Cầu Ma

Chương 155: Có Một Số Lời Không Thể Nghe

“Không có, chỉ là lão phu không vừa mắt người giấu mặt.” Huyền Luân mắt chợt lóe, đột nhiên bước ra một bước thẳng tới chỗ Tô Minh.
Khi y tiến lên thì ông lão sau lưng lập tức toát sát khí nhìn chằm chằm Tô Minh, theo sát y.
Tô Minh không động đậy, ngồi xếp bằng tại đó. Đông Phương Hoa đứng cạnh hắn nuốt nước miếng, tim đập bình bịch. Ông bản năng muốn lùi bước trốn việc, nhưng thấy Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, lại nhớ tới quyết tâm trước đó, ông do dự cắn chặt răng.
Ông biết mình không thể trốn tránh việc này. Nếu lùi một bước vậy không còn khả năng trở thành người hầu Mặc Tô, thậm chí mất đi tư cách ở lại đây.
“Cá cược, cá với lão phu một phen!” Thầm quyết tâm, Đông Phương Hoa siết chặt nắm tay, sợi máu trong người bùng phát, đứng cạnh Tô Minh, không lùi nửa bước.
“Ngươi, muốn đấu với ta?” Tô Minh ngẩng đầu lên, nhìn Huyền Luân, mắt sâu thẳm lạ lùng, từ từ mở miệng.
Huyền Luân dừng bước chân, con ngươi co rút. Khoảnh khắc đối diện ánh mắt Tô Minh, cảm giác nguy hiểm chợt dâng lên. Nguy hiểm đến đột ngột nhưng rất rõ ràng. Đặc biệt là đôi mắt Tô Minh sâu thẳm như sao, khiến Huyền Luân nhìn thầm chấn kinh.
Y đã thế thì càng đừng nói ông lão theo sau. Khi ông lão thấy ánh mắt Tô Minh, đầu lập tức chấn động, sắc mặt mê mang.
“Dù Mặc ta bị thương trong tay tộc trưởng Nhan Trì bộ lạc, nhưng nếu ngươi muốn đấu thì cứ việc.” Tô Minh từ từ nói, ngữ điệu rất chậm, chậm đến cho người đủ thời gian suy nghĩ ý nghĩa từng câu nói của hắn.
“Tộc trưởng Nhan Trì bộ lạc, Nhan Loan? Bà ta cũng tới đây?” Sắc mặt Nam Thiên lập tức nghiêm túc, trầm giọng hỏi.
“Bản thân bà ta có đến hay không thì Mặc ta không biết, đấu với ta là đám nhóc Hàn Phỉ Tử, Nhan Quảng, và khuôn mặt hư ảo do Man Văn biến thành.” Tô Minh bình tĩnh nói, vạch ngực ra. Chỉ thấy ngực hắn có đồ án màu đỏ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đồ án này là khuôn mặt phụ nữ mơ hồ.
Khoảnh khắc thấy đồ án, con ngươi Nam Thiên co rút, mắt Huyền Luân cũng chớp lóe.
“Có thể trốn thoát Hàn Phỉ Tử và khuôn mặt hư ảo của Nhan Loan, Mặc huynh, Nam ta khâm phục!” Nam Thiên trầm trọng nói. Y biết uy lực Man thuật của Nhan Loan. Y tự hỏi nếu mình gặp gỡ, dù có thể trốn thoát thì chắc chắn bị thương nghiêm trọng, sẽ không như Mặc Tô có sức chiến đấu tiếp.
“Huyền huynh, chỗ này có sức chiến đấu Khai Trần chỉ có ba chúng ta. Nếu chúng ta nội đấu thì chỉ sợ sẽ chết tại đây. Không ngờ Nhan Loan lại đến, chẳng phải bà ta luôn bế quan trùng kích hậu kỳ Khai Trần ư?” Nam Thiên sắc mặt hơi khó xem. Y cảm thấy lúc trước mình phát ra khí thế dường như không được tốt lắm, bây giờ nghĩ lại thì lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Huyền Luân im lặng nhìn Tô Minh, lát sau hừ lạnh.
“Xưng hô ngươi như thế nào?”
“Mặc Tô.” Tô Minh nhìn Huyền Luân, bình thản nói.
Huyền Luân nhìn kỹ Tô Minh một cái, xoay người đi sang bên, ngồi xếp bằng, không nhắc tới việc chiến đấu nữa. Nơi đây có hiểm họa Nhan Trì bộ lạc, Huyền Luân không có mười phần nắm chắc trong điều kiện không bị thương giết chết được đối phương. Nếu chỉ vì lý do gai mắt, vậy y sẽ không hành động.
“Huyền huynh, Mặc huynh, cách ngày chỗ này đóng lại còn có bảy ngày. Ba người chúng ta tại đây, trong Nhan Trì bộ lạc trừ phi Nhan Loan đích thân đến, nếu không thì chúng ta vẫn an toàn. Nhưng ta nghĩ Nhan Loan xuất hiện chỗ tổ tiên Hàm Sơn yên nghỉ là có âm mưu lớn. Chỉ cần chúng ta không tham gia thì bà ta sẽ không quấy rầy ba chúng ta. Dù bà ta là cường giả trung kỳ Khai Trần, đối mặt ba chúng ta liều mạng đấu, không thể không bị thương. Điều này bất lợi cho việc bà muốn lấy di vật tổ tiên Hàm Sơn.” Nam Thiên trầm ngâm giây lát, mắt lướt qua Tô Minh và Huyền Luân.
“Nam Thiên, ngươi có ý định gì thì nói thẳng đi.” Huyền Luân âm trầm mở miệng.
“Lấy tu vi của chúng ta tham gia ba bộ lạc, mấy năm nay nếu nói chỉ vì được đến danh ảo, thảo dược bình thường và Man thuật thì là không thể nào. Nam ta không che giấu suy nghĩ, ta chính vì di vật tổ tiên Hàm Sơn mà đến. Năm đó tổ tiên Hàm Sơn danh vọng rất lớn. Di vật của y được ba bộ lạc để ý như vậy, Nam ta bất tài muốn chia một phần. Bây giờ tuy nói nguy hiểm nhưng có lẽ là cơ hội duy nhất.” Nam Thiên mắt lấp lóe, trầm giọng nói.
“Ta biết một con đường bí mật có thể đi hướng đất trống. Nếu Huyền huynh và Mặc huynh cũng có ý nghĩ này, vậy chúng ta có thể thử một phen! Được đến đồ vật thì ba chúng ta chia đều.”
“Đường bí mật? Nhan Loan đang ở tế đàn đất trống, nếu chúng ta đi sẽ khó tránh khỏi bị bà ta phát hiện, muốn tìm cái chết!” Huyền Luân nhíu mày.
“Việc này thì Nam ta có lòng tin Nhan Loan sẽ không phát hiện. Dù con đường bí mật thông đến đất trống, nhưng bên trong có một chi nhánh là thông đến mộ tổ tiên Hàm Sơn yên nghỉ! Năm đó ta từng vào nhưng không thể mở cấm chế, nên không thể không từ bỏ. Lần này Nhan Trì bộ lạc hành động, rõ ràng có cách cởi cấm chế ngôi mộ. Đợi lúc cấm chế mở ra thì chúng ta có thể âm thầm vào trong. Hơn nữa vì có cấm chế này, nên trừ phi tu vi của Nhan Loan đến Tế Cốt cảnh, có thể lên trời xuống đất, nếu không thì không thể phát hiện ra.”
“A? Nếu có đường bí mật này vậy ngươi có thể tự đi, cần gì nói cho ta biết.” Huyền Luân sắc mặt như cũ nhưng lòng máy động, bản năng liếc hướng Tô Minh vẫn luôn im lặng.
“Không giấu gì Huyền huynh, dù ta không thể mở ra cấm chế nhưng vẫn cảm nhận áp lực. Đây là mộ tổ tiên hàm Sơn yên nghỉ, tồn tại nguy hiểm to lớn, lực lượng một mình ta thì khó thể đi đến cuối. Dù có bảo vật thì tốt nhưng sinh mạng quan trọng hơn. Nhưng nếu ba người chúng ta bắt tay nhau, lấy thừa bù thiếu, nói không chừng thật được tạo hóa. Việc này Nam ta đã nói thật tình, ở lại đây trốn tránh chờ qua bảy ngày an toàn rời đi, hay liều mạng một phen, lựa chọn thế nào là tùy hai người.” Nam Thiên chậm rãi nói.
Bên trong sơn cốc dần yên tĩnh, Huyền Luân trầm mặc, nhắm mắt lại như đang suy nghĩ.
Tô Minh cúi đầu, mắt chợt lóe. Dù hắn rất muốn gặp mặt tổ tiên Hàm Sơn một lần. Nhưng hắn muốn gặp là cái xác và nơi yên nghỉ, chứ không phải tổ tiên Hàm Sơn còn sống.
‘Kiếm nhỏ xanh của mình thuộc về tổ tiên Hàm Sơn, còn có bãi cỏ đều thuộc về người này. Nếu y chết rồi thì thôi, nếu thật chưa chết, mọi thứ của mình ở trước mặt y không có tác dụng gì.’ Đây là điều Tô Minh băn khoăn lớn nhất, cũng là lý do quan trọng khi Hòa Phong đề nghị cách có thể tiến vào chỗ tổ tiên Hàm Sơn bế quan nhưng Tô Minh không chọn.
‘Nhưng đây cũng là cơ hội tốt. Có hai người này thêm vào Nhan Trì bộ lạc rầm rộ xông vào, dù tổ tiên Hàm Sơn không chết cũng có lẽ không lo được thân. Đi hay không…Nam Thiên lúc này nói những lời đó cũng là nhìn ra mình và Huyền Luân không muốn…’ Tô Minh nhíu mày, khó quyết định.
Lúc trước hắn muốn vào đây là nghĩ tìm cách mau chóng hấp thu linh khí trời đất. Lúc đó hắn vẫn cho rằng tổ tiên Hàm Sơn đã chết. Nhưng từ khi vào đây, trải qua hàng loạt biến đổi, giờ ý nghĩ này không mãnh liệt nữa.
Tô Minh đang suy tư thì bên tai truyền đến giọng âm trầm của Huyền Luân.
“Việc này không cần lập tức ra quyết định. Đợi tiến vào đường bí mật ngươi đã nói, thấy cấm chế tổ tiên Hàm Sơn yên nghỉ rồi quyết định cũng không muộn.”
Nam Thiên gật đầu. Nói suông không bằng chứng, y có thể hiểu Huyền Luân đắn đo. Dù sao mắt thấy mới là thật. Mắt y quét qua Tô Minh.
“Mặc huynh, không biết ngươi suy nghĩ thế nào?”
“Mặc ta trong người bị thương, dù muốn đi thử một phen nhưng chỉ sợ không giúp gì được.” Tô Minh không từ chối thẳng nhưng uyển chuyển.
Huyền Luân không nói lời nào nhưng mắt lạnh lẽo.
Nam Thiên trầm ngâm một lát, nhìn chằm chằm Tô Minh. Lúc trước y nói mấy lời này kỳ thật có ba phần mạo hiểm. Nếu mọi người cùng đi thì tốt, nếu có một người không đi thì sẽ có nguy hiểm lộ kế hoạch.
“Vậy không còn cách nào. Thuật pháp của Nhan Loan quấy rối tinh thần người, tổn thương tâm. Ta xem vết thương của Mặc huynh chủ yếu là tâm…” Nam Thiên nói, nâng lên tay phải chỉ hướng một khối xương đen bay trước mắt.
Xương lao thẳng tới trước mặt hắn, không động đậy.
“Ta dùng cốt này trị thương trước cho Mặc huynh, có thể giảm đi đau đớn trong ngực.”
Tô Minh nhìn khối xương trước mặt, thật lâu sau mới gật đầu, biểu tình không biến đổi nhưng lòng cảnh giác. Khắc Ấn thuật ngưng tụ trên xương cốt.
Nam Thiên thấy Tô Minh đồng ý, nâng lên tay phải cắn đầu ngón tay, mạnh chỉ giữa trán. Khoảnh khắc đầu ngón tay rơi xuống, khối xương đen trước mặt Tô Minh tỏa ra ánh sáng. Có một khí thể hồng từ ngực Tô Minh bay ra bị xương hấp thu.
Mười lăm phút sâu, cả khối xương biến thành màu hồng thì tay phải Nam Thiên rời khỏi trán, chỉ hướng xương. Xương đen lập tức bay trở về cạnh Nam Thiên.
Tô Minh hít sâu, cảm giác rõ vết thương trước ngực biến tốt hơn, đau đớn cũng giảm rất nhiều.
“Hiện tại Mặc huynh có thể đi chưa?” Nam Thiên trầm giọng nói, nheo mắt.
Huyền Luân cười nhạt nhìn Tô Minh.
“Đi một chuyến thì có sao.” Tô Minh không lộ biểu tình, bình tĩnh nói.
“Tốt!” Nam Thiên tươi cười.
Y hiểu Huyền Luân, biết Huyền Luân tham lam. Loại người này chỉ cần có đủ lợi ích thì không sợ người đó không động lòng.
Nhưng đối với Tô Minh thì Nam Thiên không hiểu rõ. Không đến bất đắc dĩ thì y không muốn đối địch với Tô Minh. Hành động trước đó là vì thấy Huyền Luân và Tô Minh không phối hợp, mới nói ra lời kia, dùng cách này ép buộc. Y tin tưởng Tô Minh sẽ không từ chối.
Có một số lời không thể nghe, nghe thì phải tham gia.
“Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta đi thôi! Việc này sẽ có nguy hiểm, ba người chúng ta nếu muốn được tạo hóa thì cần thẳng thắn. Nam ta đi trước mở đường, làm phiền Huyền huynh và Mặc huynh canh chừng.” Nam Thiên đứng dậy chắp tay hướng Huyền Luân và Tô Minh.
“Chỗ này cách đường bí mật không xa, dùng tốc độ ba chúng ta thì bốn tiếng đồng hồ là có thể đến. Còn về người hầu của ba chúng ta…”
“Cứ để họ theo đi, miễn cho lộ ra cái gì.” Huyền Luân lạnh lùng nói.
Ba người Đông Phương Hoa không dám nhiều lời, gật đầu vâng dạ. Sáu người cùng lên đường, có Nam Thiên chỉ dẫn vội vàng rời đi.
Phía chân trời, vùng đất trung tâm dãy núi, sương khói lượn lờ mơ hồ kiến trúc tổ tiên Hàm Sơn bế quan, tựa như cái mồm to khủng bố chờ mọi người tiến đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận