Cầu Ma

Chương 20: Keo Kiệt

Gian phòng cất giữ thảo dược rất lớn, bên trong lại rất gọn gàng, có từng hàng kệ, bên trên phân loại kỹ càng hình dáng các loại thảo dược.
Ở chỗ sâu bên trong có một gian phòng nhỏ hơn, thảo dược trong đó khác với bên ngoài, đó là những thứ chuẩn bị cho Man Sĩ trong tộc, tộc nhân bình thường không thể đi vào.
Dù là phàm y ( cái này chắc chỉ mấy thầy thuốc cho tộc nhân bình thường ^_^) tới đây, thường thường cũng cần phải có chỉ lệnh của tộc trưởng hoặc là A Công mới có thể bước vào gian phòng cực kì trọng yếu với cả Ô Sơn bộ này.
Bất quá những quy định này đối với Tô Minh lại không có tác dụng, trước đó rất lâu, A Công đã ban cho Tô Minh một thân phận đặc biệt. Hắn có thể tùy ý ra vào nơi đây, dùng làm nơi để phân biệt các loại thảo dược.
Bước vào căn phòng này, Tô Minh nhìn thấy ở phía trước Bắc Lăng đang nắm tay Trần Hân đi tới gian phòng nhỏ cất đầy thảo dược quý hiếm. Ở ngoài cửa vào, có một lão giả khoanh chân ngồi. Lão giả này mặc một bộ quần áo làm bằng da thú, thân hình gầy gò, mái tóc bạc trắng, vẻ mặt đầy nếp nhăn. Mắt ông vốn đang nhắm kín, bỗng mở ra một cái khe, nhân lấy chỉ lệnh hai người Bắc Lăng đưa tới, nhìn thoáng qua, sắc mặt không chút thay đổi, lần nữa khép mắt lại.
Bước chân Tô Minh chậm lại. Hắn biết Bắc Lăng không muốn nhìn thấy mình. Hơi chút trầm mặc, hắn cũng không đi theo vào trong gian phòng nhỏ, mà hướng về hàng kệ bên ngoài đi đến, nhìn những loại thảo dược phía trên, Tô Minh rất quen thuộc. Hầu như mỗi một loại thảo dược ở đây hắn đều đã từng hái qua.
Cho đến khi xem xong, Bắc Lăng cùng Trần Hân vẫn chưa đi ra, Tô Minh có chút do dự, chần chờ đứng bên ngoài phòng nhỏ.
“Tiểu Lạp Tô, có cái gì mà chần chờ?” Trong lúc Tô Minh đang do dự bên tai bỗng truyền đến một thanh âm già nua, ngẩng đầu nhìn lên, thanh âm đó chính là phát ra từ lão giả đang khoanh chân ngồi bên ngoài phòng nhỏ, quanh năm suốt tháng thủ hộ ở đây.
“Nam Tùng gia gia, con đã không còn là Lạp Tô!” Tô Minh gãi gãi đầu, cười nói.
“Cũng đúng, thế hệ Lạp Tô này của các ngươi, mấy tháng trước đã hoàn thành Man Khải, sau này cũng không thể gọi ngươi là Tiểu Lạp Tô nữa rồi!” Lão giả kia nhếch miệng cười, trong mắt mang theo vẻ hiền từ.
“Nếu như ngươi đã tới, tại sao lại không đi vào? Không có gì phải sợ, có Nam Tùng gia gia ở đây làm chỗ dựa cho ngươi. Nhớ năm đó, ta còn dám cùng A Công của ngươi tranh giành nữ nhân, sợ cái gì chứ!” Lão giả trừng mắt lên, cười trêu nói.
Tô Minh trợn to mắt, đây là lần đầu tiên hắn nghe được chuyện này, sau khi ngập ngừng một chút, liền cười khổ, đẩy cửa phòng nhỏ ra, đi vào.
Cũng không phải hắn chần chờ là vì Trần Hân như lời lão giả nói, mà là nghĩ đến Bắc Lăng có ân với mình, hắn không biết nên giải thích thế nào, đã nhiều năm trôi qua như vậy nhưng đối phương vẫn trước sau như một lạnh lùng với mình.
“Mà thôi…” Tô Minh thầm than, chớp mắt khi hắn đẩy cánh cửa của căn phòng nhỏ ra, hắn thấy được thân ảnh với tư thế hiên ngang đứng cạnh Trần Hân đang lựa chọn thảo dược, quay đầu lại, nhíu mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn mình.
Ánh mắt Tô Minh nhìn thẳng vào người đó, đi đến một cái kệ bên cạnh, không để ý đến hai người họ, mà dựa theo hình dạng của các loại thảo dược dùng để luyện chế Sơn Linh tán trong trí nhớ tìm kiếm.
Trần Hân cũng nhìn thấy Tô Minh, nàng muốn nói điều gì đó, nhưng sau khi do dự một chút, lại không mở miệng. Theo quá trình dần trưởng thành, nàng cũng đã hiểu ra rất nhiều chuyện, biết được quan hệ của mình với Bắc Lăng, tình cảm trong lòng dành cho Tô Minh khi còn nhỏ cũng dần phai nhạt.
“Dạ Tủy thảo…”
“Thiên Diệp hoa…”
Tô Minh chậm rãi đi trong phòng nhỏ, ánh mắt lướt qua các loại thảo dược quý, cuối cùng cũng tìm thấy hai loại thảo dược cần thiết cho việc luyện chế Sơn Linh tán.
“Đáng tiếc không có loại cuối cùng…” Tô Minh trầm tư, nhìn qua toàn bộ các loại thảo dược có trong căn phòng nhỏ.
Lúc này, Trần Hân và Bắc Lăng đã chọn xong thảo dược cần thiết. Sau khi Trần hân chào tạm biệt Tô Minh liền bị Bắc Lăng kéo tay đi ra khỏi gian phòng. Trước khi đi, chân Bắc Lăng hơi dừng lại, hắn không quay đầu mà bình tĩnh mở miệng.
“Không có Man thể, những thảo dược này đối với ngươi cũng không có tác dụng! Thay vì bị ngươi đem lãng phí, không bằng để lại cho tộc nhân khác! Ngươi hãy tự suy nghĩ đi!” Nói xong Bắc Lăng mang theo Trần Hân rời đi.
Tô Minh trầm mặc, ngẩng đầu nhìn thân ảnh hai người ở phía xa, không có mở miệng. Sau khi kiểm tra lại phòng nhỏ này lần nữa, hắn cầm hai loại thảo dược mình cần, rời khỏi đây.
Đối với loại thảo dược Tô Minh mang ra, lão giả ngồi xếp bằng ngoài cửa cũng không quan tâm, khuôn mặt ông mang theo hứng thú nhìn Tô Minh.
“Nam Tùng gia gia…không phải như người nghĩ đâu…” Tô Minh sờ sờ mũi.
“Ta nghĩ cái gì a? Ta cũng đâu nói đến quan hệ phức tạp của ngươi và hai Tiểu Lạp Tô đó, ta không nói a!” Lão giả cười ha hả.
Mặt Tô Minh đỏ lên, có chút lúng túng, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, hắn ngồi xổm xuống nhìn lão giả.
“Nam Tùng gia gia, người đã từng thấy qua loại thảo dược này chưa?” Tô Minh vừa nói, vừa vẽ ra đồ án một loại thảo dược trên mặt đất.
Lão giả mỉm cười, sau khi cúi đầu liếc nhìn, ánh mắt lộ vẻ trầm tư, một lát sau hắn liền vỗ trán.
“Đây không phải là La Vân diệp sao, loại thảo dược này ở Ô Sơn chúng ta không có, nó chỉ sinh trưởng ở nơi có hoàn cảnh đặc biệt, trong các bộ lạc quanh đây, chỉ có Phong Quyến bộ có thể bán ra. Ngươi cần nó làm gì?”
“Con thấy nó trên một quyển sách của A Công, nhưng ở Ô Sơn tìm kiếm rất lâu vẫn không thấy, thì ra là do vậy” Trên mặt Tô Minh lộ ra vẻ chợt hiểu.
“Đương nhiên là không có, loại thảo dược này đem lại trợ giúp cực lớn với Man Sĩ có tu vi Ngưng Huyết cảnh tầng thấp, dù cho Phong Quyến bộ bán ra bên ngoài thì giá thành cũng rất cao, bất quá nếu ngươi muốn, ta có thể kêu A Công của ngươi dẫn đến phường bộ bên ngoài bộ lạc Phong Quyến một chuyến, đây là nơi bình thường diễn ra hoạt động trao đổi và buôn bán các loại thảo dược.” Lão giả lắc đầu cười.
Tâm thần Tô Minh khẽ động, lại hỏi thêm vài câu liền đứng dậy hướng lão giả cáo từ, trước ánh mắt trêu đùa của đối phương, nhanh chóng rời đi.
Ra khỏi nơi cất giữ thảo dược này, trong lòng Tô Minh mang theo tâm sự cất bước giẫm lên mặt tuyết đọng trong bộ lạc bước đi.
“La Vân diệp…những loại thảo dược khác của Sơn Linh tán ta đều có thể tự mình đi hái duy chỉ có loại La Vân diệp này…Nam Tùng gia gia nói loại thảo dược này rất quý…hài…” Tô Minh cau mày, sờ sờ trên người, ngoại trừ một ít thạch tệ lấy được từ trên người Úc Nha của Hắc Sơn bộ, hắn không còn vật gì khác.
Trong bộ lạc, thường đều là lấy vật đổi vật, rất ít khi dùng tiền. Chỉ khi nào rời khỏi bộ lạc, đi ra bên ngoài mới cần dùng thạch tệ đem đổi lấy vật mình cần.
Thạch tệ là tiền được chế tạo từ một loại đá đặc biệt, chỉ có bộ lạc lớn mới có thể làm ra. Một khi xuất hiện tình huống tự ý chế tạo, thì bộ lạc lớn nắm trong tay khu vực đó sẽ gặp phải họa diệt tộc.
Lục soát toàn thân, Tô Minh tìm ra ba mai thạch tệ, tất cả đều là của Úc Nha đã chết, về phần bản thân Tô Minh, căn bản là một mai cũng không có.
“Không có tiền…làm sao mua…Nếu như có một trăm…một ngàn thạch tệ thì tốt rồi. Còn về phường bộ ở nơi nào thì mình đã từng nghe A Công nói qua vị trí đại khái. Tộc nhân trong bộ lạc sau khi trở thành Man Sĩ, có thể kết bạn cùng đi, cách nơi này cũng không xa lắm…” Tô Minh cười khổ, hơi nhức đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận