Cầu Ma

Chương 303: Đấu Giá

Thanh âm của Thiên Tà Tử người ngoài không nghe được, đó là âm thanh thần niệm. Chỉ có đủ tu vi mới phát hiện. Ví dụ như trong bộ lạc, chỉ có hiếm hoi vài người mới nghe thấy.
Khi ông lão muốn bị thương Tô Minh do đó nhận được trừng phạt, trong mười mấy chiếc thuyền này không phát ra thần niệm nữa, một mảnh tĩnh lặng.
Trong bộ lạc, trong lều bình thường có người áo đen canh giữ. Thanh niên mặc áo thêu hắc long mắt lóe tia sáng kỳ lạ, hô hấp bỗng biến dồn dập.
“Thiên Tà Tử?”
“Là ông ta.” Ông lão đối diện thanh niên cười khổ gật đầu.
“Nếu cường giả như vậy làm việc cho ta thì…” Thanh niên nói tới đây, lắc đầu, cầm ly rượu uống hớp lớn.
“Nhị công tử đừng nghĩ tới việc này, đây là không thể nào. Ông ta là một trong ba cường giả đất Nam Thần ta, tuyệt đối không tham gia vào đấu tranh giữa đại bộ lạc. Ba cường giả trừ Ly Long Thượng Nhân Hải Đông Tông là được mọi người biết đến, còn lại hai người rất hiếm thấy mặt, coi như biết cũng sẽ không truyền ra ngoài. Bởi vì cường giả như thế có quyền lựa chọn sinh hoạt của họ. Ví dụ như Thiên Tà Tử tiền bối, tính tình quái dị, đôi khi khùng điên, Thiên Hàn Tông biết thân phận ông ta không vượt qua vài người, dù là Thiên Hàn đại bộ lạc cũng chỉ có huyết mạch Man Công người sau khi thành niên mới biết đến việc bí ẩn này. Cho nên có không ít đệ tử và người ngoài đều suy đoán nhưng đa số là lệch lạc. Chúng ta tuyệt không dám tiết lộ thân phận ông ta, nếu không, một khi lão già đó rời khỏi Thiên Hàn Tông thì rất khó thỉnh trở về.” Ông lão cười khổ nói.
“Đệ tử của ông ta cũng không biết?” Thanh niên sửng sốt hỏi.
“Trừ Cửu Lê tộc, còn lại mấy đệ tử chắc không biết việc này.” Ông lão chần chờ một lát, nhỏ giọng nói.
Thanh niên mắt chợt lóe, trầm ngâm chẳng mấy lúc sau nhìn hướng ông lão.
“Mời người tên Tô Minh sau khi đấu giá xong tham gia hội bí mật Hải Đông Tông. Dù hắn vừa mắt cái gì, để ta trả tiền.”
“Cái này…nếu anh của người biết việc này.”
“Kết bạn mà thôi, ta thành tâm muốn kết Tô Minh làm bạn, không cầu được giúp đỡ. Trừ phi việc ta kết bạn cũng bị người không cho phép?” Thanh niên mỉm cười nhưng mắt lóe tia sáng lạnh nhìn ông lão.
Ông lão im lặng giây lát, gật đầu.
“Khi ta còn nhỏ nghe thấy mấy ngàn năm trước, ba cường giả đấu với đại công Vu tộc, trận chiến đó…” Người thanh niên thì thào, mắt lộ ngưỡng mộ.
Bây giờ trên tuyết nguyên, bão tố vẫn đang thét gào càng lúc càng bàng bạc. Trong lòng Tô Minh cảm nhận rõ rệt khí thế của mình ngày càng mạnh.
“Gió tuyết…” Tô Minh thì thào.
Khoảnh khắc thốt ra hai chữ, bầu trời xuất hiện Ô Sơn, bộ lạc, Huyết Nguyệt xung quanh nó bỗng có tuyết nhiều vô tận!
Tuyết như là dung hợp với tuyết tồn tại trong thiên địa, không phân rõ ràng, hoàn mỹ dung nhập, hiện ra trên bầu trời, là một bức Huyết Nguyệt Ô Sơn Phong Tuyết Đồ!
Khoảnh khắc tranh lộ ra, Tô Minh ngửa đầu hú dài, khí thế tăng mạnh, máu trong người nhanh chóng vận chuyển. Lực lượng Khai Trần lấy cách kinh người tăng vọt.
Trong lúc tăng lên, người Tô Minh phát ra tiếng *két két*, dường như máu thịt bị đè ép, như xương cốt ma sát, mãi đến khi lực lượng Khai Trần ngày càng nhiều, đến cuối cùng, trong óc Tô Minh ù vang.
Giây phút tiếng chấn vang vọng trong đầu, tu vi của Tô Minh từ trung kỳ Khai Trần bỗng đột phá bước vào hậu kỳ Khai Trần!
Gần như khoảnh khắc tu vi hắn bước vào hậu kỳ Khai Trần, Huyết Nguyệt Ô Sơn Phong Tuyết Đồ trên bầu trời lao thẳng đến Tô Minh. Tựa như một bức tranh bị cuốn vào trong bão tố, vặn vẹo cùng gió thẳng tới Tô Minh!
Sơn Văn trên mặt, trăng đỏ trong mắt, bộ lạc tại ngực, tuyết bạc bay khắp người!
Tu vi của Tô Minh tại khoảnh khắc này lần nữa tăng mạnh. Trong người hắn một khối Tế Cốt lúc trước đạt được từ chỗ tổ tiên Hàm Sơn bây giờ nhanh chóng hòa tan, tỏa ra lực lượng thuộc về Man tộc, hóa thành lực lượng Khai Trần của Tô Minh, dung hợp với khí huyết, theo tiếng tim đập vững vàng lan tỏa mỗi góc trong người hắn.
Thêm vào Man Văn toàn diện, người Tô Minh như biến đổi nghiêng trời lệch đất. Thân ngày càng vạm vỡ nhưng vẫn giữ hình vốn có, tu vi không ngừng tăng lên, từ mới bước vào hậu kỳ Khai Trần trực tiếp đến đỉnh hậu kỳ, cách hoàn mỹ Khai Trần chỉ kém một bước!
Tô Minh có cảm giác mãnh liệt, nếu đạp qua một bước này, hoàn thành Khai Trần, vậy hắn sẽ có thể đi trùng kích cảnh giới thuộc về cường giả, Tế Cốt!!!
Đem một khối trong sống lưng ngưng luyện thành man Cốt chân chính, đó là Man Cốt thuộc về thời Tiền Man, phản tổ mà ra! Chỉ có tế luyện một khối xương cốt như vậy mới có thể gọi là Tế Cốt Cảnh!
Một ngày nào đó khi hắn có thể đem xương toàn thân hóa thành Cốt Man thì lực lượng thân thể không nói đến hủy trời rạch đất, không nói tới hái trời trăng sao, nhưng đủ để hắn oai phong một cõi!
Nếu có thể tiến thêm một bước, sau hoàn mỹ Tế Cốt trong số người ít ỏi gian nan trở thành Man Hồn Cảnh, hắn có thể gọi là cường giả chân chính Man tộc!
Con đường rất dài, nhưng Tô Minh có khát vọng!
Tô Minh mạnh mở mắt ra, toàn thân lấp lóe Man Văn, nhưng trong hắn là một mảnh bình tĩnh, cũng ẩn giấu một chút tiếc nuối.
Hắn thử rồi, nhưng một bước thuộc về hoàn mỹ Khai Trần vẫn còn thiếu chút nữa, không thể bước ra, chỉ có thể ở hậu kỳ Khai Trần này vô hạn tích lũy.
‘Mình biết sai cái gì.’ Tô Minh đứng dậy.
Giây phút hắn đứng lên, bão tố xung quanh biến mất, trời đất quay về như cũ, bông tuyết tiếp tục rơi.
Thân thể Tô Minh lần này đứng lên không phải nhờ vào con thú rối mà là hai chân của hắn. Theo tu vi tăng lên, sức mạnh của hắn cũng tăng không ít, mười sáu vòng băng đã không thể hạn chế.
‘Trong Man Văn của mình thiếu sự sống. Bộ lạc trống rỗng, mình không vẽ ra được người xưa, mình cần một Huân khúc trong ký ức lượn lờ tại Man Văn, mang theo mình…tìm đường về nhà…’ Tô Minh khép chặt mắt, trong đầu hiện ra Thiên Tà Tử dẫn hắn đi bộ lạc bình tĩnh đó, còn có trong bộ lạc ông lão tạo Huân, người mù không thấy ánh sáng.
“Là nên tìm chút thời gian, đi lấy lại…Huân của ta.” Tô Minh thì thào, vỗ bông tuyết trên người, đi hướng phương xa bộ lạc Hải Đông Tông.
Tử Xa cách mấy trăm mét lao nhanh đến, trông thấy Tô Minh thì vẻ mặt lo âu thả lỏng, Tô Minh cười gật đầu, gã theo sau lưng cùng hắn chậm rãi bước đi.
Khi hai người tới cạnh bộ lạc, bước vào trong, gần như mọi người tại đây đều đứng ngoài lều của mình nhìn chằm chằm Tô Minh.
Không có lời nói, không có nhiều hành động, chỉ khi ánh mắt rơi vào người Tô Minh thì lần lượt cúi đầu. Tô Minh bình tĩnh đi qua, không ngừng lại, đi tới lều của hắn, cúi người tiến vào.
Một đêm trôi qua, có lẽ là trùng hợp, khoảnh khắc Tô Minh bước vào lều, phương xa trong trời đất mặt trời mới lên.
Một ngày mới đã đến, có gió thổi qua mảnh đất, cuốn lấy bông tuyết, phất qua bộ lạc. Ngày này là ngày thứ nhất Hải Đông Tông tổ chức hội đấu giá!
Nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ trong lều, Thường Ý khách sáo và ẩn chứa phức tạp đi tới chỗ ở của Tô Minh, đích thân dẫn đường cho hắn đi hướng phòng đấu giá.
“Chúc mừng Tô huynh, tu vi càng tăng tiến. Dù ta có tu vi sơ kỳ Tế Cốt nhưng đối mặt Tô huynh thì vẫn thấy áp lực.” Thường Ý đi bên cạnh Tô Minh, chắp tay với hắn, nói chuyện.
Tô Minh mỉm cười đáp lễ, không giải thích gì nhiều.
Tử Xa theo sau, trên đường im lặng, chỉ là thỉnh thoảng mắt quét xung quanh lộ cảnh giác.
Một hàng ba người rất nhanh đi tới hướng chính đông bộ lạc. Tại đó có một kiến trúc khổng lồ. Kiến trúc thành vòng tròn, nhìn rất hùng vĩ, có thể chứa mấy ngàn người.
Chính giữa là một bình đài hình tròn, đó là nơi lấy ra vật đấu giá. Xung quanh bình đài hình tròn trừ tầng cao nhất một vòng bị phân cách thành phòng đơn, bên dưới đều là bàn ghế vòng bốn phía, giờ đây có không ít người ngồi đó chờ đấu giá bắt đầu.
Tiếng xôn xao rộn rã, thỉnh thoảng có người đến, thỉnh thoảng có người di chuyển vị trí, tìm người kết bạn nói chuyện. Trừ những điều đó, còn có không ít đệ tử Hải Đông Tông tuần tra bốn phía, lạnh lùng nhìn mỗi người tiến đến.
“Đấu giá sắp bắt đầu. Tô huynh, mời, phòng số chín tầng cao nhất, là bổn tông Hải trưởng lão cố ý để cho người.” Thường Ý cung kính nói. Gã cung kính trừ vì tu vi Tô Minh tăng tiến, bản thân đem đến áp lực ra, càng vì sáng hôm nay được đến tin tức này.
Hải trưởng lão lên tiếng, đem một gian phòng ở đỉnh tầng cho Tô Minh.
Nên biết gian phòng đỉnh tầng này vốn không có nhiều, là chuẩn bị cho cường giả Man Hồn Cảnh. Người bình thường căn bản không thể đặt chân vào! Nhưng phòng đỉnh tầng đã sắp đặt kín hết rồi, phòng số chín này là sáng sớm hôm nay lại mở rộng ra một phòng.
Vì một người mở ra một gian phòng, chuyện này khiến Thường Ý rất khó tưởng tượng. Tuy nói Tô Minh là tông phái bất đồng nhưng vẫn càng khách sáo và cung kính.
Tô Minh mắt chợt lóe, không từ chối, gật đầu, có Thường Ý hướng dẫn đi tới đỉnh tầng, tiến vào phóng số chín.
Tiến vào phòng, Tô Minh nhìn thấy bên trong có một cô gái khá đẹp, tư thái cực kỳ dụ hoặc, trước nhô sau đột, từ trên ghế đứng lên, mỉm cười với hắn. Nụ cười này phong tình mỹ miều, tràn ngập mị hoặc độc đáo.
“Tiểu nữ là Tử San, gia sư Hải Vân Lai, phụng sư mệnh tới đây thuyết minh vật đấu giá cho Tô huynh.”
Tô Minh nhíu mày, hắn không hiểu sự việc đêm qua nhưng có thể thấy ra người họ Hải có chút quái. Để lại cho hắn một phòng, còn sắp đặt đệ tử đến kể chuyện phục thị, hành vi này lấy thân phận trưởng lão Hải Đông Tông khó tránh khiến người khó hiểu, trừ phi có ý gì mới cần cầu người.
“Chỉ có vậy sao?” Mắt Tô Minh chợt lóe, chậm rãi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận