Cầu Ma

Chương 215: Nước, Rượu

“Khụ…Nếu đã thức tỉnh thì hãy cho lão phu đáp án đi. Có thể trở thành ký danh đệ tử của lão phu hay không thì phải xem đáp án của ngươi.” Ông lão lại ho khan một tiếng, nâng tay vuốt chòm râu, làm bộ làm tịch dáng vẻ cao nhân tiền bối, phối hợp với rung động đem đến cho Tô Minh khiến người không nhìn ra một chút manh mối.
“Ngưng Huyết, Khai Trần, Tế Cốt, Man Hồn, tứ đại cảnh giới đều là một chữ tạo biến thành!” Tô Minh hít sâu, từ từ nói.
“Sáng tạo, trong vô sinh có, đây là ý nghĩa bên trong tứ đại cảnh giới, loại sáng tạo này lấy Man Văn làm chủ!”
“Mỗi người có Man Văn khác nhau, cho nên sáng tạo cũng khác biệt, nhưng xét đến cùng thì đều là một chữ ‘tạo’! Giống như ta vừa trông thấy, lấy sợi máu cuối cùng sáng tạo ra người như núi!” Tô Minh thì thào, tinh thần hắn còn đang rung động. Hắn tu hành cho đến hôm nay mới coi như hiểu ra con đường mình tu luyện là cái gì.
Thậm chí hắn đã phát hiện mình ở trong thời gian không biết qua bao lâu, chân chính dung hợp các sợi máu thành một. Khi nó dung nhập vào Man Văn, dù tu vi vẫn là sơ kỳ Khai Trần nhưng hắn có thể nắm giữ chiến lực mạnh hơn chút. Đó là một loại hoàn toàn thoát khỏi Ngưng Huyết, chân chính bước vào cảnh giới Khai Trần! Thậm chí sơ kỳ Khai Trần này cũng bởi vì hành động mới nãy mà có cảm giác bão hòa, dường như khoảng cách trung kỳ Khai Trần đã không xa.
Tất cả điều này đều là do ông lão trước mắt đem đến cho hắn.
Ông lão nghe vậy thì cười, càng lộ rõ khen ngợi.
“Không sai, có thể hiểu ra điều này coi như nhập môn, xứng với thân phận Thần Tướng Khai Trần. Một chữ tạo chính là trung tâm của Man tộc ta, nhất cổ nhất tạo, thập cổ nhất tạo, bách cổ nhất tạo, thậm chí là ngàn cuối cùng là vạn cổ nhất tạo, đó chính là thuật Man Thần! Trong cõi trời đất có vô số nước ngoài, người tu hành đủ loại khác nhau, nhưng chỉ có Man tộc ta tu là một chữ tạo này. Tại Man Hồn cảnh thì đạt đến đại thành, sáng tạo ra Man Tượng thuộc về mình!”
“Ngươi đã thông qua thử thách đầu tiên!” Ông lão thu lại nụ cười, biểu tình nghiêm túc.
“Tô Minh, lão phu là Thiên Tà Tử, ngụ ở Thiên Hàn Tông, bản thân vừa là người Thiên Hàn Tông cũng không phải tu Thiên Hàn Tông. Lão phu cả đời không thu đồ đệ, từng có mấy người khiến ta động tâm nhưng cuối cùng không thích hợp. Ta đã chú ý từ lúc ngươi Khai Trần, thậm chí khi ngươi minh tưởng Man Văn lão phu cũng có mặt!” Thiên Tà Tử từ từ mở miệng, nhìn Tô Minh.
Tô Minh ngẩng đầu nhìn ông lão, hắn không nghi ngờ lời của ông.
“Bây giờ đặt trước mặt ngươi có hai lựa chọn. Một là mọi thứ y cũ, ngươi vẫn đi Thiên Hàn Tông, có lão phu thay ngươi nói chuyện, ngươi có thể trở thành đệ tử Thiên Hàn Tông! Bởi vì ngươi có tư cách Thần Tướng Khai Trần cho nên trong Thiên Hàn Tông chắc chắn sẽ được tôn trọng, nhất định là đệ tử nội môn rồi. Thậm chí mấy lão già Thiên Hàn Tông sẽ có người chọn ngươi làm môn đồ. Giống như Tư Mã Tín, trở thành tinh anh trong Thiên Hàn Tông, còn về phát triển sau này thì phải xem tạo hóa bản thân ngươi.”
“Hai là từ bỏ việc vào Thiên Hàn Tông, trở thành đồ nhi của Thiên Tà Tử ta. Ta ở Thiên Hàn thì ngươi ở đó, nếu ta rời đi thì ngươi đi theo. Trở thành đệ tử của ta, ngươi có thể ngụ ở Thiên Hàn Tông nhưng không phải đệ tử Thiên Hàn Tông, không được bất cứ đãi ngộ đệ tử Tông môn. Nhưng ngươi bái ta làm sư phụ, cuối cùng có một ngày sẽ hiểu, Thiên Hàn Tông chẳng đáng là gì. Nhưng muốn trở thành đệ tử của lão phu, ngươi còn cần tiến hành thử thách lần thứ hai. Chỉ có thông qua thì ta mới nhận ngươi!” Thiên Tà Tử nghiêm túc nói, trong lời nói lộ ra khinh thường Thiên Hàn Tông và sự cuồng ngạo.
Chẳng qua khi ông thấy Tô Minh biểu tình trầm tư dường như đang đắn đo thì nhịn không được khẩn trương. Nếu là trước khi ông không thấy Man Văn của Tô Minh thì sẽ không quá để ý việc này, nhưng bây giờ khác hẳn.
“Khụ, ta nói này Tô Minh, ngươi xem mới rồi vi sư đã giúp ngươi một lần, tu vi cũng đề cao một chút rồi chứ. Trở thành đệ tử của ta, sau này sẽ còn giống như vậy nữa.” Ông lão ho khan, vội vàng nói.
Tô Minh vẫn im lặng.
“Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, vi sư rất bao che khuyết điểm. Ngươi trở thành đệ tử của ta thì đương nhiên sẽ được rất nhiều chỗ tốt. Nếu từ chối thì…” Ông lão hừ một tiếng, lòng có chút bất đắc dĩ. Việc thu đệ tử rất quan trọng, quá miễn cưỡng người khác thì không tốt lắm.
“Có chỗ tốt gì?” Tô Minh ngẩng đầu lên, bình tĩnh hỏi.
“Chỗ tốt đương nhiên có nhiều lắm.” Thiên Tà Tử có chút tâm hư, cười che giấu. Ông đã ở tuổi cáo già rồi, có tự tin khiến Tô Minh không nhìn ra được.
“Trong động phủ của lão phu có vô số Man Khí, ngươi là đệ tử duy nhất của ta, đương nhiên sẽ để ngươi tùy ý lựa chọn.”
“Lão phu còn có hết công pháp thần thông của Thiên Hàn Tông, ngươi không cần gia nhập Thiên Hàn Tông cũng có thể học, mà bọn họ không dám nói cái gì, bởi vì ngươi là đệ tử của ta.”
“Để ta suy nghĩ xem, lão phu còn có một ngọn núi làm nhà, có động phủ của mình, nếu ngươi trở thành đệ tử của ta thì lập tức giúp ngươi đào ra một động phủ thuộc về chính ngươi.”
“Lão phu còn có người quen tại Đại Ngu vương triều, ngươi đi chỗ đó lấy Thần Tướng phong thưởng, vi sư có thể đi cùng ngươi.”
“Còn nữa, để ta nghĩ coi. Ngươi trở thành đệ tử của ta thì bối phận liền khác đi. Dù quan hệ giữa vi sư và Thiên Hàn Tông có chút phức tạp nhưng cũng xem như là thế hệ trước của Thiên Hàn Tông. Một khi ngươi bái sư, lập tức có bối phận cỡ chưởng môn, mấy tiểu tử đều phải kêu ngươi một tiếng sư thúc. Tóm lại chỗ tốt cực nhiều. Đúng rồi, lão phu còn có rất nhiều điển tịch trân quý, bên trong có đủ hết, thậm chí là địa đồ Nam Thần lão phu cũng có một phần, không thua kém Thiên Hàn Tông. Dù sao lão phu đi qua rất nhiều địa phương.”
Mắt Tô Minh chợt lóe, im lặng nghe ông lão nói tràng giang đại hải, gật đầu.
“Tốt, xin tiền bối nói ra thử thách thứ hai đi.”
Thiên Tà Tử phấn chấn, nụ cười càng tươi, chỉ bình rượu trước mặt Tô Minh.
“Bầu rượu này là lão phu dùng thời gian rất dài đích thân chế ra. Ngay cả tả hữu chưởng giáo Thiên Hàn Tông đều không được uống, ngươi nếm thử không?”
Tô Minh nhìn bình rượu trước mặt, không chần chờ, cầm lấy đặt bên miệng muống một ngụm. Hắn hiểu rằng lấy tu vi của ông lão này, nếu muốn hại mình thì không cần phiền phức như vậy.
Nhưng nuốt xuống hớp rượu này, Tô Minh ngây ra.
“Nước?” Hắn nhìn hướng ông lão.
“Là rượu.” Ông lão nửa cười nửa không, đứng dậy, biểu tình rất là thư giãn.
Tô Minh nhíu mày, ánh mắt rơi vào bình rượu trong tay, suy tư.
“Thử thách lần thứ hai ngươi cũng đã thông qua. Đi thôi, cùng vi sư ra ngoài, truyền tống tiến Thiên Hàn Tông, về nhà!” Ông lão cười to, bước ra một bước đi tới trước mặt Tô Minh.
Ông không thấy khi ông nói ra hai chữ ‘về nhà’ thì Tô Minh cầm bình rượu thân thể run lên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ông.
“Trong bình rượu chứa cái gì thì vi sư cũng không biết. Đừng nhìn nó là ta chế ra, bên trong dùng Man tộc tạo thuật của lão phu, nhưng mỗi người uống đều có vị khác nhau. Tư Mã Tín từng uống, nói là đắng. Ba người khác cũng có uống, nói ra lời khác nhau. Vi sư uống cảm giác nó là rượu. Ngươi là người duy nhất nói là nước. Đáp án này phù hợp tâm tình hôm nay của vi sư, cho nên từ nay về sau, Tô Minh ngươi chính là đệ tử duy nhất của Thiên Tà Tử ta!” Thiên Tà Tử lại tiến lên, ngoái đầu cười nhìn Tô Minh.
Tô Minh ngẩn ra, cười khổ, cùng Thiên Tà Tử đạp lên trời dần đi xa. Theo họ đi xa, thiên địa Giới Không này dần vặn vẹo, cuối cùng hóa thành hư ảo. Ngay cả thân hình Tô Minh và Thiên Tà Tử phía xa cũng biến mất.
Ngoài Hàm Sơn thành, trên núi Nhan Trì, bây giờ ánh sáng truyền tống trận đã đến mức chói mắt nhất, phát ra tiếng chấn điếc tai, động đất. Dường như có từng tầng lực lượng vô hình từ tám hướng ngưng tụ lại ùa vào trong truyền tống trận núi Nhan Trì, từ đỉnh núi bùng phát hình thành trận pháp lộ ra ngoài.
Ánh sáng chói mắt bao phủ người vào trong. Thân thể Tô Minh chấn động, tỉnh táo lại. Không biết khi nào thì trong tay hắn có thêm bình rượu. Bình rượu này khiến hắn hoảng hốt, thì ra mọi thứ trong Giới Không chỉ là thoáng giây ở thế giới bên ngoài.
‘Giới Không…’ Tô Minh cúi đầu nhìn bình rượu trong tay, uống một ngụm.
Bên tai hắn trừ tiếng trận pháp ầm vang, còn có kêu gọi đưa tiễn từ bốn phía Hàm Sơn. Dần dần, trong mắt tất cả người bên ngoài pháp trận, ánh sáng truyền tống núi Nhan Trì mạnh vụt sáng, khiến mọi người hoa mắt, trời đất bỗng tối lại.
Núi Nhan Trì không còn ánh sáng, chỉ có tia sáng yếu ớt lan tỏa rất nhanh dung nhập vào hư vô.
“Đi rồi…” Trong thành Hàm Sơn thành, Nam Thiên khẽ thở dài, biểu tình cảm khái xen lẫn phức tạp, lắc đầu.
“Không biết lần nữa gặp lại hắn thì chênh lệch giữa chúng ta sẽ bị kéo dài bao xa. Cũng có lẽ sẽ không còn gặp lại nữa.”
Lãnh Ấn đứng một bên im lặng nhìn núi Nhan Trì đã không còn ánh sáng truyền tống, ánh mắt có dứt khoát.
“Hắn rốt cuộc đi rồi.” Trên núi Phổ Khương, Man Công thở phào. Nhưng lão biết, mình vĩnh viễn không quên, tại Hàm Sơn, tại đây, từng xuất hiện một Thần Tướng Khai Trần, dùng cách như vậy tiến vào Thiên Hàn Tông.
Trên núi An Đông, Phương Mộc cúi đầu. Phụ thân y đứng kế bên, há miệng muốn nói gì nhưng Phương Mộc không nhìn mà cúi đầu bước đi, giống như không muốn để ý đến cha mình.
Phương Thân thở dài thườn thượt.
Theo sứ giả Thiên Hàn Tông rời đi, Hàm Sơn dần trở lại sự bình tĩnh vốn có. Có người rời đi có người chọn ở lại. Hệt như người trong tiệm rượu bây giờ, cũng giống vậy. Nhưng dù thế nào thì khi lần sau Thiên Hàn Tông nhận đệ tử, có lẽ trong đám bọn họ có một số sẽ lại gặp gỡ, uống rượu, trò chuyện về kỳ tích năm đó.
Đặc biệt là những người cùng Tô Minh uống rượu, có lẽ họ sẽ đắc ý nói, năm đó tại đây có một Thần Tướng đại nhân gọi là Tô Minh, một ít chuyện kể về hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận