Cầu Ma

Chương 1346: Lòng Người Không Đủ

Các tu sĩ ở trong thần mộc giờ bềnh bồng quanh trời sao, nhìn thần mộc thu nhỏ lại còn có mấy vạn mét, sởn gai ốc, lòng tràn ngập kinh khủng. Bọn họ có thể tưởng tượng nếu cố chấp ở trong thần mộc thì chắc bây giờ đã bị động phủ ép người dẹp lép.
Mãi khi Tô Minh phát ra chữ nhỏ lần thứ ba, thần mộc cỡ mấy vạn mét lại run lên, mọi người con ngươi co rút. Thần mộc nhỏ nữa, không còn là thu nhỏ gấp đôi mà trong phút chốc từ mấy vạn mét biến thành mấy trăm mét. Đặc biệt là tay phải Tô Minh chộp hướng thần mộc mấy trăm mét, nó lao hướng hắn, trong quá trình lại biến nhỏ. Khi rơi vào tay Tô Minh, thần mộc đã thu nhỏ chỉ cỡ bàn tay.
Mấy vạn tu sĩ nhìn thấy tình cảnh này đều im lặng, lòng lạnh lẽo. Đặc biệt mấy tên lúc nãy còn nóng trong người giờ rung động không dám hó hé. Bọn họ cảm thấy thực lực trong tu hành là tất cả, Tô Minh lộ ra thực lực mạnh mẽ luyện hóa thần mộc trong nhiều năm qua không ai làm được. Người có thể làm chuyện như vậy thì mạnh cỡ nào, trong lòng mấy vạn cường giả xung quanh biết rất rõ, loại cường đại này đã vượt qua họ rất nhiều.
Trong thinh lặng, không biết ai là người thứ nhất chắp tay bái, những người khác lục tục cúi đầu, chắp tay Tô Minh, biểu tình cung kính từ tận đáy lòng.
Đây chính là thực lực, bọn họ trông thấy thực lực quyết định tất cả.
Trước khi chưa ngộ đạo thì Tô Minh có cùng suy nghĩ, nhưng hôm nay hắn hiểu rằng thực lực chỉ là phụ thuộc trên con đường cầu chân lý, vì khiến con đường này càng suôn sẻ mà diễn biến ra phụ trợ. Nó chỉ là phụ thuộc, vĩnh viễn không phải là gốc. Nếu lẫn lộn đầu đuôi thì suốt đời sẽ lạc lối trên đường cầu chân lý.
Tô Minh cúi đầu nhìn thần mộc trong lòng bàn tay. Thần mộc không như mọi người đã nghĩ, mấy năm qua không ai luyện hóa ra được là vì nó ... thuộc về Diệt Sinh lão nhân. Cho nên trừ phi có thực lực như Diệt Sinh lão nhân, nếu không thì người ngoài căn bản không thể nào chiếm được nó. Lý do tại sao thần mộc bị Diệt Sinh lão nhân để ở đây chứ không mang theo thì Tô Minh không muốn nghĩ nhiều, hắn chỉ cảm thấy thứ này khá, dùng để thay đi bộ cho ngày nào bước vào thương mang. Thế là Tô Minh lấy thần mộc đi.
Khi Tô Minh nhìn thần mộc, hắn có thể tưởng tượng ra lỗ hổng cánh bươm bướm thứ bốn có lẽ do khúc gỗ to này đâm thủng.
Tô Minh nắm tay lại, cất đi thần mộc. Tô Minh nhìn các tu sĩ xung quanh chắp tay hướng mình, khẽ thở dài. Những người này thật vui vẻ, bởi vì bọn họ không biết sau ba trăm năm tai kiếp hủy diệt không thể tránh khỏi. Có lúc không biết là hạnh phúc.
Tô Minh lắc đầu, xoay người rời đi, hắn muốn làm việc cuối cùng tại Thiên Khuyết giới cánh cuối cùng này rồi sẽ rời khỏi.
Tô Minh nhấc chân đi trong trời sao, bước chân hắn hư vô nhưng trời sao dưới chân như biến nhỏ đi, đạp ra hai bước, hắn đã ở tinh cầu do mục đồng biến ra.
Tô Minh nhìn thấy trên tinh cầu có mục đồng, có ông lão áo tím, có thanh niên áo trắng, có bốn người lạ hắn chưa thấy qua.
Bảy người ngưng tụ vật truyền thừa rồi luôn ở lại thế giới tinh cầu đại biểu cho tốt đẹp này, không đi đâu nữa. Bọn họ muốn trải qua mấy trăm năm cuối cùng tại đây, nhìn phút cuối rực rỡ của thế giới này, chờ Tô Minh, đợi duy nhất còn lại của họ.
Trên tinh cầu, bên ngoài thành trì phồn hoa, dưới cây phong rơi rụng lá cây đỏ, Tô Minh đứng đó, sau lưng hắn là hoàng hôn, màu đỏ hòa cùng lá phong, không thấy chúng tranh nhau khoe sắc mà là ưu thương chẳng biết rơi về đâu.
Khi gió thu thổi, khi lá cây rụng, quay đầu lại có lẽ không thấy bóng dáng dưới cây phong, cũng không thấy hoàng hôn sau lưng người ấy.
Tô Minh nhìn mặt trời chiều hoàng hôn, trong thành trì còn sót chút ánh sáng và ngọn đèn leo lét, như nhìn toàn thế giới lên xuống.
Mãi khi mục đồng từ xa đi tới, bóng dáng ông lão áo tím, thanh niên áo trắng xuất hiện bên cạnh Tô Minh. Bọn họ không quấy rầy ánh mắt của hắn, biểu tình cung kính, yên lặng đứng một bên chờ đợi. Bốn người bạn của họ cũng đứng sang bên, cung kính chờ Tô Minh.
Tô Minh là hy vọng của họ, đối với bọn họ, cho dù ngày mai sẽ chết cũng không sao, chỉ cần đao của họ, cảm ngộ của họ có thể tiếp tục truyền thừa. Chỉ cần mạch của họ ... không đứt!
Đây là tinh thần mà tu sĩ cấp thấp không hiểu, một số tu sĩ cao cấp cũng không cmả ngộ được cảnh giới này. Tu chân giới có nhiều tinh thần như vậy, có người như vậy để lại truyền thuyết, hy vọng cho hậu nhân, khiến trời sao này, trong thương mang này vẫn tồn tại người tu hành, bước trên đường tu chân.
Mặt trời lặn như trở thành thế giới bươm bướm Tang Tương, khi rơi xuống có lẽ ngày mai sẽ không mọc lên, như lá phong đỏ này một khi rơi rụng không thể trở về cây phong đã nhuộm hồng nó.
Oán phong đến quá nhanh, oán mùa biến đổi quá nhiều, oán mình ... vì sao rơi.
Tô Minh thở dài, nhìn nhà nhà châm đèn khiến thành trì phía xa sáng rõ, nhìn bầu trời sắp biến thành đêm đen, dù hắn thích bóng đêm nhưng lúc này hắn thà rằng thời gian đứng lại.
Tô Minh khẽ nói:
- Các ngươi tới rồi.
Bảy người đứng cạnh Tô Minh lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, chắp tay, cúi đầu.
Không có người nói chuyện, lúc này không ai muốn nói gì, tất cả cúi đầu, không nói, cũng không cần nói.
Tô Minh thu lại ánh mắt nhìn thành trì phía xa, nhìn hướng mục đồng. Mục đồng nhìn Tô Minh, ánh mắt hai người giao nhau. Tô Minh thấy biểu tình bi thương, một tia hy vọng trên mặt mục đồng.
- Đạo của ngươi rất đặc biệt, khiến ta có cảm xúc sâu sắc, hệt như đạo hiệu của ngươi, Bán Bổ Tử. Có lẽ trong đạo của ngươi, khi ngươi mở to mắt thì tồn tại bổ vì ngươi, khi ngươi nhắm mắt lại, ngươi tồn tại vì bổ. Bán bổ, nửa bước.
Người mục đồng run lên, mắt bắn ra tia sáng, ngơ ngác nửa ngày sau chắp tay hướng Tô Minh, cúi đầu thật sâu.
- Đệ tử xin nghe.
Đây là từ khi mục đồng trở thành người mạnh nhất ở kỷ nguyên của mình, nhìn tai kiếp giáng xuống mà bản thân vẫn tồn tại, lần đầu tiên chắp lễ đệ tử, xưng mình là đệ tử.
Nói đệ tử này không phải là kiểu sư đồ, không phải xưng hô theo bối phận mà là tu trước sau, cảm tạ người thành đạt truyền dạy. Trên con đường cầu chân lý, Tô Minh đi xa hơn bọn họ, ngoái đầu điểm hóa nhận được sự tôn kính.
Tô Minh nhìn ông lão áo tím, chậm rãi nói:
- Đạo của ngươi tán loạn, hỗn tạp, ngưng tụ ra lực lượng cuộc đời mới dung hội quán thông, như vạn lưu quy tông, thành tựu lòng đại giả rộng rãi, thành biển, nhưng rốt cuộc vẫn không thể bao phủ niệm của mình.
Ông lão áo tím im lặng, hồi lâu sau cười cười, không nói chuyện, không cúi đầu.
- Còn ngươi ... kiếm tu chí cực, rút kiếm thì ý giết người, cương không thể nhu. Ta tặng cho ngươi một câu, trời không phá trời, đất không vỡ đất, không phá không vỡ là kiếm chưa ra!
Khi Tô Minh dứt lời, thanh niên áo trắng lắng nghe, im lặng lùi mấy bước, ngẩng đầu nhìn hắn, chắp tay, cúi đầu:
- Đệ tử xin nghe. Tô Minh nhìn hướng bốn người:
- Còn bốn ngươi, lúc trước ta chưa từng gặp, nhưng nếu đã quyết định thì Tô ta sẽ không xóa hy vọng của các ngươi đi. Nhưng ta không biết thế giới kia có tồn tại hay không.
Bốn người đều có đặc điểm riêng. Một người thân thể cực kỳ vạm vỡ, đứng tại chỗ hư vô vặn vẹo. Tô Minh lập tức nhận ra người này ức chế thân thể, nếu phóng toàn bộ tu vi thì chắc chắn sẽ thành người khổng lồ. Thậm chí trên trán người này mơ hồ có điểm sáng, hiển nhiên người đó có huyết mạch cổ thần. Thật ra tộc quần mỗi một kỷ nguyên đều có điểm giống nhau, gã đàn ông này là mạch cổ thần trong kỷ nguyên nào đó.
Bên cạnh gã là một nữ nhân, biểu tình đoan trang, nhưng Tô Minh thấy sau lưng cô có ảo ảnh, đó là một yêu vật có một sừng, toàn thân màu xanh.
Người khác không che giấu bản thể, đứng đó, toàn thân toát ra khói đen, đậm đặc mang theo tính ăn mòn cực mạnh, không thấy bộ dạng, chỉ thấy đôi mắt đỏ rực trong sương khói. Bản thể của gã không thoát khỏi mắt Tô Minh, đó là vật khổng lồ có hai sừng.
Người cuối cùng là người đàn ông trung niên, mặc áo xanh, trông tiên phong đạo cốt, rất là xuất trần. Tô Minh không xa lạ hơi thở này, thuộc về tiên giới hắn từng thấy.
Tô Minh liếc mắt nhìn bốn người, không lên tiếng. Khi trời tối sầm, Tô Minh giơ tay phải lên định vung thì mắt chợt lóe.
Tô Minh lẩm bẩm:
- Tới đúng lúc.
Tô Minh nhắm mắt lại, khi mở ra thì hồi phục như thường. Tô Minh vung tay phải, bầu trời ầm vang biến thành vòng xoáy to lớn.
Vòng xoáy xoay nhanh, khi con mắt thứ ba của Tô Minh mở ra, Đạo Thần ở bên trong cũng mở mắt. Đây là Tô Minh dùng ý chí Đạo Thần dẫn đào, đánh mở khe hở thế giới có lẽ tồn tại hoặc không.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Hãy đưa truyền thừa của các ngươi vào trong.
Mục đồng biểu tình dứt khoát há to mồm, có một vật điêu khắc màu đen bay hướng vòng xoáy bầu trời.
Thanh niên áo trắng mắt chợt lóe, gã đưa ra thanh kiếm thường đeo sau lưng. Kiếm xuất hiện, vòng xoáy bầu trời rung động như sắp tạm dừng, có thể thấy kiếm ý mạnh cỡ nào.
Ông lão áo tím thì phất tay áo, trán mấp máy nứt ra, bên trong có một tinh thạch cỡ nắm tay bay ra, toát ra ánh sáng đen lao hướng bầu trời.
Bốn người kia thì đưa vật truyền thừa của mình ra, tổng cộng bảy thứ trong phút chốc bị hút vào vòng xoáy. Lúc này bỗng nhiên tinh thạch của ông lão áo tím dường như không chịu nổi xuất hiện vết nứt kêu răng rắc, rạn nứt ngày càng nhiều. Mặt ông lão áo tím không chút biến đổi, nhìn kỹ thì lão chỉ còn lại cái xác rỗng.
Khi mọi người biến sắc mặt, vòng xoáy sắp biến mất, tinh thạch đen vỡ ra, bên trong có một tiểu nhân vọt ra. Bộ dạng tiểu nhân giống hệt ông lão áo tím phát ra tiếng hét không cam lòng muốn xông vào vòng xoáy nhưng cuối cùng hình thần đều diệt, vỡ nát theo vòng xoay. Thân thể ông lão áo tím biến thành tro bụi tan trong thế gian.
Vòng xoáy biến thành con đường là Tô Minh mở ra vì mấy người mục đồng truyền tống vật truyền thừa đi, trừ vật phẩm ra không thể đưa vào thứ khác như là nguyên thần.
Lòng người luôn tham lam, có tu sĩ giống ông lão áo tím định mượn cơ hội này liều một phen. Nếu đã định trước sau mấy trăm năm sẽ chết thì thà liều bước vào thế giới có lẽ tồn tại. Nhưng vì ông lão áo tím lo Tô Minh không đồng ý cho nên mạo hiểm vàng thau lẫn lộn, trên thực tế hắn đã phát hiện rồi, bởi vậy lúc trước mới nói câu đó. Nguyên thần của ông lão áo tím bị tiêu diệt không phải do Tô Minh ra tay, tại vì lão không chịu nổi uy nhiếp khi xuyên qua con đường này nên mới hình thần đều diệt, hồn phi phách tán.
Mãi khi vòng xoáy trên trời tan biến, bầu trời trở lại như thường. Mục đồng biểu tình phức tạp ngoái đầu nhìn vị trí lúc trước ông lão áo tím đứng giờ trống rỗng, thân thể lão đã thành tro bụi theo gió. Chỉ có cây phong trong bóng đêm còn đang nở sắc đỏ hút hồn người, ẩn trong bóng đêm vẫn rực rỡ như vậy.
Mục đồng im lặng, thanh niên áo trắng biểu tình phức tạp. Bốn người đứng cạnh họ đã không có lời gì để nói, trong lòng họ có chút bi thương. Bọn họ hiểu ông lão áo tím chết không liên quan tới Tô Minh, là tự lão đi tìm chết. Nhưng loại kết cuộc này khiến bọn họ khó tránh khỏi cảm nhận tâm tình của ông lão áo tím khi lão có quyết tâm này. Thật ra mấy người họ cũng có cách nghĩ như vậy.
Tô Minh phất tay áo, nhìn mấy tu sĩ lần cuối:
- Nếu thế giới kia thật sự tồn tại, truyền thừa của các ngươi mang theo chúc phúc của ta có lẽ sẽ kéo dài ở phương xa.
Tô Minh xoay người nhấc chân đi hướng hư vô.
Đám người mục đồng cùng cúi gập đầu hướng Tô Minh, không cần nói lời cảm ơn, hắn không cần, đây là sự tôn trọng mấy người kia cố chấp truyền thừa.
Tô Minh rời đi, trong trời đêm, bên cạnh cây phong, mặt mục đồng dần lộ nụ cười. Nụ cười kia chẳng có một chút tâm kế, thật bình yên nhìn lên trời. Trong truyền thừa có sự chúc phúc, hy vọng của mục đồng, nó kỳ vọng con cháu của mình ở trong thế giới có lẽ tồn tại kia sẽ trưởng thành cảnh giới vượt qua nó.
Thanh niên áo trắng vuốt vỏ kiếm đã không còn kiếm, biểu tình tiêu sái. Thanh niên áo trắng biến kiếm của mình thành truyền thừa, dù kiếm vỡ vụn trong thế giới có lẽ tồn tại kia nhưng sẽ biến thành vô số kiếm sắc bén, chủ nhân mỗi thanh kiếm sẽ có thành tựu riêng. Thanh niên áo trắng không cần truyền nhân, gã chỉ cần đưa ý kiếm tu vào thế giới có lẽ tồn tại, một vài người có được kiếm của gã.
Bốn người khác yên lặng nhìn lên trời, biểu tình khác nhau nhưng cùng kỳ vọng. Bọn họ vĩnh viễn không biết trong thế giới có lẽ tồn tại kia truyền thừa của họ sẽ rực rỡ như thế nào.
Đáp án không quan trọng, quan trọng là bây giờ trong lòng họ không còn tiếc nuối.
Mục đồng nhìn mấy người khác, nói:
- Các vị đạo hữu, ba trăm năm cuối cùng này ta muốn ngủ say, không suy tư bất cứ chuyện gì, cho đến ngày đó.
Thanh niên áo trắng mỉm cười nói:
- Ta định đi ra ngoài, trong ba trăm năm này phải tranh thủ luyện một thanh kiếm mới.
Nụ cười kia lạnh lùng mà tiêu sái, nói rồi chắp tay với mọi người, nhấc chân đi vào hư vô.
Bốn người khác im lặng giây lát, chắp tay hướng mục đồng, biến thành bốn vệt đỏ bước vào hư không, biến mất trong trời sao.
Mãi khi mọi người đều rời đi, mục đồng khoanh chân ngồi dưới cây phong, nhìn thân cây, nhìn nhà nhà đốt đen sáng thành trì, khóe môi cong lên, chậm rãi nhắm mắt lại, ngủ say.
Gió thu thổi tới làm bay sợi tóc, lá thu rụng, đắp chăn cho mục đồng. Khi mục đồng nhắm mắt lại, thế giới dần mơ hồ cho đến cuối cùng hư ảo. Không biết qua bao lâu, khi mục đồng lại mở mắt ra, nó đã không ở dưới lá phong mà là giữa sườn núi, bầu trời không còn là đêm đen mà là buổi chiều. Sườn núi đầy cỏ xanh, đàn dê gặm cỏ, nó vẫn là mục đồng, chẳng qua bây giờ nó đã quên thân phận thật sự.
Mục đồng vỗ đầu mình, biểu tình ngưỡng mộ:
- Đã nằm mơ một giấc mộng ...
Trong trời sao, Tô Minh bước ra một bước, không trung nơi hắn ở ầm ĩ tiếng động, như trang sách mở ra, lại đạp xuống, đã đi hết cánh thứ bốn, trở lại Thiên Hồ giới Ám Thần trận doanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận