc dâng lên mà tăng cao, chỉ giây lát sau tiếng rít đinh tai nhức óc, như có bàn tay to bắt lấy đất Man tộc muốn kéo nó lại. Nếu chỉ như vậy thì thôi, nhưng khi lực hút quanh quẩn, thật nhiều không gian trong vòng xoáy âm tử mở ra lỗ hổng, có nhiều hung tộc hình dạng khác nhau rít gào vọt ra, lao hướng đất Man tộc. Dường như óc ý chí mà Tô Minh không cảm nhận được vào giây phút này lan khắp vòng xoáy âm tử, dẫn động những hung tộc xuất hiện ngăn cản hành động điên cuồng của hắn.
“Man tu nghe lệnh, tiêu diệt tất cả kẻ ngăn cản Man tộc ta lao ra!"
Mắt Tô Minh chợt lóe, vung tay áo, lập tức có luồng sáng nhu hòa phu lên mặt đất, bảo hộ Man tộc yếu ớt trên các hòn đảo. Tô Minh dứt khoát nói.
Không trải qua chết chóc thì sẽ không có cường giả đứng lên, bây giờ tu vi của toàn tộc nhân Man tộc tăng cao nhưng loại tăng vọt này cần trải qua sống chết mới thật sự trở thành tu vi của bản thân. Bởi vậy dù bây giờ Tô Minh có thể bảo hộ họ nhưng hắn không làm.
Vòng xoáy âm tử tràn ngập, đi ra thế giới bên ngoài nhìn xem, cái này cần phải trả giá, cần tộc nhân Man tộc biết sự khó khăn, như vậy mới khiến Man tộc trong vùng lên có niềm tin đối diện mọi gian nan trong tương lai.
Hơn nữa dù lần này Tô Minh ra tay giúp đỡ, tộc nhân Man tộc được hắn bảo hộ sẽ không bị tổn thương, nhưng Tô Minh không thể bảo vệ Man tộc cả đời. Tai kiếp đến từ Nghịch Thánh, Ám Thần càn quét cả tam hoang sắp đến rồi. Lần này là thử thách, nếu không vượt qua được thì Man tộc không có tư cách đối đầu với tai kiếp sắp tới. Nếu là vậy thì so với chết trong tay ngoại tộc thì chẳng bằng không rời khỏi vòng xoáy âm tử.
“Trong vòng xoáy âm tử mỗi bộ tộc trong không gian, tu vi có mạnh có yếu, cường giả vượt qua các ngươi hai cảnh giới thid để ta tiêu diệt. Kẻ yếu cùng cảnh giới, hoặc cao hơn một cảnh giới thì các ngươi tự mình tiêu diệt. Hoặc là sống theo ta xông ra nơi này, ở bên ngoài chứng kiến Man tộc vùng lên, hoặc là chết tại đây. Điều Man tộc cần không phải là đóa hoa được chăm sóc mà phải là cây chọc trời sừng sững trong mưa gió!” Giọng Tô Minh lạnh băng.
Lời nói quanh quẩn trong đầu sáu mươi vạn tu sĩ Man tộc, khiến mắt người Man tộc lóe tia đỏ rực, sát khí và hơi thở hoang dã mãnh liệt phát ra từ người mỗi một tộc nhân Man tộc.
Man tộc vùng lên, đây là truy cầu, khao khác cả đời tộc nhân Man tộc. Giờ phút này họ bùng phát ra sát khí mãnh liệt nhất trong đời. Sát khí phóng lên cao lao hướng tộc dàn trong mỗi một không gian ở trong vòng xoáy âm tử, bên ngoài đất Man tộc đang rít gào lao tới.
Đặc biệt là đám Nam Cung Ngân, bọn họ tăng tu vi lên cao nhất, giờ ngửa đầu rống to, dẫn đầu xông lên, sát khí ngập trời. Còn có những tu sĩ Mệnh tộc, giết chóc đối với họ không là cái gì, ngoại tộc cũng tốt, động vật biển cũng thế, ngàn năm qua họ đã giết chóc rất nhiều. Giờ đây mặt họ không biểu tình, cùng lao ra, như mũi tên rời dây cung xông hướng vòng xoáy.
Mặt Phương Thương Lan càng tái nhưng cố nén, mỉm cười nhìn tất cả. Nhưng làm sao Tô Minh không chú ý thấy Phương Thương Lan suy yếu? Khi sáu mươi vạn tu sĩ Man tộc lao ra thì Tô Minh lắc người, phút chốc xuất hiện ở bên cạnh Phương Thương Lan, nắm tay cô.
Hơi thở hạo dương tinh thuần hòa vào người Phương Thương Lan, dung hợp với hơi thở âm tử, thành sự sống thuộc về Phương Thương Lan. Được sự sống rót vào, sắc mặt Phương Thương Lan chậm rãi hồng trở lại. Phương Thương Lan ngẩng đầu nhìn Tô Minh, cắn môi như muốn nói cái gì.
“Ra biết thân thể của nàng hơi khác với Man tộc, có lẽ nói nàng không phải là tu sĩ Man tộc. So với bọn họ sinh sản trong đất Âm Tử, giống người chết thói quen hơi thở âm tử thì nàng có lực lượng hạo dương ở bên ngoài.” Tô Minh nhìn Phương Thương Lan, khẽ nói.
Bí mật này kể từ khi giọt máu của Tô Minh rơi trên đầu ngón tay Phương Thương Lan lập tức tan biến thì hắn đã biết.
“Cho nên lúc trước hơi thở chân giới giáng xuống dù đã bị ta biến đổi, khiến tộc nhân Man tộc có thể thích ứng nhưng nàng vẫn khó chịu. Bây giờ tử khí trong vòng xoáy âm tử đậm đặc như vậy, nàng sẽ càng khó chịu hơn.” Tô Minh dịu dàng nhìn Phương Thương Lan.
Thế giới Man tộc rít gào lao nhanh trong vòng xoáy âm tử, bên trên truyền đến tiếng rít thê lương và tiếng giết chóc, đó là sáu mươi vạn tu sĩ Man tộc đang chiến đấu sinh tử với hung linh ngoại tộc vốn là hàng xóm.
“Nhưng ... "
“Ta sẽ thích ứng!” Phương Thương Lan hít sâu, nhìn Tô Minh, nghiêm túc nói.
Bộ dạng nghiêm túc của Phương Thương Lan khiến khuôn mặt vốn đã xinh đẹp càng thêm động lòng người.
Tô Minh nhìn Phương Thương Lan, mỉm cười, nắm tay cô, khẽ nói.
“Không thích ứng cũng không sao, ta sẽ khiến khung trời này thích ứng nàng."
Tô Minh giơ tay trái chỉ lên trên, một luồng gió dấy lên, xuyên qua khe hở tộc nhân Man tộc rơi vào trán gã đàn ông có bốn cánh tay. Tu vi của gã đàn ông có thể so với chưởng cảnh đang nhe răng cười giết một địa tu Man tộc, nhưng khi gã mới có hành động thì trán bùm một tiếng, đầu óc tan vỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận