Cầu Ma

Chương 209: Quy Tắc Của Ngươi

“Đã Thiên Hàn Tông đặt ra quy tắc thế thì ta sẽ làm theo nó vậy.”
Tô Minh biểu tình bình thản nhìn Nam Thiên.
Tim Nam Thiên đập nhanh, giống hệt như Lãnh Ấn, giây phút y trông thấy Tô Minh thì có ảo giác nhìn đến núi non hùng vĩ. Ngọn núi đâm thẳng lên mây, cho người cảm giác mênh mông sừng sững, khiến người chịu uy áp sinh ra cảm giác nghẹt thở.
“Người là ai?” Nam Thiên mặt trắng bệch nhìn Tô Minh, gian nan lên tiếng. Trước ánh mắt của Tô Minh, Nam Thiên cảm giác mình bị nhìn thấu, tựa như trần truồng trước mặt đối phương.
“Tô Minh.” Tô Minh chậm rãi nói.
“Tô Minh?” Nam Thiên ngây ra. Y chưa từng nghe nói tới cái tên này, nhưng người trước mặt tu vi cao khiến y không kịp nghĩ nhiều.
“Ta sắp ra tay.” Tô Minh vừa nói xong chân phải nâng lên, bước ra trước một bước.
Bước chân đạp xuống, cả Hàm Sơn chấn động.
Sóng gợn vô hình từ mặt đến lan đến tập trung dưới chân Tô Minh, khiến chỗ bàn chân đạp xuống mặt đất rung động xuất hiện một khe nứt. Cái khe phát ra tiếng *két két* lao thẳng hướng Nam Thiên.
Nam Thiên đang muốn bay lên trời, nhưng khoảnh khắc y định nhích người thì mặt đất lấy y làm trung tâm ầm ầm sụp đổ. Vô số đá vụn bốc lên quay quanh Nam Thiên.
Có tiếng kêu rên, Nam Thiên hộc ra bãi máu, cơ thể run lên, không dám nhúc nhích một tác. Bởi vì đám đá vụn bật lại tựa như kiếm đá phủ lên người y, khiến y nếu dám cử động thì sẽ bị đâm xuyên.
‘Sơn Văn, người Khai Trần này có thể thi triển Sơn Văn bình thường phát ra uy lực cỡ này, người này…tu vi của người này…’ Con ngươi Nam Thiên co rút. Y biết rõ, đối phương không có sát khí, quan trọng nhất là, chưa dốc hết sức.
“Thua hay không.” Tô Minh bình tĩnh mở miệng.
“Nam ta cam bái hạ phong.” Nam Thiên không chút chần chờ nhỏ giọng nói.
Tô Minh gật đầu, nhìn hướng Lãnh Ấn đứng một bên rõ ràng bị rung động. Khoảnh khắc ánh mắt hắn rơi vào người Lãnh Ấn, tinh thần gã run lên, biểu tình cung kính chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh.
“Lãnh Ấn cam bái hạ phong.”
Tô Minh không nói lời nào, vung tay áo, người đạp không bay lên, bềnh bồng trên bầu trời Hàm Sơn thành. Hắn làm như vậy hấp dẫn người trong Hàm Sơn thành chú ý, càng khiến người trong tiệm rượu tập trung nhìn.
“Tô Minh người ngoài Hàm Sơn thành khiêu chiến tất cả Khai Trần ba bộ lạc!”
Tiếng nói như sấm vang dội trong buổi sáng hôm nay, lập tức hấp dẫn tất cả người trong Hàm Sơn thành, đặc biệt đây là ngày cuối cùng Thiên Hàn Tông chuẩn bị rời đi.
“Tô Minh, người này là ai?”
“Hắn có thể lên trời, là cường giả Khai Trần.”
“Cường giả Khai Trần trong Hàm Sơn thành, chưa từng nghe nói có người tên gọi Tô Minh.”
Trong tiếng bàn tán của người trong thành, tại tiệm rượu Tô Minh rời đi, bây giờ mọi người trợn tròn mắt há mồm nhìn thân hình trên bầu trời ngoài song cửa.
“Hắn…hắn là cường giả Khai Trần.” Ông lão thì thào, vẻ mặt không thể tin.
“Ta lại với cường giả Khai Trần cùng nhau uống rượu qua hai đêm?”
“Hắn là…Tô tiểu đệ?” Người thanh niên nuốt nước bọt, dụi mắt.
Ngay khi giọng Tô Minh quanh quẩn trong Hàm Sơn thành, cùng lúc đó, trên núi Nhan Trì, một nam một nữ đến từ Thiên Hàn Tông đang khoanh chân ngồi trong phòng. Trước mặt họ ngồi một người, chính là Hàn Phỉ Tử.
“Hàn Phỉ Tử sư muội, lát nữa mở ra truyền tống trận chúng ta sẽ rời đi. Sau khi quay về Thiên Hàn Tông, ngươi chính là đệ tử của Tả giáo, tương lai…” Gã đàn ông cười nói, bên tai nghe tiếng của Tô Minh, gã nhướng mày.
“Lại là thứ không biết lượng sức mình, cho rằng tu vi Khai Trần là có thể bái nhập Thiên Hàn Tông ta.”
“Tô Minh? Ta nhớ trong người Khai Trần Hàm Sơn thành không có tên này. Hàn Phỉ Tử sư muội, ngươi có từng nghe nói tới người này?” Người phụ nữ ở một bên cũng lộ vẻ không vui, nhưng khi nhìn về phía Hàn Phỉ Tử thì biến thành nhu hòa.
“Tô Minh…chưa nghe nói qua.” Khuôn mặt đẹp truyệt trần của Hàn Phỉ Tử lộ ra trầm tư, lát sau lắc đầu.
“Chỉ là đồ tự rước lấy nhục mà thôi, không cần đi…” Gã đàn ông không thèm để ý lời Tô Minh, đang mở miệng thì đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm già nua.
Thanh âm này xuất hiện khiến gã đàn ông biến sắc mặt, lời nói bị nuốt ngược trở về. Người phụ nữ bên cạnh cũng biến sắc, vẻ mặt lộ ra sửng sốt.
Còn Hàn Phỉ Tử thì ngẩn ra, bật người dậy đi ra ngoài nhà.
“Tất cả người Khai Trần An Đông bộ lạc không cần đánh nữa, cam bái hạ phong.”
Thanh âm này phát ra từ núi An Đông, quanh quẩn trời đất, khiến Hàm Sơn thành chìm trong ngắn ngủi im lặng, giây sau bùng phát tiếng ồn ào kinh trời.
“An Đông Man Công lại nói là không bằng!”
“Tô Minh này từ đâu ra vậy, chưa từng nghe nói nhưng lại có thể chấp nhiếp An Đông bộ lạc! An Đông Man Công đó chính là cường giả trung kỳ Khai Trần!”
“Trừ phi hôm nay sẽ có kỳ tích xảy ra, sẽ có người đạt được tư cách nhập môn Thiên Hàn Tông!”
Trong tiếng bàn tán xôn xao, ánh mắt mọi người tập trung vào người Tô Minh trên bầu trời. Giờ phút này Tô Minh không đội mặt nạ, hắn không phải Mặc Tô.
Không che giấu diện mạo, hắn không phải là Thần Tướng.
Hắn, là chính hắn.
Đối với việc An Đông bộ lạc nhận thua thì Tô Minh không có gì ngoài ý muốn. Tại Hàm Sơn thành này nếu nói ai tiếp xúc với hắn nhiều nhất thì chỉ có An Đông bộ lạc này. Cho nên nếu nói biết thân phận thì chỉ An Đông bộ lạc là hiểu nhiều hơn.
Nhưng Phổ Khương bộ lạc rõ ràng không cho là vậy. Sau khi An Đông bộ lạc nhận thua thì từ núi Phổ Khương truyền đến tiếng cười nhạt. Cùng lúc đó, một bóng người từ núi Phổ Khương lao vút đến chỗ Tô Minh ở giữa không trung.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh, khoảnh khắc bóng người đến thì hắn nâng lên tay phải tùy ý vung phía trước. Vung một cái, trời đất chấn động. Chỉ thấy trước mặt Tô Minh giữa hư không xuất hiện một ngọn núi ảo ảnh. Núi này dàn ngang như hình trùy lao thẳng tới người kia.
*Oành!* một tiếng động lớn, người cười nhạt phát ra tiếng hét thảm, đụng chạm với núi ảo hộc máu xoay vòng bắn ngược ra sau.
“Đến từng người hơi phiền, Phổ Khương bộ lạc, các ngươi cùng lên đi.” Tay phải Tô Minh chỉ lên trời, lập tức giữa không trung Phổ Khương bộ lạc gió mây biến đổi, một mảnh hư ảo lại huyễn hóa ra một ngọn núi to nữa. Núi này lớn hơn xa núi Phổ Khương. Sau khi nó xuất hiện, tay phải Tô Minh đè ép xuống, núi to hai đỉnh trực tiếp rơi xuống.
*Oành oành* vang vọng tiếng trầm đục, núi Phổ Khương chấn động kịch liệt. Từng khe nứt bị đè ép ra, vài tộc nhân Phổ Khương bộ lạc trên đỉnh núi không thể chịu đựng nổi hộc máu.
Hình ảnh này khiến người nhìn hít ngụm khí. Trên trời ngọn núi cực đồ sộ cho người cảm giác nghẹt thở. Theo nó giáng xuống, núi Phổ Khương truyền ra tiếng thấp gầm. Chỉ thấy một gã đàn ông mập mạp trực tiếp bay lên hướng tới ngọn núi đè xuống.
Tiếng *ầm ầm* truyền khắp tám hướng. Khoảnh khắc gã đàn ông va chạm với núi to, thân thể run lên hộc ngụm máu, cơ thể lập tức biến gầy không như núi thịt nữa. Cùng lúc đó, dường như gầy gò đổi lấy tu vi càng mạnh, gã cắn răng rít gào, đôi tay ấn lên ngọn núi giáng xuống, sau lưng gã xuất hiện một ảo ảnh khổng lồ.
Ảo ảnh này rất giống gã đàn ông trước khi ốm đi, là một người mạp mạp ngồi xếp bằng.
Nhưng dù là vậy, gã đàn ông gắng gượng vài giây sau lập tức hộc máu, mặt tái nhợt ngã ra sau. Gã lùi khiến hai ngọn núi lại đè ép xuống.
Ngay lúc này, từ núi Phổ Khương truyền ra tiếng hừ lạnh. Chỉ thấy Phổ Khương Man Công, ông lão gầy teo đứng trên đỉnh núi biểu tình lạnh nhạt, dường như không chuyện gì có thể khiến lão dao động. Lão nâng lên tay phải đánh một chưởng hướng ngọn núi.
“Sơn Văn bình thường cũng dám huênh hoang trước mặt Phổ Khương bộ lạc ta!” Nhưng khoảnh khắc vừa thốt ra, ông lão gầy teo bỗng biến sắc mặt, tay phải vang tiếng nổ, thịt bắn tung tóe.
Cùng lúc đó, bên trên hai ngọn núi lại xuất hiện một!
Ba ngọn núi giáng xuống. Mặt lão liên tục biến đổi lộ ra vẻ hoảng sợ khó tin, vội vàng lùi lại mấy bước, tay trái ấn xuống mặt đất.
Cái ấn này núi Phổ Khương chấn động, từ chỗ thấp có nhiều tử khí cuồn cuộn bốc lên, hình thành khói đen bay lên núi trên trời.
Tiếng nổ quanh quẩn, ba ngọn núi va chạm với khói đen phát ra tiếng đinh tai nhức óc truyền khắp tám hướng, khiến tất cả người trông thấy đều tim đập chân run.
“Có thua hay không.” Trong tiếng nổ, Tô Minh đứng giữa trời, biểu tình bình tĩnh như cũ, lạnh nhạt nói.
“Phổ Khương bộ lạc…cam bái hạ phong.” Thanh âm khàn khàn khô khốc truyền ra từ núi Phổ Khương dâng trào sương khói.
Giây phút phát ra câu nói này, núi khổng lồ bên trên đỉnh núi chậm rãi biến mất, sương khói núi Phổ Khương cũng tán đi, lộ ra Phổ Khương Man Công đứng bên trong, cơ thể run rẩy, khóe miệng tràn máu tươi, ánh mắt nhìn Tô Minh chất chứa rung động và sợ hãi.
‘Hắn là ai!? Tu vi của hắn lại có thể khiến Sơn Văn bình thường bùng phát lực lượng đáng sợ như vậy! Cái này…cái này vẫn là Sơn Văn tầm thường sao? Tuy nói sứ giả Thiên Hàn Tông đến có lẽ hấp dẫn cường giả tham gia, đột nhiên xuất hiện cường giả như vậy cũng không có gì ngoài ý muốn. Chỉ là…chỉ là…sao ta cảm thấy từng gặp qua người này…’ Phổ Khương Man Công hít ngụm khí, nhìn Tô Minh ở trên trời, tràn đầy kính sợ và nghi ngờ.
Trong Hàm Sơn thành, bây giờ lại dấy lên xôn xao. Từng tiếng bàn tán kích động và hưng phấn tựa như sóng trào. Trong đó thì đến từ tiệm rượu là mãnh liệt nhất.
Đến tận bây giờ họ vẫn không thể tin Tô Minh trên bầu trời hấp dẫn ánh mắt lại chính là người mới ngồi bên cạnh họ cùng nhau uống rượu, Tô tiểu đệ.
“Thiên Hàn Tông đặt ra quy tắc này vậy thì ta sẽ làm theo.” Tô Minh từ đầu đến cuối luôn bình tĩnh. Hắn không cần thay đổi quy tắc, đặt ánh mắt vào núi Nhan Trì.
Hắn có thể thấy, trên đỉnh núi đang đứng vài người. Trong đó bắt mắt nhất là một nam một nữ đứng đằng trước nhất, tu vi của hai người đều là Khai Trần.
“Tô Minh, khiêu chiến tất cả người Khai Trần của Nhan Trì bộ lạc. Các ngươi đến một người hay là cùng lên?” Tô Minh chậm rãi nói.
Hiện giờ tất cả người nơi đây, bao gồm Tô Minh đều không phát hiện, trên khung trời cao nhất có một người đứng đó đang nhìn xuống, nhìn Tô Minh.
Người này là một ông lão, ông ta, chính là Thiên Tà Tử!
“Sơn Văn…không đúng, đây không phải Sơn Văn bình thường…đây là…” Thiên Tà Tử thì thào, hai mắt dần sáng ngời, vốn tâm tình thất vọng bây giờ sống lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận