Cầu Ma

Chương 243: Côn Trùng Quái Lạ

Nhìn bàn vẽ hắn tự tay chế tạo, Tô Minh nâng lên tay phải nhẹ sờ bề mặt, bàn vẽ bằng phẳng sờ không thấy thô ráp.
“Sau này ngươi hãy cùng ta, cảm ngộ tạo hóa thiên địa.” Tô Minh thì thào, chậm rãi nhắm mắt lại.
Giờ phút này bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối sầm, gió lạnh thổi quét qua bình đài ngoài động phủ Tô Minh, có chút tiến vào trong, đôi khi thổi bay tóc dài của Tô Minh.
Tô Minh nhắm mắt, hắn không có cảm ngộ, cũng không chìm đắm trong tu hành, đầu óc hắn trống rỗng, chỉ là trong trắng xóa chậm rãi xuất hiện bóng dáng một cô gái.
Cô gái khẽ cười xinh xắn, mắt xoe tròn, khiến người nhìn sẽ bị hấp dẫn. Thân hình ngày càng rõ ràng, có thể cảm giác xinh đẹp dã tính từ người cô. Như đóa hoa không bị trói buộc tùy ý nở rộ trong rừng, tỏa ra mùi hương tự nhiên mà mãnh liệt.
Cô mặc đồ trắng, mỉm cười như đang nhìn Tô Minh.
“Bạch Linh…Bạch Tố…” Tô Minh thì thào, nhắm mắt lại, nâng lên tay phải. Trên bàn vẽ gỗ trắng mới làm, từng bút một vẽ.
Mỗi một bút trên bàn vẽ sẽ xuất hiện đường nét ảo, người ngoài sẽ không thấy gì hết, dường như ở đó vốn không có nét bút. Bởi vì không có bút, chỉ dùng ngón tay nên không để lại bất cứ dấu vết gì.
Chỉ có Tô Minh, bởi vì tâm dẫn, tay làm, hắn có thể thấy mình vẽ chính là cái gì. Hoặc nên nói hắn vẽ ra trong lòng mình, vẽ là cảm giác, vẽ là khí chất, đương nhiên mắt thường không nhìn ra.
Thời gian chậm rãi trôi qua, gió lạnh trong đêm khuya càng rét buốt. Trong động phủ hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có ngón tay Tô Minh không ngừng đụng chạm bàn vẽ phát ra thanh âm. Nhưng trong cơn gió thì thanh âm rất nhỏ, không nghe thấy.
Một đêm qua đi, khi chân trời dần lộ ra mặt trời thì tay phải Tô Minh ngừng trên bàn vẽ, hắn mở mắt ra.
Nhìn bàn vẽ, bây giờ người ngoài có cảm giác không khác gì đêm qua, trống rỗng. Nhưng trong mắt Tô Minh, bàn vẽ xuất hiện thân hình một cô gái.
Cô gái mặt đồ trắng, khẽ cười xinh xắn, sinh động như thật, nhưng, không có mắt.
Tô Minh im lặng giây lát, nâng lên tay phải, vẽ vài nét chỗ đôi mắt trống rỗng. Trong mắt hắn, cô gái trên bàn vẽ lập tức có đôi mắt, đôi mắt cô gái lộ ra ánh sáng động lòng người, chỉ là ánh sáng kia tràn đầy chán ghét, khiến khí chất biến đổi, như đang chấn vấn Tô Minh.
“Cô ta, chính là Bạch Tố.” Tô Minh khẽ nói, đôi mắt bình tĩnh không có gợn sóng, nhìn cô gái trên bàn vẽ thật lâu sau, tay phải của hắn búng bàn vẽ.
Bàn vẽ bỗng chấn động, có một tầng bụi mỏng manh vỡ ra bắn lên không, như là tro, tro bị bắn lên chính là thân hình áo trắng trong tranh.
Bây giờ theo tro bị ngón tay Tô Minh bắn lên, gió lạnh ngoài động phủ thổi vào cuốn lấy nó thổi qua bên người Tô Minh, biến mất.
Theo nó biến mất, bàn vẽ ở trong mắt Tô Minh bây giờ lại biến thành trắng ngần, không còn dấu vết cô gái đó.
Giống như tim hắn, trong một đêm tĩnh tâm vẽ tranh, đem một tia chấn động sinh ra vì bộ dáng giống nhau xóa nhòa, biến thành mây khói, không thể nhập vào tâm.
Bây giờ trời đã sáng rõ, ánh nắng theo cửa động chiếu rọi vào, như là ánh sáng cắn nuốt hắc ám, ngừng lại cách mặt Tô Minh ba mét. Ngoài ba mét có thể thấy ánh nắng chiếu thành vòng tròn, chỗ hắn ngồi thì vẫn chìm trong bóng tối.
Im lặng, Tô Minh bỏ bàn vẽ xuống, mắt chợt lóe, lấy ra Hàm Sơn Chuông. Chuông vừa xuất hiện, bên trong lập tức truyền ra tiếng *bùm bùm*, hiển nhiên là con trùng vẫn đang giãy dụa muốn lao ra.
Tô Minh nhìn chuông nay, mắt lạnh lẽo. Hắn và Tư Mã Tín chiến đấu, hơi hiểu ra lực lượng thiên địa trong nhát chém kia. Trừ cái đó ra còn có thu hoạch khác, chính là xà trùng này.
Vật này theo hắn thấy thì giống dị trùng, nhưng Tư Mã Tín từng nói nó là xà, Tô Minh không thời gian suy nghĩ điều này. Bây giờ bình tĩnh lại, hắn nâng lên tay phải, bỗng búng Hàm Sơn Chuông thu nhỏ trước mặt.
Búng một cái, tiếng chuông vang, nhưng tiếng chuông không lan ra ngoài mà quanh quẩn bên trong thật lâu, dường như có tiếng gào thê lương truyền ra từ bên trong. Chuông chấn động, rất nhanh trùng xà bên trong giãy dụa yếu đi, nhưng thỉnh thoảng vẫn va chạm chuông.
Lại đợi nửa tiếng đồng hồ, trùng xà trong chuông không va đụng nữa, chỉ có tiếng kêu gào cực kỳ yếu ớt phát ra. Tay phải Tô Minh chỉ hướng Hàm Sơn Chuông. Chuông lập tức bành trướng cỡ một mét. Mắt Tô Minh chợt lóe, tay phải có chút trúc trắc làm ra tư thế quái lạ. Đây là khi hắn nhận chuông làm vật của mình thì trong đầu thật tự nhiên hiện ra một ít cách khống chế này. Làm xong tư thế quái dị, tay phải Tô Minh mạnh đẩy tới trước.
Hàm Sơn Chuông lập tức rung lên, dần dần mặt trên như có sóng gợn, trước mặt Tô Minh, chuông biến trong suốt, cho hắn thấy rõ phong ấn bên trong. Trùng xà như gậy nhỏ thân thể gấp khúc, tựa như dây cung, tùy thời có thể duỗi ra bùng phát lực lượng kinh người.
Trên người nó chẳng có chút gì bị trọng thương, đặc biệt là đôi mắt lộ ra tia sáng âm trầm, như đang chờ cơ hội.
Nếu chỉ như vậy cũng đành thôi. Tô Minh chính mắt thấy trùng xà này rõ ràng tinh thần phấn chấn, vận sức chờ phát động, nhưng khi mở miệng thì truyền ra tiếng gào cực kỳ yếu ớt, mắt hung ác.
‘Con trùng nhỏ thông minh thật!’ Mắt Tô Minh chợt lóe, dị trùng linh động khiến hắn cười nhạt.
Tay phải liên tục búng chuông vài cái, khiến trong chuông vang tiếng chấn, khuếch tán rất nhiều sóng âm. Trùng nhỏ lập tức vặn vẹo nhưng cứng rắn chống cự, có tiết tấu kêu gào rốt cuộc không phát ra nữa. Nếu thông qua thanh âm phán đoán sinh tử, vậy bây giờ rất có thể có người cho rằng trùng đã hấp hối.
Tô Minh thấy rõ dù trùng khẽ run nhưng người nó vẫn gấp khúc chờ phát động, đôi mắt hung tàn đỏ máu, chẳng những không giảm bớt còn bởi vì thống khổ mà mãnh liệt hơn.
Hình ảnh này khiến Tô Minh rung động.
“Tư Mã Tín làm sao thuần phục được vật này?” Tô Minh thì thào. Vật này nhìn hung dữ, hiển nhiên là loại rất khó thuần phục.
“Ta muốn xem thử cực hạn con trùng này!” Mắt Tô Minh lãnh liệt, nâng lên tay phải không búng nữa mà một bàn tay vỗ lên Hàm Sơn Chuông.
Khoảnh khắc tay đập xuống, tiếng ngân trong chuông lập tức đạt tới đỉnh. Thanh âm kịch liệt đó dù nghe ngoài chuông thì rất yếu ớt nhưng bên trong chuông tựa như sóng cuộn biển gầm, hình thành trùng kích điên cuồng.
Trùng nhỏ thân thể kịch liệt chấn động, thân thể gấp khúc dường như không thể chịu đựng, dần mềm xuống, cuối cùng thả lỏng, phát ra tiếng gào thê lương.
Trong tiếng gào, thân thể nó xuất hiện vết rách, có một ít chất lỏng trắng ngà như máu chảy ra, sắc mặt lập tức uể oái, cánh giương ra cũng rủ xuống. Nhưng hung tàn trong mắt vẫn không giảm, ngược lại càng điên cuồng. Mắt lóe tàn nhẫn càng đậm hơn, dường như chỉ cần cho nó một cơ hội, để nó có thể chạy ra khỏi đây, vậy kẻ mang đến thống khổ cho nó sẽ bị nó điên cuồng trả thù.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh, nâng lên tay phải lần nữa vỗ trên Hàm Sơn Chuông. Bỗng chốc bên trong chấn động đạt tới đỉnh điểm. Trong tiếng chuông vang, cánh trùng nhỏ lập tức tê liệt, bỗng chốc tan vỡ hai cánh, thân thể run rẩy như sắp vỡ tan, rất nhiều máu trắng chảy ra, người nó mềm rũ nằm đó, không còn chút sức lực, dường như sự sống cũng đến tận cùng.
Nhưng trong mắt nó, Tô Minh không thấy khuất phục, không thấy tuyệt vọng, trông thấy vẫn là khí thế tràn đầy hung ác, dường như sinh mệnh không chấm dứt thì khí thế đó sẽ không mất!
Tô Minh lần thứ ba nâng lên tay phải, hắn biết, lần này hạ xuống thì trùng lập tức chết! Dù sao trùng này am hiểm là tốc độ và lực xuyên thấu khiến hắn kinh sợ, chứ không phải loại phòng ngự.
Trầm mặc chốc lát, Tô Minh dần thả tay phải xuống. Hắn nhìn trùng nhỏ trong Hàm Sơn Chuông. Trong mắt nó, Tô Minh chẳng những thấy hung tàn và cứng cỏi, còn thấy sự trung thành với chủ nhân cũ Tư Mã Tín.
Sở dĩ hắn có thể thấy trung thành ẩn dưới hung tàn trong mắt con trùng, là vì Tô Minh từng tại Ô Sơn, ở trong mắt Tiểu Hồng con khỉ lửa, từng thấy biểu lộ như vậy.
“Tiểu Hồng…” Tô Minh bất giác nhớ đến nó.
Tô Minh nhắm chặt hai mắt, lát sau chậm rãi mở ra, trong mắt lần nữa bình tĩnh. Hắn nhìn Hàm Sơn Chuông, bỗng nhiên nói với cái chuông.
“Ngươi đã có linh tính như vậy thì chắc nghe hiểu lời ta. Nếu ngươi trung thành với Tư Mã Tín như thế, vậy chúng ta hãy thử nghiệm một lần đi. Xem ngươi ở trong lòng Tư Mã Tín quan trọng tới đâu!” Tô Minh chậm rãi nói.
Hiển nhiên trùng nhỏ nghe thấy lời Tô Minh thì, mạnh ngẩng đầu. Nhưng nó không thấy Tô Minh, chỉ trông thấy xung quanh tồn tại vô tận mông lung.
“Ta rất tò mò, Tư Mã Tín làm thế nào với ngươi, sẽ lựa chọn như thế nào.” Tô Minh lạnh nhạt nói, đột nhiên nâng lên tay phải chỉ vào trán mình.
Cùng lúc đó, trong túi trữ vật lập tức bay ra rất nhiều thạch tệ bềnh bồng giữa không trung, vòng quanh người Tô Minh. Từ người Tô Minh bùng phát ra thần thức lực lượng khắc ấn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận